Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 93: Hoàn chính văn



Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

Lúc Từ Từ Niên đi tới đầu hẻm tứ hợp viện, một đám trẻ con đang đứng canh, thấy cậu đi tới, một bé trai cao giọng cười ha ha: “Chú Từ tới rồi!”

Tiếp đó, bọn trẻ hớn hở chạy về phía cậu, cười khúc khích trốn sau lưng Từ Từ Niên, đồng loạt bịt tai lại.

Từ Từ Niên còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, một chuỗi pháo đỏ rực đã được đốt lên, nổ lốp bốp, mảnh vụn màu đỏ tươi bay đầy trời, bọn trẻ phía sau cậu vui vẻ kéo vạt áo Từ Từ Niên đi vào phía trong con hẻm.

Hàng xóm xung quanh đi ra, vừa nhìn thấy cậu liền toét miệng cười, lúc này xa xa có một chiếc xe chiếu phim lớn chạy đến, loa phát thanh phát ra tiếng xẹt xẹt của dòng điện. Khi tiếng pháo vừa kết thúc, hành khúc đám cưới (Wedding March) vang lên.

Từ Từ Niên sửng sốt, đứng chôn chân tại chỗ không biết di chuyển thế nào. Lúc này, hòa cùng tiếng nhạc hùng hồn, mấy chục chiếc xe Bentley chạy tới, kính chiếu hậu hai bên đeo dải ruy băng màu đỏ, cửa xe đồng thời mở ra, một nhóm đàn ông mặc lễ phục màu đen bước xuống, A Tứ dẫn đầu chỉnh sửa vạt áo của mình, cười toe toét vẫy tay với Từ Từ Niên đang sững sờ đứng ở phía xa, hô với anh em phía sau, “Các anh em, đi thôi!”

Đám đông phía sau ha ha cười lớn, mấy trăm người đồng loạt cúi đầu với Từ Từ Niên, hô lớn: “Chào chị dâu!”

Đám nhóc thối này không phải là những anh em trong bang Thanh Long thì còn là ai nữa?

Từ Từ Niên bị đám ngốc này chọc cho dở khóc dở cười, tiếp đó bọn họ xếp thành hàng, từng người một đi về phía cậu. A Tứ dẫn đầu mặc một bộ âu phục màu đen, trước ngực cài một bông hoa lụa đỏ, phía trên viết chữ “phù rể” bằng bột vàng, đi tới trước mặt Từ Từ Niên, không biết từ đâu lấy ra một bông hồng đỏ tươi, nhét vào tay Từ Từ Niên.

“Từ đại ca, chúc anh và anh Thành trăm năm hạnh phúc!”

Từ Từ Niên còn chưa kịp phản ứng, anh em phía sau đã chạy lên nhét một bông hồng đỏ vào tay cậu, vui vẻ nói, “Chúc anh dâu và lão đại bạc đầu giai lão!”

Bọn họ nối tiếp nhau đi lên, tất cả đều cài hoa lụa đỏ “phù rể” sáng chói trên ngực, mặt mày rạng rỡ, cười như hoa nở.

“Vợ chồng tôn trọng nhau!”

“Vĩnh kết đồng tâm!”

“Sớm sinh quý tử!”

“….Chúc, chúc Từ đại ca và anh Thành, gì nhỉ, yêu anh mười nghìn năm!”

Người anh em cuối cùng nghĩ mãi không ra lời chúc nào, chợt nhớ đến một câu như vậy, làm hàng xóm láng giềng đứng xem xung quanh bật cười haha.

Từ Từ Niên cũng không khống chế được cười ngã nghiêng ngã ngửa, hốc mắt dần ươn ướt, ôm một bó hoa hồng lớn, tổng cộng chín mươi chín bông, mỗi bông được quấn một dải ruy băng màu hồng, phía trên đó viết “Anh yêu em, Từ Niên.”

Nét chữ rồng bay phượng múa quen thuộc, đều là tự mình Cù Thành viết ra.

Chữ của hắn rất xấu, nhưng lại khiến mũi của Từ Từ Niên chua chua.

Lúc này, âm nhạc trong loa đột nhiên thay đổi, trở thành nhạc dance điện tử năng động, tràn đầy năng lượng và cuồng nhiệt, trong tích tắc khiến người ta có cảm giác như đang ở trong hộp đêm, mọi người xung quanh đều high theo điệu nhạc. Dàn phù rể tách ra hai bên, một nhóm người đẹp trang điểm lộng lẫy bước ra.

