Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ như dời non lấp biển, không thể địch lại đang truyền tới. Hai bàn tay đập vào nhau, khí huyết trong người anh sôi trào. Rầm rầm rầm! Cơ thể anh mất khống chế lùi về sau, đến tận góc tường mới dừng lại.
Dương Bách Xuyên cực kỳ kinh ngạc, tiếp đó là mừng rỡ, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: “Thực lực của Thu Nhi đã lên đến Trúc Cơ kỳ.”
“Tiên sinh.”
Ngô Mặc Thu hoàn hồn, giật mình kinh hãi.
Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ cũng vội vàng bước đến: “Tiên sinh sao rồi?”
“Thu Nhi, sao em có thể ra tay với tiên sinh nặng như vậy?” Ngô Mặc Hạ quở trách em gái.
“Em…” Ngô Mặc Thu cũng sợ bay màu, cô không ngờ một chưởng của mình có thể đánh bay tiên sinh.
Dương Bách Xuyên mỉm cười. Bây giờ anh có thể khẳng định thực lực của Thu Nhi tương đương với Trúc Cơ kỳ, bởi vì nếu chỉ là thực lực Ám Kình tầng chín đại viên mãn thì cô không thể dùng một chưởng đánh lui anh.
Anh xua tay nói với Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ: “Không sao không sao, không trách Thu Nhi. Tu vi của Thu Nhi tăng vọt, đây là chuyện tốt đối với chúng ta. Vân Môn có thêm một cao thủ, ha ha ha, tốt lắm! À phải rồi, Thu Nhi này, lúc nãy em đã dùng bao nhiêu sức mạnh?”
“Thu Nhi lỗ mãng quá, xin tiên sinh tha thứ. Em dùng ba phần sức mạnh ạ.” Ngô Mặc Thu lí nhí đáp.
Nghe vậy Dương Bách Xuyên khẳng định tu vi của Thu Nhi chắc chắn là Trúc Cơ kỳ. Ba phần sức mạnh của cô đã áp đảo tám phần sức mạnh của anh, đây tuyệt đối là thực lực Trúc Cơ kỳ.
Anh lại hiểu thêm về thực lực Trúc Cơ kỳ, trong lòng thầm ghi nhớ lần này ra ngoài nhất định phải cẩn thận với cao thủ cấp bậc thần thoại Tiên Thiên.
Thần thoại Tiên Thiên trong giới võ cổ giả tương đương với thực lực Trúc Cơ kỳ.
Thực lực và tu vi của Thu Nhi mạnh như vậy, lần này đi xa Dương Bách Xuyên đã hoàn toàn yên tâm. Có Thu Nhi bảo vệ, anh không cần lo lắng về vấn đề an toàn của em gái và công ty Vân Kỳ.
Ba người trò chuyện vài câu, sau đó Dương Bách Xuyên bảo Ngô Mặc Hạ đến công ty Vân Kỳ trấn giữ, bảo vệ sự an toàn của đám Lưu Tích Kỳ và Lâm Hoan, có chuyện gì thì để cho Ngô Mặc Thu giải quyết, anh tin rằng không thành vấn đề.
Anh cũng dặn dò Kiều Phúc chăm sóc Hầu Đậu Đậu trong hầm rượu. Còn con chồn Hương Hương đã đi xõa bên ngoài thì cứ mặc kệ. Bây giờ nó đang ở trong núi sâu, ít có thú hoang nào có thể tạo thành uy hiếp đối với nó.
…
Dương Bách Xuyên vui vẻ ra khỏi mật thất. Có Ngô Mặc Thu ngang tầm cao thủ Trúc Cơ kỳ, cuối cùng Vân Môn cũng có khí thế rồi.
Mặc dù bản thân Dương Bách Xuyên vẫn chưa lên đến Trúc Cơ kỳ, nhưng anh và Ngô Mặc Thu là là người một nhà, cho nên tâm trạng rất tốt.
Sau khi anh lên xe, nhóm bảy người xuất phát.
Dương Bách Xuyên lái xe của mình, cùng xe với Lục Tuyết Hi và Khưu Vân.
Trên chiếc xe còn lại là bốn người Lý Đại Nghị, đạo trưởng Phương và hai đồ đệ Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân. Lần này bảy người đại diện cho Vân Môn tại đại hội võ cổ.
Từ Cố Đô đến Thần Long Giá, mấy người băng qua Tần Lĩnh tới Thiểm Nam, tiến vào tỉnh Bắc đến Thần Long Giá.
Phía Tây Thần Long Giá giáp huyện Vu Sơn tỉnh Trùng Khánh, phía Nam dựa núi Ỷ Hưng, phía Đông giáp Tam Hiệp, phía Bắc gần Võ Đang trên núi Trúc ở huyện Phòng. Quả là vị trí trời ban.