Nghịch Hỏa

Chương 18



Trước cửa phòng khám Bệnh viện số 1 thành phố, viện trưởng viện dưỡng lão và hai nhân viên khác lo lắng đi tới đi lui, ông Kha đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ông ngoại!” Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, ông Kha mở mắt ra thì nhìn thấy Giang Tự Châu một tay ôm Ngưu Ngưu đang vội vã đi ra khỏi thang máy.

“Ông Phó thế nào rồi ạ? Bác sĩ nói sao?” Giang Tự Châu lo lắng hỏi.

Viện dưỡng lão Thiên Thần là viện dưỡng lão hàng đầu ở thành phố Thiên Tân, tuy chi phí cao nhưng môi trường sống và trình độ chuyên môn rất tốt, để một ông cụ bị ngã trong nhà vệ sinh là một vấn đề lớn với viện dưỡng lão vì thế họ rất lo lắng.

Viện trưởng vội vàng chạy tới xin lỗi: “Thật xin lỗi vì đã để xảy ra chuyện như vậy. Có vẻ ông Phó bị bong gân mắt cá chân nhưng để an toàn thì vẫn cứ đi kiểm tra để yên tâm hơn.”

Giang Tự Châu gật đầu: “Người lớn tuổi bị ngã ở tuổi này thì nên đi kiểm tra kĩ càng.”

Ông Kha hệt như một đứa trẻ muốn được khen ngợi, ông nhướng mày nói: “Cái ông Phó này quá cứng đầu, có nói gì đi nữa cũng không chịu đi khám, còn không chịu nói cho Phó Thừa biết. Vì thế, ông nghĩ ngay đến việc mối quan hệ của người trẻ các cháu rất tốt nên gọi điện thoại luôn cho cháu đấy.”

Nói xong, ông cụ nhìn về phía Ngưu Ngưu, ông nghĩ thầm quả nhiên ông đoán không sai mà, hai đứa cháu này quả thật có quan hệ tốt, con trai của đồng đội Phó Thừa mà để cho Giang Tự Châu chăm sóc luôn đây này.

Ngưu Ngưu vô cùng lo lắng, vẻ mặt buồn bã, kéo tay Giang Tự Châu: “Chú Giang ơi, ông cố sẽ không sao chứ ạ?”

“Sẽ không sao đâu, chúng ta chờ thêm một lát nữa nhé.” Giang Tự Châu để Ngưu Ngưu ngồi cạnh ông Kha, còn mình thì đứng ở cửa phòng khám nhìn vào trong.

Không lâu sau, cửa phòng khám mở ra, ông Phó ngồi trên xe lăn được y tá đẩy ra ngoài.

“Không có vấn đề gì lớn, mắt cá chân bị bong gân.” Bác sĩ tháo khẩu trang ra, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Giang Tự Châu còn tưởng rằng cậu là người nhà của ông Phó: “Nhưng để đảm bảo an toàn thì tối nay nhập viện, ở lại bệnh viện theo dõi một đêm đi, tôi sẽ kê đơn thuốc chống viêm.”

Giang Tự Châu gật đầu: “Được, ông của chúng tôi tuổi đã cao, phiền bác sĩ sắp xếp phòng đơn cho ông.”

Bác sĩ hơi bối rối: “Việc này… bệnh viện đang quá tải, thật sự không có phòng đơn cho ông cụ được.”

Ông Phó nhìn thấy Giang Tự Châu thì liền “hừ” rồi trừng mắt nhìn ông Kha: “Tôi cũng đâu có bị gì đâu mà làm khổ con khổ cháu thế hả!”

“Không cực khổ đâu ạ.” Giang Tự Châu cúi xuống an ủi ông: “Mấy ngày nay Phó Thừa không có ở Thiên Tân nhưng anh ấy sắp về rồi. Anh ấy không có ở đây nên cháu càng phải chăm lo cho ông chứ.”

Ông Phó không thích nhất là làm phiền người khác, ông thở dài nói: “Tiểu Châu bình thường đối xử với ông rất tốt, bây giờ lại tới chăm sóc ông nữa, ước gì sau này ông có được một đứa cháu dâu giống cháu vậy!”

Giang Tự Châu cười cười không nói gì, nhưng ông Kha lại không vui, ông đứng dậy bước nhanh tới: “Nói cái gì vậy hả! Tiểu Châu nhà tôi là con trai đấy! Cháu dâu cái gì hả? Sao ông không nói Phó Thừa là vợ mà lại là cháu tôi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 31: C31: Em gái vs anh trai ham ăn 15-16

“Này này! Ông nhìn Phó Thừa thử xem, nó cao to vạm vỡ thế, có thể làm vợ được à?”

