Giờ phút này Dương Bách Xuyên bị dọa đến mức kinh hồn bạt vía, vừa mới giải quyết một quái vật ma hóa Lý Lương Sơn xong, bây giờ lại xuất hiện một nhân vật lợi hại hơn.
Vừa muốn gọi lão già thì cũng không nghĩ tới, đột nhiên người phụ nữ trong quan tài thủy tinh đứng thẳng lên, dùng ánh mắt rất quỷ dị nhìn anh một cái, ngay lập tức toàn thân bốc lên âm sát khí dày đặc hóa thành một cỗ khí lưu đi thẳng ra ngoài cửa.
Vậy mà lại trơ mắt nhìn người phụ nữ này không có tấn công chính mình, ngược lại hóa thành âm sát bay đi, Dương Bách Xuyên ngây người.
Vài giây sau, anh lấy lại tinh thần và hỏi sư phụ: “Ông già, đây là tình huống gì?”
Vi sư nghĩ đến chỉ có một loại khả năng, chúng ta xuất hiện cắt đứt chuyện tu luyện tà công của nàng ta, lúc này có le. trạng thái của nàng không được vững vàng, cho nên chạy trốn là lối thoát duy nhất, dù sao trong mắt nàng con có thể chém giết ma nô của nàng đã cho thấy được rõ tu vi không yếu,tà công của nàng không có đại thành, nên không dám mạo hiểm động thủ là bình thường, nhưng mà, từ hôm nay trở đi, con phải cẩn thận, tu sĩ quỷ đạo này, vô cùng ghi thù, nàng ta chắc chắn sẽ đến tìm con gây phiền toái.”
Nghe sư phụ nói xong cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng an tâm.
Đứng dậy suy nghĩ một lúc vẫn nhanh chóng đi xem tình huống của ngôi mộ, chạy trốn một nữ tà tu tà khí lẫm liệt, trong biệt thự chính là còn có thân nhân bằng hữu tồn tại, những người đó tu vi chính là không sánh bằng nữ nhân này.
“Chờ một chút đi vào trong quan tài thủy tinh xem một chút ~” Giọng nói của sư phụ vang lên.
Dương Bách Xuyên sửng sốt, vẫn đi tới trước quan tài thủy tinh xem xét.
Trong tầm mắt thấy bên trong quan tài thủy tinh có một quyển sách được buộc chỉ, trừ cái đó ra không có bất cứ thứ gì khác.
Cầm lên nhìn thấy chữ phồn thể phía trên là “Đại Pháp Khôi Lỗi”.
Đây là tà công mà sư phụ nói.
Nhưng mà cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, tiện tay ném vào không gian bình Càn Khôn, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vài phút sau xuất hiện ở hầm rượu, Hầu Đậu Đậu vẫn đang ngủ say trong trạng thái tiến hóa như trước, Dương Bách Xuyên không quấy rầy, đi vào hầm rượu, bên ngoài ba người Kiều Phúc đều ở đây, vừa nhìn thấy Dương Bách Xuyên, Kiều Phúc liền nói: “Tiên sinh vừa rồi tôi cảm giác được một cỗ khí tức cường giả đồng loại lao ra khỏi biệt thự. “
“Có ai bị thương không?” Dương Bách Xuyên vội vàng hỏi hắn.
“Không có, không có khí tức trực tiếp xông ra khỏi biệt thự.” Trái tim Kiều Phúc đập hơi nhanh.
“Tiên sinh có phải là mộ thất hay không…”. Ngô Mặc Hạ hỏi.
Dương Bách Xuyên gật đầu không nói thêm nữa, trong lòng lại nói thầm: “Đâu phải là đồng loại của các ngươi, mà là một người phụ nữ có tà khí chạy trốn, khiến cho người khác không phân biệt được đâu là người là quỷ.”
Nếu như bảo người phụ nữ kia thật sự là quỷ đi, nhưng mà cô ta lại có thân thể, nói không phải quỷ, vậy mà lại đi tu luyện tà công quỷ đạo, đều không phải là vật tầm thường.
Ít nhất có lẽ là tương đương với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên có hơi lo lắng, một kẻ thù lớn như vậy đã chạy trốn thì không phải là chuyện tốt!