Vậy mà Dương Bách Xuyên còn gặng hỏi: “Sao mặt cô đỏ thế? Ôi chao, cổ cũng đỏ này, có phải cô thấy khó chịu không?”
Độc Cô Vô Tình hận không thể vung một kiếm chém chết anh, khổ nỗi không thể nói ra.
Cô chỉ có thể trả lời qua loa: “Chắc là do vết thương.”
Dương Bách Xuyên kéo dài giọng “ồ” một tiếng. Kỳ thực anh đã sớm nhìn ra cô xấu hổ nên cố ý trêu chọc cô mà thôi.
Tiếc là Độc Cô Vô Tình chỉ đỏ mặt một chút, ngoài ra nét mặt vẫn vô cảm giống như cương thi.
Cô bị khí độc trong người hại thảm.
Dương Bách Xuyên nhận thấy Độc Cô Vô Tình lộ vẻ lạnh lùng, bèn vội vàng dừng lại. Anh rất hiểu Độc Cô Vô Tình, có khi cô sẽ rút kiếm chém anh cũng không chừng.
Anh lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Đây là đan dược dùng để chữa trị cho cô, cô uống vào mới có lợi cho vết thương của cô.” Nói rồi anh đưa một viên đan Bồi Nguyên đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt Độc Cô Vô Tình.
Độc Cô Vô Tình không giống người khác, cô xuất thân từ thế gia võ cổ giả có truyền thừa lâu đời. Sau khi ba mẹ qua đời, cô là người cầm lái gia tộc Độc Cô, từng đọc rất nhiều tài liệu mật được cất giữ trong gia tộc.
Cho nên cô không hề xa lạ với đan dược.
Độc Cô Vô Tình cực sốc khi nhìn thấy viên đan dược trong tay Dương Bách Xuyên. Từ màu sắc và mùi hương của đan dược có thể thấy viên đan dược này… hình như là đan Tiểu Bồi Nguyên được ghi chép trong gia tộc.
Nhưng nghĩ kỹ thì lại thấy không đúng. Gần như người của thế hệ trước trong giới võ cổ đều biết chỉ có tông môn thế gia võ cổ mới có thể luyện chế được đan Tiểu Bồi Nguyên.
Cô nhớ rõ Tiểu Bồi Nguyên là đan dược trấn phái của Võ Đang, bọn họ sẽ không tùy tiện lấy ra.
Lẽ nào Dương Bách Xuyên là truyền nhân của Võ Đang?
Chắc là vậy rồi, chỉ có tông môn lớn mạnh mới có thể bồi dưỡng ra nhân vật yêu nghiệt bậc này. Mà từ biểu hiện của Dương Bách Xuyên vào tối qua, anh có thể giế t chết Ám Kình tầng tám và tăng hai cấp liên tiếp… anh chính là một tên yêu nghiệt!
Hèn gì tối qua cô xin Dương Bách Xuyên dẫn mình đến sư môn của anh để chữa trị khuôn mặt âm dương, anh lại nói là không liên lạc được với tông môn.
Người khác không biết nhưng Độc Cô Vô Tình biết, Võ Đang – tông môn võ cổ chân chính không phải khu du lịch mà mọi người đều biết, nghe nói phái Võ Đang chân chính nằm ở nơi phúc địa khác, không thể tùy tiện biết, tùy tiện đến.
“Uống đi. Sợ tôi hại cô à? Đây không phải thuốc độc, mà là đan dược.” Thấy Độc Cô Vô Tình ngây người, Dương Bách Xuyên lườm nguýt nói.
Độc Cô Vô Tình như sực tỉnh khỏi cơn mê, run rẩy hỏi: “Đan dược trong tay tiên sinh là đan Tiểu Bồi Nguyên của phái Võ Đang sao?”
“Phái Võ Đang? Đan Tiểu Bồi Nguyên? Ờm… sao cô lại nói vậy?” Dương Bách Xuyên sửng sốt hỏi.
“Tiên sinh không cần đa nghi. Một vị tổ tiên nhà Độc Cô chúng tôi và chưởng môn Võ Đang Trương Tam Phong là bạn cũ, trong sách mật nhà tôi có ghi chép về đan Tiểu Bồi Nguyên, vì vậy tôi nhận ra thứ trong tay tiên sinh chính là đan Tiểu Bồi Nguyên. Khắp Trung Quốc chỉ có duy nhất phái Võ Đang nắm giữ đan dược này.