Mắt cá chân của ông cụ có vẻ cũng không đau lắm, tâm trạng còn rất tốt đấy.

Trước mắt thì ông Phó không sao mà Phó Thừa cũng không đến đây nên viện trưởng thở phào nhẹ nhõm. Cảnh tượng Phó Thừa cứu cụ bà trên sân thượng căn nhà lần trước vẫn còn nguyên trong tâm trí viện trưởng, nhờ có anh mà mới tránh được tai nạn xảy ra.

Viện trưởng rất cảm kích Phó Thừa, nếu như hôm nay ông Phó thật sự bị thương nặng thì ông cũng chẳng biết phải giải thích với Phó Thừa thế nào.

Giám đốc bệnh viện số 1 là bạn của Giang Uyên, Giang Tự Châu gọi một cuộc điện thoại thì bệnh viện liền nhanh chóng xếp một phòng đơn cho ông cụ.

Phía bên bệnh viện đều ổn thỏa hết rồi, ban đầu viện trưởng viện dưỡng lão còn muốn để hai nhân viên ở lại chăm sóc ông cụ, nhưng Giang Tự Châu từ chối.

Viện trưởng thấy thế cũng không năn nỉ nữa, ông đưa ông Kha về viện dưỡng lão.

Sau khi bận rộn nấu ăn và đem bữa tối cho ông Phó thì trời cũng đã tối, Ngưu Ngưu chạy tới chạy lui cả ngày cũng mệt rồi, may mà trong phòng đơn còn có một cái giường cho người chăm sóc, vì vậy, Ngưu Ngưu tắm rửa đơn giản rồi leo lên giường, chắc mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Giang Tự Châu tắt đèn trong phòng rồi bật đèn ngủ nhỏ lên, cậu ngồi bên giường bệnh, lặng lẽ trò chuyện với ông Phó.

“Hôm nay làm phiền cháu quá rồi.”

Ông Phó cảm thấy rất không vui: “Mấy người trẻ như các cháu đều bận rộn công việc, đã không có nhiều thời gian rồi mà còn phải đến đây chăm sóc cho ông già này.”

Giang Tự Châu lấy một quả táo trong giỏ trái cây ra, ngồi bên cạnh gọt vỏ cho ông: “Ông đừng nói như vậy, công việc của Phó Thừa có tính chất đặc biệt, thời gian hạn hẹp còn cháu thì có nhiều thời gian hơn nên mới đến đây với ông.”

Ông lão thở dài: “Cha mẹ Phó Thừa mất sớm, ông cũng không muốn gây thêm phiền phức cho nó nữa.”

Động tác tay của Giang Tự Châu khựng lại: “Cha mẹ Phó Thừa…”

“Cha mẹ nó đều là cảnh sát.” Ông lão dựa vào đầu giường thở dài: “Năm đó hai đứa cùng hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ. Phó Thừa khi ấy vẫn còn học tiểu học, cũng không lớn hơn Ngưu Ngưu là bao.”

Giang Tự Châu chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Thừa lại trải qua một cuộc sống như vậy, cậu chợt hiểu được lý do vì sao Phó Thừa lại quan tâm đến Ngưu Ngưu như vậy.

“Thật ra ban đầu ông cũng không đồng ý cho Phó Thừa làm lính cứu hỏa đâu.” Ông Phó cầm lấy quả táo Giang Tự Châu đưa rồi cắn một miếng: “Mọi người đều nói đây là thời bình rồi nhưng không biết bao nhiêu người đã phải hy sinh để bảo vệ sự hòa bình đó. Phó Thừa là người thân duy nhất của ông, thằng bé này…”

Ông lão còn chưa nói xong thì điện thoại di động ở đầu giường vang lên, Giang Tự Châu đưa sang: “Có người gọi video cho ông này.”

Ông lão lau tay, nheo mắt nhìn màn hình, kinh hãi nói: “Là Phó Thừa!”

“Làm sao bây giờ! Thằng nhóc này nếu biết ông ở bệnh viện thì sẽ lải nhải đến chết mất thôi!” Ông lão thật sự hoảng hốt lắp bắp: “Nếu ông không trả lời điện thoại thì lại càng tệ hơn, nó nhất định sẽ đi tìm luôn viện trưởng!”

Giang Tự Châu dở khóc dở cười: “Ông cứ nhận đi, để cháu nói chuyện với anh ấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 23: Xui Xẻo (2)

Ông Phó nhìn Giang Tự Châu với ánh mắt biết ơn, ông nheo mắt nhấn trả lời.