Tất cả đều nở nụ cười, uyển chuyển xinh đẹp, mặc váy ngắn bó sát màu trắng tinh khôi, vòng eo mềm mại đung đưa theo điệu nhạc, đầy quyến rũ. Vũ công chính mặc váy vàng, mái tóc tung bay nhảy múa, mỗi động tác đều tràn đầy lực và quyến rũ. Một cú xoạc đẹp mắt khiến mọi người xung quanh phải hét lên, còn ai ngoài La Tiểu Mậu có sở trường nhảy nữa!

F*ck….thật mẹ nó đủ rồi!

Từ Từ Niên đỡ trán, không nhịn được cười như điên, dáng La Tiểu Mậu vốn đã đẹp, giờ lại nhảy một điệu nhảy “đồi phong bại tục” như vậy trước mặt mọi người, không sợ dọa mấy ông bà lão trong xóm lên cơn đau tim à.

Điệu nhảy vừa kết thúc, tiếng la hét và tiếng vỗ tay vang lên, các cô gái tung kẹo cưới và cánh hoa lên không trung theo khúc nhạc cuối cùng, La Tiểu Mậu xoay người, mở một biểu ngữ, trên đó viết một dãy chữ lớn,【Từ Niên, 1460 ngày đêm, cảm ơn vì đã có em.]

Từ Từ Niên ngẩn người, dùng tay dụi dụi mắt, dở khóc dở cười, kể từ ngày đầu tiên gặp Cù Thành, đến hôm nay đã được bốn năm rồi.

Cuối cùng cậu cũng biết những ngày qua Cù Thành đang bận làm gì.

Dốc hết tâm tư, dùng phương thức khiến cậu không thể cưỡng lại, chọc vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim của cậu, bốn năm, thăng trầm, có La Tiểu Mậu, có bang Thanh Long……còn rất nhiều người chứng kiến tình cảm của ​​hai người. Chỉ được chúc phúc mới cảm nhận được hương vị hạnh phúc, loại tình cảm sâu nặng này, chỉ có Cù Thành mới có thể cho cậu.

Âm nhạc trên loa lại tiếp tục thay đổi, từ một bản nhạc khiêu vũ sôi động chuyển sang một vở hoàng mai hí* triền miên da diết, không để mọi người xung quanh kịp phản ứng, một nhóm ông bà lão mặc trang phục cổ trang đã xuất hiện trên sân khấu. Chú Chung dẫn đầu, bọn họ kết thành cặp, từ mi thiện mục hát:

“Chim nhỏ trên cành đã thành đôi, trời xanh nước biếc nhoẻn miệng cười

Anh cày ruộng em dệt vải, em gánh nước anh tưới vườn

Em cùng anh như đôi chim uyên ương, bỉ dực song phi chốn nhân gian….”

*Hoàng mai hí: kịch hoàng mai, một loại hí khúc của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.

Nghe kỹ chính là bài “Thiên tiên phối”.

Chú Chung vốn là một người bạn cũ trong rạp hát, cả đời chú chỉ thích nấu ăn, bây giờ cuối cùng cũng thể hiện được tài năng của mình. Chú hát tràn đầy năng lượng, nụ cười vui vẻ, động tác uyển chuyển, không nhìn ra dấu hiệu tuổi già. Ông nhìn Từ Từ Niên cách đó không xa, dáng vẻ bừng bừng khí thế, mừng rỡ vì cháu trai lớn của mình kết hôn.

Khoang mũi Từ Từ Niên chua xót, dùng sức hít nước mũi, sau đó lại không kiềm được bật cười.

Cậu hạnh phúc, rất hạnh phúc, trưởng bối trong nhà đều đã ra đi, chỉ còn lại mình chú Chung, cậu coi chú như là ông nội, lời chúc của chú có giá trị và ý nghĩa hơn bất kỳ ai khác.

Để một cụ ông đã lớn tuổi, vì cậu và Cù Thành thi triển tài năng, trong lòng cậu rất vui vẻ!

Chú Chung dẫn nhóm cô chú hát xong, Tiểu Quân và Triệu Duệ sánh vai bước vào, phía sau họ là một nhóm người, có cổ đông và nhân viên Từ thị, có anh em trong trang trại nuôi trồng, thậm chí còn có ông nội Tiểu Quân, người đã nối dây tơ hồng cho cậu và Cù Thành, cầm hoa hồng trên tay, ngân nga theo điệu nhạc.

