Biết càng nhiều, mọi người càng không thể nhìn Dương Bách Xuyên như một người bình thường, ai cũng biết anh thần bí và phi phàm.
Trong một cuốn sách nào đó có viết một đoạn rất thẳng thắn: mâu thuẫn giữa các cặp đôi đều được giải quyết bằng những lời đường mật. Điều này đã thể hiện rõ nét ở Dương Bách Xuyên và Ninh Kha.
Sau khi hai người thủ thỉ tâm tình, mây mưa triền miên, mọi ngăn cách đều biến mất.
Đôi tình nhân đã lâu không gặp nhau giờ đây củi khô bốc lửa, trong phòng ngủ vang lên từng hồi âm thanh tự nhiên.
Những người dưới tầng đều nghe thấy. Đêm nay là một đêm không ngủ.
…
Hôm sau mặt trời lên cao, lúc Dương Bách Xuyên mở mắt ra, Ninh Kha đã rời đi. Cô ta còn có việc phải làm.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Dương Bách Xuyên đi xuống tầng. Mấy người Lục Tuyết Hi đều đang đợi anh ăn sáng rồi lên đường. Dương Bách Xuyên thấy mắt Lục Tuyết Hi và Khưu Vân đều thâm quầng, vẻ mặt u oán. Anh thoáng suy nghĩ là biết nguyên nhân, sắc mặt bất giác đỏ bừng.
Nhưng may mà thần công mặt dày của anh đã đạt đến đỉnh cao, anh vẫn ung dung ăn xong bữa sáng, sau đó tuyên bố xuất phát.
Trước khi đi, anh nhìn thấy bóng dáng của Kiều Phúc ở góc phòng khách.
Giữa Dương Bách Xuyên và ba người Kiều Phúc có khế ước linh hồn, chỉ mình anh có thể nhìn thấy họ. Anh nói với những người khác: “Mọi người lên xe trước chờ tôi, tôi sẽ ra sau.”
Trong đám người chỉ có Lục Tuyết Hi lơ đễnh liếc qua chỗ Kiều Phúc, nhưng cô ta cũng không nhìn thấy Kiều Phúc, tuy nhiên trong cảm giác thần hồn mạnh mẽ dường như có gì đó tồn tại.
Dương Bách Xuyên thường xuyên xuống mật thất dưới lòng đất, cô ta đã để ý từ lâu. Hơn nữa lúc Dương Bách Xuyên không có nhà, cô ta vào mật thất tu luyện cũng cảm nhận được có gì đó tồn tại, nhưng mà không nhìn thấy gì hết.
Bây giờ cô ta đã hiểu ra có lẽ trong mật thất chứa bí mật của Dương Bách Xuyên.
Lục Tuyết Hi nhìn thoáng qua rồi lập tức dẫn mọi người đi ra ngoài chờ.
Dương Bách Xuyên đi tới chỗ Kiều Phúc và hỏi: “Sao vậy?”
“Tiên sinh, ngài đi xem Thu Nhi đi, hình như em ấy xảy ra chút biến hóa. Tôi… không diễn tả được, cứ cảm thấy hơi xa lạ. Hơn nữa… hơn nữa Thu Nhi giống như trưởng thành trong một đêm vậy.” Kiều Phúc nói với thái độ kỳ lạ.
Lúc này Dương Bách Xuyên mới nhớ ra tối qua mình cho cô bé Ngô Mặc Thu dùng ma tinh rồi mặc kệ cô bé luyện hóa và hấp thu ma tinh trong mật thất.
Nếu Kiều Phúc không ra ngoài thì anh cũng quên mất tiêu.
Dương Bách Xuyên ôm nỗi nghi hoặc đi vào mật thất, từ xa đã trông thấy một cô gái đứng cùng Ngô Mặc Hạ. Cô gái này vừa quen thuộc vừa xa lạ, mang dáng vẻ của thiếu nữ mười tám mười chín tuổi.
Anh giật mình kinh hãi. Trong biệt thự xuất hiện một quỷ tu xa lạ mà anh không phát hiện ra, chuyện này không hợp lý.
Nhưng khi quan sát kỹ, Dương Bách Xuyên không còn căng thẳng nữa, anh nghĩ tới một khả năng.