Lúc đó Dương Bách Xuyên nhảy từ tầng bốn xuống, có thể nói đây là hành động điên cuồng. Đương nhiên giống như trong tưởng tượng, sau khi nhảy xuống anh không bị làm sao cả.
Anh đã xác thực sau khi nước Sinh Mệnh cải tạo thể chất và tu luyện Càn Khôn Tôi Thể Quyết, cơ thể mình đã mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng.
Dương Bách Xuyên nhảy từ tầng bốn xuống mà không bị gãy xương, anh tin rằng cho dù bây giờ mình nhảy từ tầng tám cũng bình yên vô sự.
Có điều anh thì không sao, nhưng lại dọa mọi người sợ hết hồn.
Vì vậy sau khi trở về biệt thự, đại hội phê bình anh của mọi người bắt đầu.
Mà Dương Bách Xuyên chỉ có thể cố gắng cười ngây ngô xin tha thứ, thề sẽ không có lần sau.
Hai tay chống nạnh, Dương San San cất lời: “Nói đi, lần sau anh còn dám dọa em không?”
“Không dám!”
“Nếu anh không để ý đến cảm nhận của em, thì em cũng không quan tâm anh nữa.” Triệu Nam chớp mắt nói.
“Cậu đúng là đồ điên.” Lưu Tích Kỳ mắng.
…
Mọi người phê bình suốt hơn nửa tiếng đồng hồ mới tha cho Dương Bách Xuyên.
Lúc này, Lục Tuyết Hi hỏi: “Hôm nay tiên sinh còn muốn đi Thần Long Giá nữa không?”
Dương Bách Xuyên suy nghĩ giây lát rồi nói: “Thôi, mai rồi đi. Để tôi gọi điện cho Ngô Nam báo một tiếng.”
Vốn dĩ hôm nay anh định đi Thần Long Giá, nhưng lại bị thương vì chuyện của Ninh Kha, thời gian hai ngày chớp mắt đã tới.
Dù sao bây giờ cũng là buổi chiều rồi, chi bằng ngày mai hẵng đi.
Nói xong Dương Bách Xuyên nhìn mọi người: “Lần này cũng là đại hội võ cổ, trong số mọi người có những ai đi?”
Triệu Nam nói: “E là em không đi được, mấy ngày tới có buổi đấu giá của công ty. Buổi đấu giá này kết thúc, em cũng rút khỏi công ty. Lần sau có cơ hội em sẽ đi.” Triệu Nam hơi tiếc nuối vì đại hội võ cổ hiếm khi tổ chức, lần này cô ấy đành bỏ lỡ cơ hội mở mang kiến thức.
“Anh ơi, em cũng không đi được, em phải thi.” Dương San San cũng lên tiếng.
“Học tập quan trọng hơn, sau này tính tiếp.” Dương Bách Xuyên gật đầu.
“E là tôi cũng không đi được. Gần đây công ty đang mở rộng ra toàn quốc, chuẩn bị thành lập chi nhánh ở Thượng Hải và Yên Kinh, tôi không thoát thân được.” Lưu Tích Kỳ cất lời.
Dương Bách Xuyên hơi kinh ngạc: “Mới đó mà đã bắt đầu mở rộng ra toàn quốc rồi á?”
“Thằng nhóc nhà cậu chẳng quan tâm tới tình hình công ty gì cả. Dạo trước sau khi sản phẩm thứ hai được đưa ra thị trường đã phân bố khắp cả nước. À phải rồi, vị kia nhà họ Vương vốn định đến Cố Đô, nhưng tôi bảo cô ấy ở lại Yên Kinh phụ trách trù bị cho chi nhánh công ty.” Lưu Tích Kỳ ai oán nói với Dương Bách Xuyên.