Bên Triệu Duệ thì càng phải nói, một nhóm y tá, bọn họ đều là fan của Oa Oa, bình thường cứ thấy cậu nhóc là ôm không buông tay, lúc này lại biết ba đứa trẻ kết hôn, càng không muốn bỏ lỡ, vẫy vẫy tay với Từ Từ Niên hô, “Từ tiên sinh, nhanh sinh một tiểu bảo bối nữa, chúng tôi còn đang chờ làm cha mẹ nuôi đây!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Triệu Duệ móc túi, thừa dịp náo nhiệt, mặt đầy ranh mãnh lén lút đi tới, mờ ám nhét vào tay cậu một thứ, “Cậu xem, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, làm anh em không có gì tốt tặng cậu, hôm nay cậu thành hôn, tôi chuẩn bị một phần đại lễ cho cậu.”

Từ Từ Niên nhìn chằm chằm tuýp thuốc mỡ trong tay, không hiểu lắm, lại nghe thấy Triệu Duệ cười khà khà nói: “Đây là sản phẩm tốt do khoa hậu môn trực tràng và khoa tiết niệu của chúng tôi hợp tác phát triển, cậu chỉ cần bôi một chút xíu thôi là bảo đảm khiến cậu và Cù Thành sướng chết.”

Hắn vừa nói vừa vỗ vai Từ Từ Niên, liếc nhìn cái bụng nhô lên dưới lớp quần áo dày cộp, sâu xa nói: “Anh em, được sáu tháng rồi, đến lúc ‘vận động’ một chút rồi, đêm động phòng hoa chúc, bụng bự PLAY một phát đi.”

Từ Từ Niên trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ tới mang tai, giơ tay định gõ đầu hắn, nhưng Triệu Duệ đột nhiên né qua một bên, vô tình đụng phải La Tiểu Mậu đang xem trò vui bên cạnh, lại đúng ngực giả của cậu ta, La Tiểu Mậu hét lên một tiếng, giơ tay cho Triệu Duệ một cái bạt tai, khiến Từ Từ Niên cười phá lên.

Hành khúc đám cưới đến đoạn cao trào, có một tiếng hét ngạc nhiên từ đám đông, sau đó là những tràng cười sảng khoái.

Mọi người tự động tản ra hai bên, ánh mắt nhìn về phía trước, người phía xa mặt đầy khó hiểu, ai tới vậy, sao không nhìn thấy mặt?

Trong con hẻm thoạt nhìn không được rộng rãi sáng sủa, nhất thời chỉ còn một mình Từ Từ Niên đứng ở giữa. Lúc này cậu nhìn thấy có hai đứa nhỏ đang từ xa xa bước về phía mình, tay cầm tay, một đứa trắng trẻo mập mạp, mặt như cái bánh bao, mang theo nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn cong lên, trên má còn có hai má lúm đồng tiền sâu hoắm.

Bên cạnh là một đứa trẻ cao hơn cậu bé nửa cái đầu, gầy gò và đầy già dặn, nước da ngăm đen, khóe miệng nở một nụ cười, ngẩng cao đầu như một người lớn, nắm cánh tay nhỏ mập mạp, sải bước về phía trước.

“A a a! Là Oa Oa!”

“Đáng yêu quá! Nhìn cái mặt muốn nhéo một cái quá đi! Hu hu hu!

“Đứa bé bên cạnh là ai vậy nhỉ, hai đứa nhìn đẹp đôi quá!”

“Anh Tiểu Hắc, nhìn em hôm nay có xinh trai không?” Oa Oa phồng mặt lên, cười híp mắt nghiêng đầu hỏi.

Tiểu Hắc chợt đỏ bừng mặt, gật đầu cái rụp, “Oa Oa, rất đẹp!”

Hai đứa nhóc nắm tay nhau, trên người mặc âu phục nhỏ màu trắng đồng bộ, áo sơ mi chất lượng tơ lụa, dưới cổ áo đeo chiếc nơ bướm to to màu đỏ, dưới cặp chân ngắn là giày da nhỏ màu đen bóng loáng, chập chững đi về phía trước, một đứa xách cái rổ nhỏ, vừa đi vừa rải cánh hoa hồng.

Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của hai bé ngoan, nháy mắt làm tất cả nam nữ già trẻ xung quanh đều gục ngã, Từ Từ Niên đứng cách đó không xa, không nhịn được cũng cười lên, trong lòng thỏa mãn, giống như có miếng bọt biển nhét vào không ngừng giãn nở.

Lúc này bỗng nghe có người vui mừng hô to một tiếng, “Anh Thành đến!”

Phía sau em bé rải hoa một chiếc Bentley dáng dài mang theo vòng hoa chầm chậm chạy tới, một bóng người màu đen xuống xe, khiến cho một nhóm thiếu nữ xung quanh hét lên, gọi to, “Chú rể có cần phải đẹp trai vậy không a a a!”

