Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ nhìn theo hướng hai con báo truy đuổi rồi lại đưa mắt nhìn nhau. Dương Bách Xuyên lập tức quyết định đuổi theo. Linh chi có tác dụng lớn với anh, luyện chế đan Trúc Cơ không thể thiếu nó. Chuyện liên quan đến tu vi là chuyện lớn đó.
Không thể bị Địa Tâm lão tổ nẫng tay trên được.
Anh lập tức cất bước đuổi theo, Hạ Lộ theo sát phía sau.
Nếu trên người Địa Tâm lão tổ không có bùa tăng tốc thì Dương Bách Xuyên dám khẳng định một khi báo yêu đuổi kịp, chắc chắn ông ta sẽ trở thành bữa ăn của chúng.
Nhưng Địa Tâm lão tổ có bùa tăng tốc, đoán chừng hai con báo yêu không thể đuổi kịp.
Thứ nhất, tốc độ của Địa Tâm lão tổ tăng vọt nhờ bùa tăng tốc.
Thứ hai, cũng là điểm quan trọng. Địa Tâm lão tổ là người, báo yêu tuy mạnh nhưng cũng chỉ là súc vật. Cho dù chúng đã mở linh trí, nhưng trước khi tiến hóa chúng cũng chỉ có trí thông minh của một đứa trẻ mà thôi.
Nếu Địa Tâm lão tổ ẩn thân thì chắc chắn có thể cắt đuôi báo yêu.
Vì vậy Dương Bách Xuyên quyết tâm đuổi theo Địa Tâm lão tổ.
Lý do tất nhiên là vì linh chi nghìn năm. Vả lại người truy đuổi người kiểu gì cũng giỏi hơn báo.
Hơn nữa, Dương Bách Xuyên cũng biết bùa tăng tốc không phải không có giới hạn thời gian. Anh không tin Địa Tâm lão tổ có cả đống bùa tăng tốc. Đồ vật có nguồn gốc từ Tu Chân Giới chắc hẳn là báu vật quý giá trong mắt võ cổ giả, cho dù Địa Tâm lão tổ có khoa trương đến mấy cũng không dám dùng bừa.
Phương án đảm bảo nhất là trước tiên nghĩ cách thoát khỏi sự truy đuổi của báo yêu, tiếp theo Địa Tâm lão tổ sẽ làm thế nào? Dương Bách Xuyên đoán rằng ông ta nhất định sẽ ra khỏi sơn cốc, sau đó về thẳng tông môn. Báu vật đã tới tay, không đi mới lạ.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên đi thẳng đến lối ra nhằm chặn đường Địa Tâm lão tổ. Dù sao bây giờ trên người ông ta đang có bùa tăng tốc, anh đuổi theo cũng không kịp, huống chi còn có hai con báo yêu nữa.
Nếu anh đoán không sai thì Địa Tâm lão tổ nhất định sẽ chạy tới lối ra vào sau khi thoát khỏi hai con báo yêu. Vì vậy ôm cây đợi thỏ là một sự lựa chọn không tồi.
Hơn một tiếng sau, Dương Bách Xuyên dừng bước. Nơi này là bên kia bờ một con sông, cũng là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn ra ngoài. Vị trí này là ngã ba, bất kể Địa Tâm lão tổ đi từ hướng nào đều phải đi qua nơi này.
Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ dừng lại, nấp sau một cây cổ thụ. Lúc này Dương Bách Xuyên mới hỏi Hạ Lộ: “Sao lúc trước cô lại chạy lên đỉnh núi?”
“Tôi thấy hình như cậu đã nhập định, sẽ không tỉnh lại ngay. Sau đó, tôi vô tình nhìn thấy trên đỉnh núi có ánh sáng, bèn tới đó xem thử. Kết quả là phát hiện ra linh chi nghìn năm. Tôi nghĩ cậu có thể luyện đang nên muốn hái nó tặng cậu, không ngờ linh chi lại có báo yêu canh giữ…”
Hạ Lộ nói từng câu từng chữ, Dương Bách Xuyên nghe mà cảm động vô cùng.
Thì ra Hạ Lộ đi hái linh dược cho anh, xem ra người cá xinh đẹp muốn báo đáp lại giọt nước Sinh Mệnh kia.
Người cá thật tốt biết bao!
“Cảm ơn cô. Sau này đừng mạo hiểm nhé!” Dương Bách Xuyên nói với Hạ Lộ.
“Ừm. À này, chúng ta chờ Địa Tâm lão tổ ở đây, liệu đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử có đuổi kịp Địa Tâm lão tổ không?” Hạ Lộ hỏi.