Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 991



Chương 991

“Nhan Nhã Tịnh!”

Hai chữ này gần như phát ra từ kẽ răng của Lưu Thiên Hàn, tràn đầy ý đe dọa.

Bị người khác lạnh lùng đe dọa như vậy, cơ thể Nhan Nhã Tịnh không kìm được mà run lên, nhưng người uống rượu thì to gan, gần như là ngay lập tức cô đã bỏ qua nguy hiểm trước mặt.

Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên nhìn Lưu Thiên Hàn, cười cứ như tên ngốc đầu thôn: “Anh hai, có cần em đào… đào cái thứ đó trong đầu anh ra không?”

Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh vươn bàn tay trắng nõn ra bắt đầu túm lấy đầu Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn vốn dĩ sắp bị Nhan Nhã Tịnh làm cho tức điên rồi, bây giờ cô còn dám nói muốn đào thứ đó ra khỏi đầu giúp anh, làm anh tức đến mức muốn chặt tay của cô luôn!

“Nhan Nhã Tịnh, cô có tin tôi chặt tay của cô không!”

Chặt tay của cô?

Nhan Nhã Tịnh vội vàng rụt tay mình về, cô vô thức nhìn tay của mình, tay vẫn còn trên cổ tay, rất an toàn.

Nhan Nhã Tịnh lắc tay mình, nói cứ như đang khoe khoang thể hiện với Lưu Thiên Hàn: “Không sao, anh cứ chặt tay của em đi! Dù sao thì tay của em cũng là cây cỏ, gió xuân thổi một cái là lại mọc, chặt thì vẫn mọc ra được tiếp!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 501-502

Nhìn người phụ nữ trước mắt cười đến mức sắp chảy nước miếng tới nơi, lần đầu tiên trong lòng Lưu Thiên Hàn thấy bất lực như vậy.

Đe dọa ư, không có tác dụng. Đánh cô ư? Anh quả thật không xuống tay được.

Anh chỉ có thể nhìn chằm chằm cô, thể hiện sự bất mãn của mình bằng đôi mắt lạnh như băng này.

Nếu như người khác nhìn thấy Lưu Thiên Hàn như thế này, chắc chắn sẽ đi đường vòng, nhưng Nhan Nhã Tịnh sau khi say rượu quá dũng cảm, hoàn toàn không bị dọa bởi khí thế trên người anh.

Không những vậy, cô còn không sợ chết mà cầm lấy tay anh, cười hềnh hệch nói: “Anh hai, hay là chúng ta chặt tay của anh đi! Xem tay của anh có phải cũng giống tay của em không, là cây cỏ, gió xuân thổi cái là lại mọc!”

Nói đến chuyện vui, Nhan Nhã Tịnh còn phấn khích ngâm nga: “Tay của anh, tay của em, là cây cỏ, chặt rồi chặt rồi, gió xuân thổi lại mọc thôi…”

Nhan Nhã Tịnh trông rất đẹp, IQ lại cao, học gì cũng rất dễ, chỉ có giọng hát là theo từ khi còn trong bụng mẹ. Cho dù IQ cô có cao như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật rằng giọng hát của cô hết sức “rung động lòng người”.

Khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn hết đen lại tái, hết tái lại tím, hết tím lại xanh. Vốn dĩ anh đã sắp bị người phụ nữ này làm cho tức chết rồi, bây giờ còn phải chịu đựng ma âm xuyên tai của người phụ nữ này nữa, anh cũng có sung sướng gì đâu!

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (2)

Ma âm xuyên tai của Nhan Nhã Tịnh thu hút ánh mắt của rất nhiều người, Lưu Thiên Hàn không muốn mất mặt cùng cô ở đây, liền thô lỗ túm lấy vai cô: “Nhan Nhã Tịnh, tôi đưa cô về!”

Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh còn đang hát rất hứng khởi, bây giờ nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói muốn đưa cô về, cô lập tức nôn nóng.

Cô ra sức giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi không bị móng vuốt của Lưu Thiên Hàn kiềm chế. Giãy dụa hồi lâu vẫn không giãy ra được, trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng thêm nóng như lửa đốt.

“Buông em ra! Buông em ra! Em không về nhà! Em muốn sủng hạnh ngôi sao nhỏ của em! Lấp la lấp lánh, em muốn sủng hạnh ngôi sao nhỏ cơ…”

“Nhan Nhã Tịnh, về với tôi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.