Chỉ thấy Cù Thành mặc một bộ lễ phục đuôi én màu đen, tóc ngắn đen vuốt lên, trên cổ thắt một chiếc nơ màu đồng, vóc người cao lớn thẳng tắp quả thực giống như giá treo quần áo, tăng thêm vẻ tinh tế cho một thân trang phục lộng lẫy, giống hệt một quý ông lịch lãm trên tạp chí ảnh thập niên 80.

Đm… Cái tên lẳng lơ này.

Từ Từ Niên mắng trong lòng, nhưng ngoài miệng lại khống chế không được nụ cười, nhìn xem, người đàn ông cực kỳ đẹp trai này là của cậu.

Cù Thành khóe miệng mang ý cười, nắm lấy túi áo, trong làn mưa cánh hoa mà hai thiên thần nhỏ ra sức rải, vượt qua ngàn vạn sóng gió và thăng trầm, chậm rãi đi về phía cậu.

Giờ khắc này trái tim của Từ Từ Niên đập rất nhanh, Tiểu Đậu Đinh trong bụng cảm nhận được tâm tình chấn động kịch liệt của ba ba, vui sướng theo nhích tới nhích lui, giống như đã cảm nhận được vui mừng hạnh phúc ngập tràn ở xung quanh.

Một bước lại một bước, giống như đạp lên đầu quả tim của Từ Từ Niên, cuối cùng hắn dừng lại ở đối diện cậu, khóe miệng từ đầu đến cuối luôn mang theo nụ cười tươi kia.

Hắn giơ tay sờ sờ mặt Từ Từ Niên, làm cho xung quanh hét lên, hò reo không ngừng, “Làm sao vậy, chồng cậu đẹp trai quá, nhìn đến ngốc luôn rồi hả?”

Trong đầu Từ Từ Niên vang lên ong ong, trong lòng cuộn trào sóng to gió lớn, lòng bàn tay đều bởi vì hưng phấn mà đổ mồ hôi, cậu hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, gõ nhẹ lên trán hắn, nhịn không được bật cười, “Cái tên nhà anh thích đánh úp chứ gì.”

Trong tay hắn còn đang cầm 99 đóa hoa hồng, bên trong mỗi một đóa đều viết lời yêu thương của Cù Thành, lúc này càng làm mặt của Từ Từ Niên tăng sắc hồng, dẫn đến người xung quanh trầm trồ ám chỉ, “Ô kìa mặt anh Từ đỏ rồi kìa!”

Cù Thành cười nhẹ, đưa tay nâng mặt cậu, tựa lên trán cậu bật cười, “Không đột nhiên đánh úp, sao gọi là vui mừng bất ngờ.”

“Nhưng… anh mặc đẹp thế kia, em thì như nào đây?”

Từ Từ Niên không nghĩ tới hôn lễ mình lên ý tưởng thiết kế đã lâu lại bị Cù Thành nhanh chân làm trước, đương nhiên cái này thì cũng thôi đi, vấn đề là một đời chỉ định kết hôn một lần này, mặc áo khoác rộng thùng thình, từ nhà chạy vội đến, thậm chí ngay cả quần ngủ cũng chưa kịp thay, đầu tóc cũng rối loạn, đây… đây thực sự là quá mất mặt rồi.

Cù Thành nhìn thấy bộ dạng Từ Từ Niên luống cuống chân tay, bật cười thành tiếng, càng cười càng lớn vậy mà lại ở trước mặt tất cả mọi người ra sức hôn cậu hai cái, xung quanh bùng nổ tiếng trầm trồ như thủy triều, đám nhóc thối bang Thanh Long kia theo La Tiểu Mậu dẫn dắt cùng hô to “Võ Mị Nương, “Cầu hôn! Cầu hôn! Cầu hôn!”

Cù Thành cười trầm thấp, đưa tay vào trong túi áo tìm nhẫn, Oa Oa và Tiểu Nhị Hắc bên cạnh, còn có Tiểu Đậu Đinh trong bụng vui sướng nhảy nhót, quả thực chỉ sợ thiên hạ không loạn, Từ Từ Niên ôm bụng, thời khắc này quả thật vừa lúng túng vừa buồn cười.

Đến cả nhẫn cậu cũng mua xong rồi, vì sao cuối cùng vẫn bị Cù Thành đoạt mất thời cơ?

Bỏ đi, ai tặng ai cũng như nhau, cho dù là Cù Thành cầu hôn trước thì thế nào, trong nhà nếu dám không nghe cậu thử xem?

Từ Từ Niên nhếch miệng nhịn cười, ánh mắt ngừng lại trên người Cù Thành, nhìn hắn sờ từ túi bên trái đến túi bên phải, lại từ túi bên phải sờ… khắp cả người?

