Chương 1584
Động tác của anh, nghiêm túc đến như vậy, anh nghiêm túc đem chiếc nhãn kim cương đó nhét vào lòng bàn tay của Nhan Nhã Tịnh.
“Nhan Nhã Tịnh, đầy là thù lao cho cô!”
“Thù lao?!”
Thấy cô còn chưa phản ứng lại, Lưu Thiên Hàn cười đến lạnh lẽo châm chích, “Đúng vậy, nói dễ nghe một chút là thù lao, nói khó nghe chút là tiền chơi gái!”
“Nhan Nhã Tịnh, Lưu Gia Thành tôi trước giờ không để phụ nữ theo không mình, tiêu tiền chơi gái, là lẽ tự nhiên, chúng ta bây giờ, cũng coi như tiền hàng sòng phẳng rồi!”
“Ồ, môi một chiếc nhẫn kim cương mà tôi tặng cô, giá trị không ít, chỉ bằng cô, cũng thật không đáng giá nhiều tiền như vậy! Có điều, ai bảo Lưu Gia Thành tôi hào phóng chứ, cho dù là một con chó bầu bạn bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ cho nó thứ tốt nhất!”
“Nhan Nhã Tịnh, cầm lấy thù lao mà tôi cho cô, biến khỏi trước mặt tôi, nếu tiền đã đến tay, cô sau này còn đến làm cho tôi buồn nôn, chính là cô không kính nghiệp đấy!”
Hừ!
Nhan Nhã Tịnh bị anh chọc tức đến cười, lần này, lại đem cô coi thành gái làng chơi rồi có phải không?!
Cô có khí phách của mình, cũng cần mặt mũi, cô đương nhiên không chịu để bị người xỉ nhục như vậy.
Cô thật muốn đem chiếc nhân kim cương xanh này đập mạnh vào mặt anh, đập cho anh tỉnh hẳn, nhưng mà cô lại không nố.
Cô biết, bản thiết kế của chiếc nhãn kim cương này, là anh tự tay vẽ, mỗi một đường nét trên đó đều là tình cảm sâu sắc của anh đối với cô, cô không nỡ chà đạp tâm ý của anh.
Cô chỉ có thể ấp úng mở miệng, “Anh hai, em không phải gái làng chơi, em là bạn gái đã được anh thừa nhận trước mặt mọi người, cũng là vị hôn thê đã được anh cầu hôn! Em cầm chiếc nhãn này, không phải là em muốn nhận thù lao, chỉ là em muốn giữ gìn tâm ý của anh.”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.
“Anh hai, em thích anh, em cũng biết là anh vẫn thích em, chúng ta rõ ràng là yêu nhau, sao phải tổn thương lân nhau?! Anh hai, chúng ta như thế này, thật không có ý nghĩa gì!”
“Không có ý nghĩa?” Lưu Thiên Hàn cười lạnh gật đầu, “Ừ, không có ý nghĩa. Cùng cô ở bên nhau, xác thực là không có ý nghĩa.
“Cho nên Nhan Nhã Tịnh, về sau, chúng ta liền đến già đến chết cũng không qua lại nữa đi thôi, nam nữ chia tay rồi, không cần thiết gặp lại nữa, làm mình khó chịu, cũng làm người khác khó chịu!”
Chia tay?!
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên trợn tròn mắt, anh lại chia tay với cô?!
“Anh hai, em không chia tay! Anh từng nói sẽ đối xử tốt với em cả đời mà! Nam tử hán đại trượng phụ nhất ngôn cửu đỉnh, anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em, liền phải chịu trách nhiệm với em đến cùng!
Anh hai, anh không muốn bị người khác lúc đầu chơi đùa lúc sau vứt bỏ, anh cũng đừng hòng lúc đầu chơi đùa lúc sau vứt bỏ em!”
“Lúc đầu chơi đùa lúc sau vứt bỏ?!” Lưu Thiên Hàn khinh thường nhìn Nhan Nhã Tịnh, “Nhan Nhã Tịnh, giữa chúng ta, chưa từng có bắt đầu, lấy đâu ra lúc đầu chơi đùa lúc sau vứt bỏ?! Từ đầu đến cuối, chẳng qua là cô một bên tình nguyện đem tôi coi thành thế thân mà thôi!”
“Bây giờ, tôi cái thế thân này, chịu đủ rồi, không diễn nữa!”
Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn không dừng lại thêm một chút nào nữa, anh quay người, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi uỷ ban.
Nhan Nhã Tịnh bước nhỏ chạy tới trước, muốn đuổi anh quay lại, nhưng cô vừa nắm được tay anh, liền bị anh hung ác đẩy ngã ra đất.