Nhưng rốt cuộc thì Dương Bách Xuyên cũng bớt lúng túng. Anh biết Hạ Lộ là cá yêu, không để ý vấn đề này như con người, vì vậy anh không nghĩ nhiều nữa.
Anh hít sâu một hơi rồi mới hỏi: “Sau khi huyết mạch tiến hóa, có phải cô càng mạnh hơn không?”
“Tu vi không tăng, nhưng trong đầu đã nhận được ký ức truyền thừa của tổ tiên. Đây là truyền thừa riêng của tộc cá Rồng chúng tôi. Huyết mạch càng thuần thì càng nhận được nhiều ký ức truyền thừa.” Hạ Lộ giải thích.
Dương Bách Xuyên không gặng hỏi cặn kẽ vấn đề cô đã nhận được thiên phú thần thông gì. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, men theo đường cũ trở về nơi chém giết gấu yêu và Đinh Dương.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, xác gấu yêu chính là vật báu, anh định mang về rồi bảo chị em họ Lục luyện chế phù chú.
Sau khi đến nơi, Dương Bách Xuyên nói với Hạ Lộ: “Cô xử lý thi thể Đinh Dương, tôi xử lý xác gấu yêu.”
Thật ra là anh muốn cất xác gấu yêu vào không gian bình Càn Khôn, nhưng không muốn để cho Hạ Lộ phát hiện ra bí mật bình Càn Khôn.
Hạ Lộ không nghĩ nhiều, lập tức đi xử lý thi thể của Đinh Dương.
Dương Bách Xuyên thì thu xác gấu yêu nặng mấy trăm cân vào bình Càn Khôn.
Không lâu sau Hạ Lộ đã trở lại, tay cầm một chiếc túi thơm. Cô ấy nói với Dương Bách Xuyên: “Đây là tinh thạch Tiên Thiên trên người Đinh Dương, tổng cộng ba viên.”
“Cô lấy đi!” Dương Bách Xuyên không nhận.
“Đây là chiến lợi phẩm của cậu. Vả lại hiện giờ tinh thạch Tiên Thiên không phải thứ cần thiết đối với tôi, nhưng lại có tác dụng rất lớn với võ cổ giả các cậu.” Dứt lời cô ấy thẳng tay ném túi cho Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên không khách sáo nữa, nhận lấy túi đựng ba viên tinh thạch Tiên Thiên.
Anh không hề cảm thấy tội lỗi khi giết Đinh Dương. Lão già này năm lần bảy lượt hại anh, nếu không có sư phụ thì anh mất mạng từ lâu rồi.
Hơn nữa giết Đinh Dương thì đan dược anh hứa với ông ta cũng xí xóa, còn hời thêm tinh thạch Tiên Thiên.
Hiện tại Dương Bách Xuyên rất cần tinh thạch Tiên Thiên, mà nói chính xác hơn là linh thạch. Bởi vì việc cải tạo thôn ở quê sắp hoàn thành, anh quyết định dời trụ sở Vân Môn về quê. Đến lúc đó anh sẽ bày trận pháp, cần dùng rất nhiều linh thạch.
Lần này ra ngoài, cộng với tiền đặt cọc nhận được và đan Bồi Nguyên đã bán, anh có khoảng hai mươi viên linh thạch. Nhưng anh đã hỏi sư phụ rồi, muốn bày một trận pháp vừa ý thì vẫn còn thiếu ít nhất một nửa linh thạch.
Trời đã tối, hai người không định đi tiếp. Gấu yêu xuất hiện chứng tỏ nơi này có yêu thú mạnh tồn tại, vì vậy họ quyết định đợi đến bình minh mới đi tiếp. Anh vẫn sẽ đi theo tuyến đường mà sư phụ dặn dò hòng thử vận may, biết đâu có thể tìm được động phủ Vu Hàm thì đúng là cơ duyên lớn.
Tính ra thì thời gian đã qua bốn ngày, còn sáu ngày nữa sẽ ra ngoài.
Hạ Lộ tiến hóa huyết mạch dưới đáy nước mất hơn ba ngày.
Buổi tối Dương Bách Xuyên đốt đống lửa trò chuyện với Hạ Lộ, nói về gã Đinh Dương đã chết.
Hạ Lộ có phần lo lắng: “Đinh Dương là người của Thần Tông ngoại quốc. Ở Trung Quốc, Thần Tông bị coi là ma đạo tà đạo. Xét về thực lực và thế lực, Thần Tông không hề thua kém tông môn lâu đời của Trung Quốc. Mặc dù tôi chưa từng tới Thần Tông, nhưng theo thông tin mà Thần Long Đàm thu thập được thì Thần Tông hẳn là có cao thủ Tiên Thiên tầng năm.