Cù Thành tái mặt, quần chúng xung quanh vẫn dõi mắt chờ xem tiết mục cầu hôn theo khuôn sáo lại lãng mạn, nhưng cmn cái nhẫn đã chuẩn bị từ sớm đi đâu mất rồi!?

Tham Khảo Thêm:  Chương 169

“Anh Thành không phải anh không mang nhẫn đó chứ?” A Tứ bên cạnh quyết đoán phá đám, cười ngả cười nghiêng, lúc này tất cả người xem náo nhiệt đều vui cười.

Lễ cầu hôn làm lớn đến như vậy, cuối cùng nhẫn cũng không mang đủ?

Từ Từ Niên không khống chế được bật cười, nhỏ giọng hỏi, “Anh thật sự không mang nhẫn đấy à?”

Cù Thành đen mặt lại, đã không giữ được dáng vẻ ông chủ cool ngầu đẹp trai, quay đầu nói với Oa Oa ở phía sau, “Nhóc con, ba để con và Tiểu Nhị Hắc chút nữa cùng mang nhẫn lên, giờ đi đâu rồi?”

Tiểu Nhị Hắc mờ mịt, hiển nhiên không biết nội tình, ngược lại là Oa Oa nghiêng đầu, vẻ mặt thành thật nói, “Trước đó Thành Thành nói nhẫn rất là quan trọng, con sợ đánh mất nên đã để ở nhà rồi.”

Cù Thành: “!!!”

Trong nháy mắt một trận cười vang tràn ngập cả con phố, Từ Từ Niên càng không nhịn được cười ha hả.

Vô lại, đây chính là mệnh à!

“Khụ… vậy thì sao, Từ Niên, không có nhẫn em cũng hiểu rõ lòng anh rồi, chúng ta trước tiên hoàn thành hôn lễ được không?”

Nói xong Cù Thành vậy mà lại tùy cơ ứng biến từ trong túi lấy ra một đóa hoa hồng, quỳ xuống dưới cái nhìn chằm chằm của đám đông, “Từ Niên, em đồng ý gả cho anh không?”

“Ài, cái này không được.” Từ Từ Niên mím môi, đỡ hắn lên, lông mày xinh đẹp giãn ra, đôi mắt hẹp dài đong đầy ý cười, giả bộ hất cằm lên, “Không có nhẫn thì không bàn nữa, em là lão đại của người ta dựa vào đâu phải gả cho anh hả? Chúng ta nhất định phải nói rõ trước rốt cuộc là ai gả cho ai.”

“Khổng Tước… hai chúng ta còn thiếu nhau chiếc nhẫn sao? Em cũng không phải không biết, anh cmn sớm đã muốn kết hôn với em. Ôi trời Khổng Tước tốt, em gả cho anh đi… cầu xin em đó.”

Lúc này Cù Thành cũng không để ý đến hình tượng nữa, chớp chớp mắt mở miệng, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, giống như nhìn thấy cái đuôi chồn lớn không ngừng đung đưa sau lưng Thành lão đại.

Từ Từ Niên khẽ cười, ở trên cao nhìn xuống Cù Thành, “Kết hôn à, ngược lại cũng không phải là không được, chỉ có điều…”

Nói xong cậu không nhanh không chậm lấy từ trong túi ra hộp nhung thiên nga đã sớm chuẩn bị xong kia, cười híp mắt nói, “Trùng hợp chỗ này của em có một cặp nhẫn, nhưng chiếc nhẫn này là em tự chuẩn bị, nếu như anh vẫn kiên trì muốn kết hôn với em, vậy coi như là anh gả cho em, thế nào hả người vợ hiền, đồng ý không?”

Cù Thành ngừng một chút, sau đó cười phá lên, nắm lấy ngón tay Từ Từ Niên cắn một miếng không nặng không nhẹ, “F*ck, Khổng Tước ch*t tiệt nhà em hóa ra đã chuẩn bị xong từ sớm, đặt ở đây để tính kế anh hả.”

Từ Từ Niên nhíu mày, giống như là đang nói: Sao, anh không phục?

Cù Thành cười lắc đầu, nhanh chóng cầu xin tha thứ, ho khan hai tiếng bắt đầu gân giọng nói, “Ông xã Từ Niên, anh muốn gả cho em, mau đeo nhẫn cho anh!”

Từ Từ Niên phụt cười, tất cả người xung quanh đều cười ngất, đấm ngực giậm chân, chảy cả nước mắt.

Thành lão đại, anh làm trò cười nửa ngày cuối cùng lại tự làm áo cưới cho mình, thật sự là người vợ hiền Trung Quốc đó!

