Anh Lưu vẫn còn tức giận, đáng sợ quá! Làm sao đây?
Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn xung quanh, nếu Kiều Phong có mặt, ít nhất anh Lưu sẽ ngược đãi ông ta trước.
Nhưng bây giờ ở đây chỉ còn lại mình cô, anh Lưu nhất định chỉ có thể hành hạ cô thôi.
Nhan Nhã Tịnh ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Thiên Hàn với ánh mắt tủi thân, ỉu xìu nói: “Không phải đâu, tôi…!tôi về để ngủ mà.”
Cô thấy câu trả lời này của mình thật sự cực kỳ khéo léo, về đi ngủ chắc chắn không sai được.
Anh cũng không nỡ quấy rầy giấc ngủ của cô chứ?
“Ha!”
Nhan Nhã Tịnh tưởng rằng mình đã trả lời câu hỏi của anh tử tế như thế, chắc anh sẽ không giận cô nữa.
Ai dè, anh lại ‘ha’ một tiếng.
Cô muốn hất tay anh ra, nhưng anh lại càng siết mạnh hơn: “Nhan Nhã Tịnh, em từ chối tôi là để đi xem mắt với loại này à?”
Nhìn thẳng vào đôi mắt đang bập bùng lửa giận của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh bỗng hiểu ra.
Anh Lưu đang ghét bỏ Kiều Phong xấu xí đây mà!
Nhan Nhã Tịnh biết thức thời: “Anh Lưu, anh yên tâm, lần sau tôi đi xem mắt, nhất định sẽ không tìm loại người như Kiều Phong nữa đâu.
Chắc tôi sẽ tìm anh chàng đẹp trai một xíu, dù sao ngắm trai đẹp cũng ăn uống ngon miệng hơn.”
“Lần sau đi xem mắt? Ha…”
Khóe môi Lưu Thiên Hàn khẽ nhếch lên, môi anh hơi hồng hồng, nhưng không biết tại sao, lúc này Nhan Nhã Tịnh bỗng cảm thấy trên môi anh như thể nhuộm đầy máu, muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
“Còn có lần sau nữa à? Nhan Nhã Tịnh, em giỏi lắm!”
Nhan Nhã Tịnh chu môi, thấp giọng lẩm bẩm: “Không xem mắt thì làm sao kết hôn được chứ!”
Cô cũng đâu thể kết hôn với người mà mình còn chưa hay biết họ cao thấp béo lùn ra sao được?
Nhỡ đâu cô xui xẻo gặp phải loại người như Kiều Phong, thì đời này của cô coi như xong!
“Nhan Nhã Tịnh!”
Thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn một lòng muốn đi xem mắt, Lưu Thiên Hàn thật sự muốn bóp chết cô gái nhỏ dưới thân này.
“Em là vợ tôi! Em đi xem mắt với thằng khác là đang ngoại tình đấy!”
Nhan Nhã Tịnh rất sợ Lưu Thiên Hàn, nhưng đụng tới vấn đề đúng nguyên tắc này thì cô vẫn phải cãi cố: “Anh Lưu, tôi đã nói rất nhiều lần rồi.
Chúng ta đã ly hôn, tôi không còn là vợ anh nữa.”
Dưới uy áp mạnh mẽ của Lưu Thiên Hàn, giọng Nhan Nhã Tịnh ngày càng thấp.
Nhưng cô vẫn kiên cường nói: “Anh Lưu, tôi không thích anh, tôi muốn kết hôn với người mình yêu thật lòng.
Cho nên, xin anh về sau đừng phá bĩnh chuyện xem mắt của tôi nữa!”
Lưu Thiên Hàn cứ im lặng nhìn cô chằm chằm.
Anh tức đến mức không biết nên nói gì cho phải.
Cô gái nhỏ này còn muốn anh đừng phá bĩnh chuyện xem mắt của cô nữa à!
Ha! Gan to bằng trời luôn rồi!
Là thứ gì khiến cô sinh ảo giác, nghĩ rằng Lưu Thiên Hàn này đồng ý để cô cắm sừng, ủng hộ vợ mình đi xem mắt, ân ái với thằng khác thế!
Lưu Thiên Hàn biết, anh mà còn nói lý với cô gái nhỏ này nữa thì mình chắc chắn sẽ tức đến phát điên.
Vậy là anh hạ quyết tâm, phải dùng hành động để chứng minh cho cô rõ rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
2.
Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát
3.
Ái Thật Lâu Bằng Hữu
4.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
“Anh Lưu, tôi buồn ngủ rồi, tôi về trước đây.
Tôi phải ngủ sớm một chút, ngày mai tôi còn đi…” làm, tan ca xong còn phải đi xem mắt, bận lắm cơ!
Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói hết thì đã bị Lưu Thiên Hàn dùng miệng chặn kín môi.
Cửa của quán cà phê làm bằng thủy tinh trong suốt.