“Ông đang ở đâu vậy?” Giọng nói của Phó Thừa vang lên kèm với tiếng ồn ào, xem lẫn tiếng gió rít, giống như đang đi trên ô tô vậy.

Ông lão ném điện thoại lên chăn: “Ông để Tiểu Châu nói chuyện với cháu.”

Giang Tự Châu cầm điện thoại, mở cửa đi ra khỏi phòng bệnh.

“Ông Phó hôm nay không cẩn thận trượt chân trong nhà vệ sinh, bị bong gân mắt cá chân. Ông đã đi kiểm tra tổng thể, không có gì nghiêm trọng.”

Giang Tự Châu đi đến lối thoát hiểm: “Ông không nói cho anh vì sợ anh lo lắng, hôm nay tôi đã đến chăm sóc cho ông rồi, anh đừng lo lắng.”

Phó Thừa ngồi trong xe nhìn khuôn mặt Giang Tự Châu trên màn hình điện thoại di động, sau lưng cậu là một bức tường trắng, cậu đơn giản đứng đó nhìn Phó Thừa, tuy rất bình thường nhưng Phó Thừa cứ vậy nhìn một lúc lâu, anh không hiểu sao mình lại cảm thấy thoải mái.

“Cảm ơn.” Phó Thừa nói.

Anh chợt bối rối, không biết phải nói gì nữa.

Nói gì cũng thấy không thích hợp lắm.

Giang Tự Châu mỉm cười nhìn màn hình: “Ngưu Ngưu cũng tới, vốn dĩ hôm nay tôi dẫn nhóc đi siêu thị nhưng khi nhận được điện thoại thì đi thẳng đến bệnh viện luôn.”

Trong xe tối om, chỉ có ánh đèn đường ngoài cửa sổ nhấp nháy, Giang Tự Châu nhìn Phó Thừa một lúc rồi thấp giọng nói: “Anh gầy đi rồi.”

Phó Thừa cười: “Đợi hoàn thành xong nhiệm vụ thì qua một thời gian sẽ ổn thôi.”

Giang Tự Châu gật đầu: “Vậy anh đi làm việc đi, tôi nói chuyện với ông một lát nữa.”

Màn hình tối xuống, Phó Thừa cảm thấy trong lòng như thiếu mất cái gì đó.

Trong xe vẫn yên tĩnh cho đến khi Phó Thừa cất điện thoại di động đi, bên cạnh vang lên một tiếng “Ồ~~” thật lớn.

“Đội trưởng Phó à, hóa ra anh vẫn có lúc sẽ nói chuyện như vậy đấy.” Triệu Lâm trêu chọc.

Phó Thừa trở lại với vẻ nghiêm túc thường ngày khi dẫn đội: “Xem ra vẫn không mệt lắm nhỉ.”

“Mệt chứ.” Triệu Lâm cười nói: “Nhưng tám chuyện về đội trưởng thì sẽ thấy đỡ mệt hơn đấy. Đội trưởng Phó à, em thấy anh đối xử với ông chủ Giang còn dịu dàng hơn với Thính Vãn đấy nhé, Thính Vãn vẫn không ghen à?”

Phó Thừa liếc cậu ta một cái: “Tôi và Thính Vãn chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”

Triệu Lâm nhếch môi “Ồ” một tiếng, còn thành thật nói: “Có thể nhìn ra được.”

Nếu đội trưởng Phó có thể đối xử với Đoàn Thính Vãn như vậy thì chắc cũng không độc thân đến tận bây giờ đâu.

Ông Phó đã lớn tuổi, không thể thức quá khuya, vì vậy một lúc sau ông đã ngủ thiếp đi.

Ngưu Ngưu đang ngủ trên giường cho người chăm sóc bệnh nhân, Giang Tự Châu không có chỗ nghỉ ngơi nên đành phải ngồi trên ghế xem điện thoại di động.

Bình thường cậu đều có thói quen ngủ sớm dậy muộn, ngồi một lúc thì cảm thấy mệt mỏi, bèn đứng dậy trong cơn buồn ngủ, đến bên cửa sổ ngơ ngẩn nhìn xuống.

Cửa phòng bệnh được gõ hai lần, Giang Tự Châu xoay người lại thì thấy Phó Thừa mở cửa bước vào.

“Phó Thừa?” Giang Tự Châu không thể tin nổi, cậu nhìn chằm chằm Phó Thừa rồi đi tới thấp giọng hỏi: “Sao anh lại trở về rồi?”