Lễ diễu hành kết hôn hoành tráng lại tiếp tục, tiếng cười, tiếng hoan hô kèm theo mưa hoa và tiếng pháo vang vọng đất trời, cặp đôi Cù Thành và Từ Từ Niên bị mọi người vây quanh đi vào Tứ Hợp viện nhỏ, lúc này trong sân viện bị lấp kín, chữ Hỷ đỏ thẫm dán trên bàn*, hai cây nến long phượng trình tường to bằng cánh tay cháy rực vui mừng.

*Nguyên văn là án đầu, có hình dạng như thế này

Trong phòng khách không tính là lớn, trên chủ vị bày tấm ảnh cụ Từ tinh thần khỏe mạnh, trên vị trí mẫu thân bên cạnh bày bài vị Triệu Lam, lão Chung ngồi một bên, nhìn hai người trẻ tuổi Từ Từ Niên và Cù Thành dắt tay nhau tiến vào, vui vẻ đến rơm rớm nước mắt.

Một đám người vui vui vẻ vẻ chui vào, đám nhõi con bang Thanh Long bên cạnh chỉ sợ thiên hạ không loạn, đứng ở một bên làm bộ kêu, “Hai vị, nhất bái thiên địa!”

Từ Từ Niên cười không ngừng, Cù Thành ôm chặt cậu, chớp chớp mắt với cậu, ý là không dễ gì mới kết hôn một lần, nhất định phải làm trọn vẹn nghi lễ, sau đó làm bộ dắt tay Từ Từ Niên, hướng ra ngoài sân Tứ Hợp viện, bái một cái.

Đám nhõi kia nghịch vui quá, tụ tập đến sau lưng chú Chung, cười ồn ào, “Nhị bái cao đường!”

Từ Từ Niên nhìn nhìn trên vị trí chính giữa bày ảnh ông nội và mẹ, còn có chú Chung không ngừng lau nước mắt, trong lòng vừa chua xót vừa hạnh phúc.

Hơn tám năm, ông nội người nhìn thấy không, bây giờ con sống rất tốt, rất hạnh phúc.

Cù Thành thấy được đôi mắt đỏ lên của cậu, nắm chặt lòng bàn tay cậu, lại gần hôn cậu một chút, người xung quanh đùa bỡn, “Anh Thành anh phạm quy! Đừng tưởng rằng không đội khăn đội đầu thì không phải là cô dâu! E dè một chút, đừng dọa cho anh Từ mềm nhũn rồi, tối này không hầu hạ anh được đâu!”

“Ch*t tiệt, lũ khốn này, chúng mày đúng là miệng tiện, ăn mắm ăn muối, nói xem ai là cô dâu nào?! Lát nữa xem anh đây uống cho chúng mày gục ch*t luôn!”

Cù Thành cười mắng một câu, Từ Từ Niên liếc nhìn hắn một cái, “Làm bà xã của em, anh không vui sao?”

Một cái liếc mắt này liền lập tức giế t chết Cù Thành, hắn nhanh chóng đưa tay ôm lấy “ông xã” của mình, “Đâu có chỗ nào không vui, trong lòng anh đặc biệt vui, không tin em sờ thử xem?”

Vừa nói, Cù Thành vừa đặt tay Từ Từ Niên lên trái tim mình, nơi đó đang đập dữ dội, cực kỳ giống tâm tình của Từ Từ Niên lúc này.

Đôi chồng chồng nhìn nhau cười, cúi đầu bái ông cụ Từ và chú Chung, chú Chung vội vàng lau nước mắt, nhét phong bao lì xì vào tay hai người, gật đầu lia lịa: “Các con ngoan, các con ngoan, đều là các con ngoan. Chú Chung đã rất mong chờ ngày này!”

Ngoài cửa tiếng pháo nổ không dứt, anh em bang Thanh Long lớn tiếng hô to: “Phu phu giao bái!”

Từ Từ Niên xoay người đối mặt Cù Thành, trong đôi mắt đen thâm thúy của Cù Thành tràn đầy bóng dáng của cậu, ánh mắt hai người giao nhau, cả hai không nói lời nào, lúc này không biết là ai giở trò xấu, ở sau lưng đẩy hai người một chút. Cả hai mất thăng bằng cùng ngả nghiêng về phía trước, lại trong vô thức bảo vệ tiểu Đậu Đinh, nên môi họ chạm nhau.

Những tiếng huýt sáo nhiệt tình vang lên bốn phía xung quanh, La Tiểu Mậu cười ha ha, cùng một đám người hô to: “Buổi lễ kết thúc! Đưa vào động phòng!”

