Sau khi Đoan Mộc Văn rời đi, Dương Bách Xuyên lấy ra một giọt nước Sinh Mệnh từ bình Càn Khôn, đút cho ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên.
Đối với nội thương của Đoan Mộc Hành Thiên, mặc dù Dương Bách Xuyên có thể dùng châm pháp m Dương Ngũ Hành để điều trị nhưng sẽ tốn rất nhiều thời gian và sức lực, anh cũng muốn thử xem nước Sinh Mệnh có công hiệu như lời sư phụ nói không.
Cho dù không phải là nước Sinh Mệnh thật, Dương Bách Xuyên tin nó vẫn là một thứ có lợi cho cơ thể con người, bởi vì bên trong ẩn chứa một cỗ sức sống vô cùng tinh khiết và khổng lồ.
Mặt khác, anh vẫn tin đây chắc chắn là nước Sinh Mệnh, bởi vì sư phụ đã nói, tuy ông có hơi băn khoăn nhưng sư phụ của anh là ai chứ?
Là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên đấy, trong tình huống bình thường, lời nói của ông không thể sai được.
Bên cạnh đó, những bảo vật xuất hiện sau khi nâng cấp chiếc bình Càn Khôn đều không tầm thường, không thấy tất cả đám linh dược cấy ghép bên trong đều sinh trưởng phơi phới à?
Khi một giọt nước Sinh Mệnh tiến vào miệng của ông ngoại, Dương Bách Xuyên cẩn thận quan sát, tâm trạng hơi hào hứng xen lẫn một chút kích động.
Ngay sau đó, một dấu hiệu vui mừng xuất hiện, từ linh thức anh có thể thấy vết thương bên trong và bên ngoài cơ thể của ông ngoại đang được chữa trị nhanh chóng, cả người tràn đầy sức sống.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt, trong tích tắc anh chắc chắn rằng đây chính là nước Sinh Mệnh.
Nếu loại dấu hiệu chữa trị này tiếp tục, không chỉ vết thương bên trong và bên ngoài cơ thể của ông ngoại mà ngay cả các cơ năng của cơ thể ông ấy cũng sẽ được cải tạo hết một lần. Về sau ông ấy có thể đạt tới trình độ nào, sẽ mang đến cho giới võ đạo những điều bất ngờ gì đây?
Trong lòng Dương Bách Xuyên tràn đầy mong chờ với chuyện này.
Đúng lúc này, Đoan Mộc Văn cầm một cánh tay đã bị ăn mòn đến biến dạng đi tới, nhẹ giọng gọi ‘cậu chủ nhỏ’.
Dương Bách Xuyên nhẹ nhàng đặt Đoan Mộc Hành Thiên xuống, để ông tiếp tục tự hồi phục, tin chắc rằng không lâu sau cơ thể ông ấy sẽ hoàn thành chữa trị.
Lúc anh nhìn về phía Đoan Mộc Văn, thấy trong mắt ông ấy hiện lên vẻ cô đơn thì cười nói: “Chú Văn, đừng buồn, cháu có thể trả lại cho chú một cánh tay nguyên vẹn.”
Đoan Mộc Văn cười gượng: “Cảm ơn cậu chủ, tôi cũng mong là vậy!” Kỳ thật ông ấy cũng không tin lắm, bởi vì cánh tay gãy vừa lấy ra khỏi bụng con Mãng Xà đã bị ăn mòn đến tận xương, làm sao có thể nối được, trừ khi cậu chủ là thần tiên.
Dương Bách Xuyên cũng biết ông ấy sẽ không tin nên chỉ cười khẽ, không nói thêm gì. Anh bảo Đoan Mộc Văn khoanh gối ngồi xuống, sau đó nói: “Chú Văn, nhắm mắt lại, nếu cảm thấy không thoải mái thì hãy nói với cháu, chú phải cố chịu đựng, cháu chưa nói gì thì chú cũng không được mở mắt ra, cháu sẽ cho cho chú thấy một kỳ tích.”
Đoan Mộc Văn nghe Dương Bách Xuyên nói, phiền muộn trong lòng cũng tiêu tán đi rất nhiều, cười híp mắt nói: “Được! Tôi tin tưởng cậu chủ nhỏ!”
Với sự trợ giúp của linh thức, Dương Bách Xuyên đã chữa trị cánh tay bị gãy của Đoan Mộc Văn, một tay vịn, tay kia lấy ra một giọt nước Sinh Mệnh rồi nhỏ lên trên cánh tay bị gãy của Đoan Mộc Văn.
Dựa theo những gì mà sư phụ đã nói, nước Sinh Mệnh có thể sử dụng bên trong lẫn bên ngoài.
Uống vào để chữa trị các chấn thương bên trong, thoa ngoài để chữa vết thương bên ngoài cơ thể.
Sau khi giọt nước Sinh Mệnh xanh biếc rơi xuống cánh tay bị gãy của Đoan Mộc Văn, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một luồng ánh sáng xanh lục tỏa ra, không ngừng vờn quanh miệng vết thương.
Dựa vào linh thức, anh có thể nhìn thấy kinh mạch lại bắt đầu phát triển trên cánh tay bị gãy của Đoan Mộc Văn…