Lời giải thích này khiến đám người Thần Long Đàm do Ngô Nam dẫn đầu đều đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ mặt “cậu lừa quỷ à”. Trong mắt Ngô Nam và ba người đức cao vọng trọng lóe lên tia sáng, lơ đãng liếc nhìn nóc hang động.
Nhưng bọn họ cũng biết Dương Bách Xuyên trả lời lấy lệ, người ta không muốn nói thì thôi.
Đám Lục Tuyết Hi không gặng hỏi, họ chỉ quan tâm đến sự an toàn của Dương Bách Xuyên. Bây giờ anh đã trở về thì ổn rồi.
Về việc nổi cáu với đám Ngô Nam, họ sẽ tự giải thích với Dương Bách Xuyên.
Sau khi biết mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, hai bên đều thông cảm cho nhau và giảng hòa.
Tiếp đó mọi người trở về đại điện Thần Long Đàm. Trước ánh mắt nóng rực của Ngô Nam và đám Vương Thái Sinh, Dương Bách Xuyên cười ha hả lấy ra hai lọ đan dược.
“Phó đàm chủ Ngô, lần này tôi luyện chế được tổng cộng mười hai viên đan Bồi Nguyên, thu hoạch không tồi, tôi đưa hết cho các ông.” Theo giao ước trước đó, thật ra mỗi lò Dương Bách Xuyên chỉ cần giao cho Thần Long Đàm ba viên là được.
Lần này anh luyện chế tổng cộng ba lò đan Bồi Nguyên, có ba mươi sáu viên cả thảy.
Vốn dĩ Dương Bách Xuyên định giao hết ba lò đan dược cho Ngô Nam trong một lần luôn, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy nếu làm vậy thì sau này không dễ giải quyết. Mà đưa ba viên thì hình như hơi ít. Anh nghĩ tới nghĩ lui, một lò mười hai viên là thích hợp nhất.
Mình giữ lại hai lò cho người của Vân Môn thì không còn gì bằng.
Sau khi Ngô Nam nhận lấy mười hai viên đan dược, ba người Vương Thái Sinh lấy ra xem thử. Viên nào viên nấy đều là thượng phẩm, giống hệt cấp bậc của đan dược lần trước. Lúc này cả bốn người đều mặt mày rạng rỡ.
Có mười hai viên đan Bồi Nguyên này thì thực lực tổng thể của Thần Long Đàm sẽ tăng vọt. Lần trước Ngô Nam lấy được một viên đan Bồi Nguyên, lúc về đã uống ngay, cho nên ông ấy biết rõ hiệu quả của nó.
Mặc dù ông ấy là thiên tỉnh giả tu luyện tâm pháp, nhưng lần trước uống đan Bồi Nguyên của Dương Bách Xuyên, dường như sức mạnh sấm sét trong cơ thể ông ấy loáng thoáng có dấu hiệu tăng mạnh.
Sức mạnh của thiên tỉnh giả, hay nói chính xác hơn là dị năng giả không phải bất biến, cũng có thể tăng lên.
Sau khi lấy được mười hai viên đan dược, Ngô Nam và ba ông lão cảm ơn Dương Bách Xuyên một hồi, ngay cả Tư Đồ Nhất Tu cũng không còn oán hận Dương Bách Xuyên chút nào.
Hiện tại ông ta cực kỳ tin tưởng trên thế giới này có thiên tài tồn tại, và Dương Bách Xuyên chính là thiên tài trong thiên tài.
Mới hai chục tuổi đầu đã là Tiên Thiên, lại còn có thể luyện chế ra đan dược cao cấp như vậy, quả là hiếm thấy.
Tuy nhiên, Tư Đồ Nhất Tu không biết rằng thật ra Dương Bách Xuyên chưa thật sự đạt đến Tiên Thiên. Dựa theo phân loại cảnh giới võ cổ giả, hiện giờ Dương Bách Xuyên cùng lắm cũng chỉ là Ám Kình tầng chín đại viên mãn. Nhưng xét về thực lực thì có lẽ anh chính là sự tồn tại vô địch trong những người cùng cấp bậc. Vì vậy bốn người Ngô Nam mới cho rằng anh là cao thủ thần thoại Tiên Thiên.
Hiện tại đối với Dương Bách Xuyên mà nói, đan Bồi Nguyên chỉ là đan dược bình thường, không có nhiều tác dụng lắm, chỉ có chút hiệu quả với võ cổ giả mà thôi. Giờ đây anh đã luyện chế được đan Tụ Khí, đây mới là đan dược tu chân chính cống. Nhưng anh sẽ không nói cho bọn họ.
Có chín viên đan Tụ Khí, Dương Bách Xuyên đã dùng một viên. Theo hiểu biết của anh về đan dược lúc trước, anh dùng tối đa ba viên sẽ hết tác dụng. Trước đó anh đã tặng hai viên cho Hạ Lộ, bây giờ còn sáu viên. Dương Bách Xuyên định cho mấy người trong Vân Môn dùng.