“Này… cứ như vậy kết thúc buổi lễ? Vậy tôi tới đây làm gì?”

Mục sư bên cạnh ngượng ngùng, quýnh quáng, vốn dĩ mời ông rời khỏi giáo đường chủ trì hôn lễ đã là quá đáng rồi, hiện tại người chung quanh đều vui chơi điên cuồng, còn không định làm theo thủ tục chính thức?

Tham Khảo Thêm:  Chương 338: Giá Trị Của Sở Hưu

Lúc này, Cù Thành vội vàng đẩy những tên đàn em này sang một bên và nói: “Mục sư, ông hãy bắt đầu việc của chúng ta, mặc kệ chúng nó.”

Mục sư bước lên sân khấu, nhạc nền chuyển thành nhạc dành cho lễ tiến hành đám cưới trang trọng, sự kết hợp giữa Đông và Tây này khiến nghi thức buổi lễ trở nên vô cùng vui vẻ, những người xung quanh vừa muốn cười vừa chờ mong, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía trước, trên người đôi tân lang, những ánh mắt ấy có thể sánh ngang với ánh sáng của bóng đèn hàng trăm watt.

Từ Từ Niên đã bất lực trước đám người xen vào này, cậu mím môi cười khúc khích, mà Cù Thành bên cạnh cậu lúc này thần sắc trông cực kỳ nghiêm túc,

Lúc này, mục sư mở cuốn kinh thánh ra, quay sang hỏi Cù Thành: “Anh Cù Thành, bất kể giàu nghèo, bất luận nghèo khổ hay bệnh tật, bất kể khó khăn hay thất bại, anh sẽ luôn ở bên cạnh anh Từ Từ Niên, yêu thương cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, phải không?”

Cù Thành nhìn Từ Từ Niên, bỏ đi sự lưu manh và phóng túng thường ngày, và gật đầu với đôi mắt rực lửa, “Vâng, đúng vậy, tôi rất sẵn lòng.”

Những người xung quanh mỉm cười và lại đưa mắt nhìn Từ Từ Niên, mục sư hỏi: “Anh Từ Từ Niên, dù giàu có hay nghèo khổ, sinh – lão – bệnh – tử, anh có nguyện ý ở bên cạnh anh Cù Thành mãi mãi không phản bội hay bỏ rơi anh ấy không?”

Từ Từ Niên nở nụ cười, đôi mắt hẹp dài cong lên, vừa định mở miệng nói, đột nhiên nhìn thấy Oa Oa bên cạnh vui vẻ giơ bàn tay mũm mĩm lên, hô to: “Yêu trong lòng đến nghẹn chết!”

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của cậu bé đã giành được sự tán thưởng của cả nhà, mọi người nhiệt liệt vỗ tay, Cù Thành khẽ cười, Từ Từ Niên nâng mặt hắn lên, ôm hôn hắn.

Giữa bầu trời đầy hoa và tiếng vỗ tay, Cù Thành ôm Từ Từ Niên, hai người khắng khít dựa vào nhau, Oa Oa che mắt cười khúc khích, Tiểu Đậu Đinh vui vẻ bơi xung quanh qua lại, khoảnh khắc hạnh phúc này đáng để trân trọng mãi mãi!

Không biết từ lúc nào một bài hát xưa vang lên bên tai, phảng phất trong cả khoảng sân nhỏ, giọng hát êm ái:

“Vậy là cùng nắm tay nhau

Chúng ta sẽ đi cùng nhau cho đến kiếp sau

Vậy là tôi có bạn đồng hành

Không có thời gian để quay đầu lại…”

***

Nửa năm sau.

Tiểu Đậu Đinh đã thoát khỏi vỏ bọc của mình, là một cậu bé khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, cả gia đình rất đều phấn chấn, đặc biệt là Cù Thành chỉ ước gì có thể được ẵm đứa con trai quý giá này trong tay cả ngày. Oa Oa, gần năm tuổi, đã cao hơn một chút nhưng vẫn thấp hơn Tiểu Nhị Hắc rất nhiều, hàng ngày cậu bé đều nằm bên nôi của em trai, dùng ngón chân chọc chọc vào cái mông nhỏ mềm mại của Đậu Đinh.

Từ Từ Niên ngồi ở trên sô pha uống một hớp nước ấm, phóng viên đối diện viết chữ cuối cùng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anh Từ, anh đã trải qua sự phản bội của em trai, anh bị sát hại bỏ tù, nhưng anh vẫn có thể một lần nữa đứng lên vượt qua và sáng lập ra một đế chế ăn uống mạnh mẽ đứng top 10 trong nước, thực sự đáng ngưỡng mộ. Anh có thể cho tôi biết bí quyết thành công không?”