Phó Thừa nhìn cậu một cái, anh hạ giọng nói: “Lúc nãy tôi đang đi trên đường, được nghỉ phép hai ngày, có thể về nghỉ ngơi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Giang Tự Châu bước sang một bên, Phó Thừa nhìn ông cụ một cái rồi đi đến giường dành cho người nhà nhìn Ngưu Ngưu đang ngủ say. Sau đó anh đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn Giang Tự Châu, chỉ về phía cửa.

Giang Tự Châu hiểu ý, đóng cửa lại, theo Phó Thừa đi ra ngoài.

Phó Thừa vội vàng trở về đây, vẫn còn mặc đồng phục cứu hỏa, anh đẩy cửa lối thoát hiểm, đèn cảm biến sáng lên.

“Ăn tối chưa?” Phó Thừa hỏi Giang Tự Châu.

Giang Tự Châu cười đáp: “Tôi ăn rồi, mới nãy ăn cơm cùng với ông Phó và Ngưu Ngưu luôn.”

“Cực khổ rồi.” Mấy ngày nay Phó Thừa hầu như không có thời gian uống nước, giọng nói khàn khàn, nên nghe trầm hơn.

Giang Tự Châu ngáp một cái, khóe môi nở nụ cười: “Không sao đâu, công việc bên kia của anh thuận lợi chứ?”

Phó Thừa: “Vẫn ổn, núi An Phong đột nhiên xảy ra cháy rừng, tôi dẫn đội đến hỗ trợ, hiện tại đã khống chế được tình hình nhưng thứ hai vẫn phải tới đó tiếp.”

“Anh không bị thương chứ?” Giang Tự Châu nhìn làn da lộ ra ngoài của Phó Thừa.

“Không sao.” Phó Thừa nói: “Cậu mệt mỏi cả đêm rồi, mau về nghỉ ngơi đi, để tôi trông ông nội cho.”

Trên cằm Phó Thừa đã mọc râu lún phún, xem ra khoảng thời gian này anh không được nghỉ ngơi đàng hoàng chút nào, hai mắt anh đỏ ngầu thế nhưng trông Phó Thừa như thế lại càng hấp dẫn hơn bình thường.

Giang Tự Châu nhìn một lúc, cũng không nói gì: “Mấy ngày này anh đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, anh về đi, ngày mai tôi về ngủ bù cũng được.”

Giang Tự Châu không chịu rời đi, Phó Thừa cũng không còn cách nào khác. Thật ra anh cũng không biết là do mình không ngăn được Giang Tự Châu hay là bởi vì trong lòng anh vốn không muốn Giang Tự Châu rời đi.

Trong phòng có ghế sofa, hai người ngồi trên ghế thấp giọng trò chuyện. Giang Tự Châu có vẻ rất thích thú với công việc của Phó Thừa nên hỏi rất nhiều, Phó Thừa kiên nhẫn cúi đầu nghiêm túc trả lời.

Giang Tự Châu thật sự rất buồn ngủ, tốc độ chớp mắt càng ngày càng chậm, giọng nói nhỏ dần, Phó Thừa thấy cậu như vậy thì cười khẽ rồi nhẹ nhàng để cậu tựa đầu lên vai mình.

“Ngủ đi.” Giang Tự Châu nửa tỉnh nửa mê, nghe được lời của Phó Thừa ở bên tai.

Hơi thở phả vào mang tai của anh dần trở nên nhẹ nhàng và đều hơn, ánh sáng từ hành lang chiếu vào phòng, nhưng cũng không quá sáng, Giang Tự Châu tựa vào vai Phó Thừa ngủ, anh cũng không dám cử động nhiều.

Nhưng Phó Thừa lại không kiềm chế được, anh khẽ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Giang Tự Châu.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, anh đã cảm thấy Giang Tự Châu rất đẹp trai, tính tình có vẻ hơi rụt rè nhưng rất hiền lành và thích cười, dường như không điều gì có thể khiến cậu lo lắng hay tức giận.

Phó Thừa lớn lên trong hoàn cảnh cha mẹ đều mất sớm, anh đã chứng kiến quá nhiều thảm họa và làm việc trong môi trường sống chết gần trong gang tấc, từ lâu anh đã quen với các tai nạn và xem đó là một phần bình thường trong cuộc sống.

Nhưng giữa màn đêm yên tĩnh này, ngồi trong phòng bệnh, nghe tiếng thở đều đều của Giang Tự Châu, anh lại cảm thấy Giang Tự Châu thực sự có thể mang đến cho anh cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.