Nghĩ tới bên ngoài người qua kẻ lại, rất có thể không ít người đang nhìn cô và Lưu Thiên Hàn hôn nhau, Nhan Nhã Tịnh không muốn bị lên đầu đề tin tức ngày mai, cô vội lên tiếng thăm dò: “Anh Lưu, anh buông tôi ra! Bên ngoài…!Bên ngoài có người.”
Lưu Thiên Hàn đang tức giận, dĩ nhiên không chịu bỏ qua cho Nhan Nhã Tịnh dễ dàng như thế.
Nhưng anh cũng không thích bị người khác vây xem như tinh tinh.
Anh bất ngờ bế cô lên rồi bước nhanh tới bãi đỗ xe.
Rồi xong, cô lại bị anh Lưu bắt cóc tiếp rồi.
“Anh Lưu, làm phiền anh đưa tôi tới khu chung cư Thiên Mệnh, hoặc đưa tôi tới trạm giao thông công cộng ở phía trước cũng được.”
Nhan Nhã Tịnh không muốn bị anh Lưu bắt về Tầm Viên.
Cô vẫn còn muốn giãy giụa lần cuối, nhìn cái gáy cao quý của anh, nhỏ giọng nói.
Lưu Thiên Hàn không nói gì, tối nay còn lâu anh mới đưa cô về khu chung cư Thiên Mệnh!
Thả cô về làm gì chứ? Để cô nhờ trang web mai mối giới thiệu đối tượng, rồi lại đi xem mắt tiếp à? Ha, anh không có đam mê đặc biệt, thích thưởng thức vợ mình đi xem mắt với thằng khác đâu!
“Anh Lưu, tối nay tôi thật sự phải trở về Thiên Mệnh, Thu Quỳnh đã tìm được việc rồi, mười giờ tối nay cô ấy phải đi làm, tôi không thể để An Bảo và An Mỹ ở nhà một mình được.”
Lưu Thiên Hàn đành cam chịu đánh tay lái, đi về hướng khu chung cư Thiên Mệnh.
Thấy trận đầu mình giành thắng lợi, Nhan Nhã Tịnh không khỏi mỉm cười, mặt mày tươi cười sáng lạn.
Qua kính chiếu hậu, Lưu Thiên Hàn vừa hay có thể nhìn thấy được gương mặt rạng rỡ đó của cô, trái tim anh rung động, yết hầu không kìm nổi mà khẽ lăn lên trượt xuống.
Đáng ghét, đã nói là phải tự chủ lạnh lùng cơ mà! Bây giờ anh thật sự không có chút sức kháng cự nào khi đứng trước mặt cô cả!
Nhan Nhã Tịnh hồn nhiên không biết người đàn ông trước mặt đang bực bội.
Cô nhìn gáy anh đến mê mẩn, cảm thấy mình đúng là mê trai lắm rồi, lại cảm thấy dù là gáy của Lưu Thiên Hàn thôi mà trông cũng đẹp nhường này.
Cũng chỉ có người đàn ông như anh Lưu mới có được một cái gáy cao quý, mê người như vậy thôi!
Nhan Nhã Tịnh đang định vào trang web mai mối mà mình đăng ký kia xem thử, liệu có đối tượng xem mắt nào phù hợp hay không, nhưng chợt nhận ra có gì đấy bất thường.
Nút áo lót của cô bị bung ra rồi!
Chỉ có phụ nữ mới hiểu nút áo ở đó bị bung ra sẽ khó chịu cỡ nào.
Nhan Nhã Tịnh thật sự không chịu nổi sự tra tấn này.
Cô đưa tay ra sau lưng, định âm thầm cài nút chỗ đó lại.
Cô biết, Lưu Thiên Hàn đang chuyên tâm lái xe, chắc chắn sẽ không chú ý đến động tác nhỏ này của cô.
Nhưng cô hơi chột dạ, luôn cảm thấy anh có thể nhìn thấy hành động của cô qua gương chiếu hậu.
Vốn ngồi trong xe thể thao cài nút áo đằng sau đã hơi khó chịu rồi, cộng thêm trong lòng Nhan Nhã Tịnh có chút căng thẳng, nên cô thử mấy lần cũng đều thất bại.
Nhan Nhã Tịnh cũng nổi cáu với bản thân, ngày nào cũng mặc, cô không tin mình không cài nổi nút áo!
Cài nào, cài nào…
Vẫn không cài được.
Lưu Thiên Hàn có thể thấy rõ hành động ở ghế sau của cô thông qua gương chiếu hậu.
Yết hầu anh thít chặt lại, không nhịn nổi nữa!
Lưu Thiên Hàn đột ngột giẫm mạnh phanh xe, đỗ chiếc xe thể thao ở ven đường.
Giọng anh vừa trầm thấp lại vừa khàn khàn: “Nhan Nhã Tịnh, em đang làm cái gì thế hả!”.