Từ Từ Niên mỉm cười đặt chân xuống, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út sáng lấp lánh, cậu quay đầu nhìn Cù Thành, nhếch khóe miệng nói: “Kỳ thật cũng không có bí quyết gì để nói, chính là mình muốn làm việc gì đó thì sau đó có người nguyện ý sẵn sàng hỗ trợ, ủng hộ, đồng hành làm bạn ở bên cạnh mình mọi lúc, những điều này là đủ rồi.”

Phóng viên nhìn theo ánh mắt của Từ Từ Niên cũng nhìn thấy Cù Thành, “Anh Từ, anh có phải đang nói đến anh Thành không? Về việc anh công khai tháng trước, anh cảm thấy có ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của mình không?”

“Không có gì phải xấu hổ khi nói với người khác rằng tôi đã có người yêu. Hiện tại tôi đang sống một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, không có ảnh hưởng gì cả”.

Người phóng viên hài lòng rời đi sau cuộc phỏng vấn, nhìn Oa Oa đang tung tăng nhảy nhót và Tiểu Đậu Đinh nằm trên nôi ở phía xa, cô ấy không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào khác.

Đôi khi hạnh phúc là những điều rất đơn giản, chỉ cần bạn tìm được đúng người và trong lòng cảm thấy hạnh phúc, bạn sống với dạng người nào, đàn ông hay phụ nữ, có liên can quan hệ gì đâu?

Cánh cửa đóng lại với một tiếng cạch, sau đó Cù Thành, người đang đeo tạp dề, hét lên: “Khổng Tước mau lại đây! Con trai em lại kéo nữa này!!!”

Lúc này, Oa Oa vẫn đang cưỡi trên vai Cù Thành, túm giật mái tóc đầu đinh rẽ ngôi của hắn, vừa cười khúc khích vừa vỗ tay: “Ôi! Em trai lại kéo ba Thành Thành nữa rồi!”

Cầm ly nước trong tay, Từ Từ Niên quay đầu lại, lúc này Cù Thành đã cùng hai con trai sốt ruột chạy tới, hóa ra Tiểu Đậu Đinh lại đang khóc ở trên người hắn.

Nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Cù Thành, Từ Từ Niên khẽ cười, đặt cốc nước xuống, bước nhanh về phía hắn.

Trên đời này, chung quy cuối cùng sẽ có một người mang theo hơi ấm yêu thương đến bên bạn, ôm lấy bạn, bạn phải chờ đợi.

—— Hoàn chính văn ——

==========================

Tác giả có lời muốn nói: Viết xuống ba chữ “Hoàn chính văn” này, kích động trong lòng thật sự nói không ra, cuối cùng lại lấp được một hố~

Truyện này là quyển tôi viết dài nhất, tốc độ nhanh nhất, từ khi đào hố đến hiện tại vậy mà tôi lại kiên trì làm đến không ngày nào là không có chương mới, may mắn thay cả nhà vẫn một đường ủng hộ và cổ vũ! Yêu các bạn nhiều nhiều~~(づ  ̄ 3 ̄) づ

Tiếp theo là ngoại truyện, chuyện động phòng của anh Thành và Khổng Tước cùng chuyện của hai bánh bao nhỏ không cách nào viết trong chính văn được, cho nên sẽ để ở ngoại truyện, còn có chuyện thú vị của bánh bao lớn, ngoại truyện của mỗi một nhân vật đều sẽ viết, hẹn cả nhà không gặp không về! [ Hiện tại vẫn đang mở cửa tiếp nhận góp ý ngoại truyện, các bạn muốn xem gì mau tới chọn đi~]

Sau cùng, Tuyết tôi đây đã bắt đầu tích lũy bản thảo cho hố mới, viết xong truyện này sẽ đăng. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng=V=

Lời của editor

Tiểu Vũ: Cuối cùng cũng bò tới đây rồi cả nhà ơi. Xin cảm ơn cả nhà vẫn luôn chờ đợi và ủng hộ team Họa Y Nhược Vũ trên con đường này. Kết thúc chính văn chưa phải là hết. Chúng ta vẫn còn gần 20 chương ngoại truyện nữa. Xin chào và hẹn gặp lại ạ!

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc và tiếp tục đồng hành với team mình trong những dự án mới nhé!

Vĩnh Nhi: Không tin là đã đào hố bộ này từ năm 2020, cuối cùng cũng hoàn chính văn rồi, kích động ghê á, hẹn gặp mn ở những chương ngoại truyện nhé!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.