Nghiên Phẩm Tân Minh

Chương 6: Nàng thuộc về ta



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Khê Nghiên ở lại bồi phụ mẫu một lúc, cuối cùng mới lòng nặng trĩu trở về phòng. A Thất hầu ở bên ngoài, thấy tiểu thư sau khi bước ra vẫn trầm mặc không nói, sắc mặt cũng có chút ưu tư, nàng lý giải tiểu thư nhà mình, có thể khiến cho tiểu thư lộ ra tâm tình rõ ràng như vậy, tất nhiên là có chuyện lớn xảy ra rồi.
“Tiểu thư, phát sinh cái gì sao? Tâm trạng của ngài rất không ổn.”
Cố Khê Nghiên khẽ lắc đầu, sau đó mới chậm rãi nói: “Cùng phụ mẫu nói chút chuyện xưa, có chút nặng lòng thôi, không sao.”
A Thất thấy tiểu thư cũng không muốn nói nhiều, liền không tiếp tục hỏi, chỉ là yên tĩnh bồi tiếp nàng. Đêm nay ánh trăng rất sáng, dưới màn đêm phía trời tây treo lơ lửng vầng minh nguyệt sáng trong. Ngoài sân, hàng trúc xanh dựa vào tường viện kiên cường đứng thẳng, gió phất phơ đong đưa làm loang lỗ âm ảnh, cực kỳ giống một bức tranh thủy mặc, sân viện vô cùng yên tĩnh.
Cố Khê Nghiên không nhìn thấy được cảnh sắc như vậy, thế nhưng nàng vẫn có thể lĩnh hội được hoàn cảnh yên ả này. Ngồi ở hàng hiên gió thổi man mát, động tĩnh nhỏ bé của lá trúc rõ ràng truyền tới bên tai nàng, làm cho tâm tư rối loạn của nàng dần dần lắng lại.
Nàng ngẩng đầu hướng lên bầu trời, vẻ mặt điềm đạm nhu hòa: “A Thất, hôm nay khí trời rất tốt, lại là mười sáu, ánh trăng rất đẹp có phải không?”
A Thất sững sờ nhìn nàng, sau đó vội vã ngẩng đầu nhìn lên trời đêm: “Đúng vậy tiểu thư, đêm nay ánh trăng rất đẹp.” Ánh trăng đẹp, thế nhưng người càng đẹp hơn.
A Thất rất nhanh thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn về phía tiểu thư.
Cố Khê Nghiên hé miệng nở nụ cười: “Đáng tiếc ta không thấy được, không phải vậy tất nhiên càng thêm vui vẻ.”
Trong giọng nói của nàng mặc dù có chút tiếc nuối lại không mang theo sầu khổ, vẻ mặt vẫn khoái đạt mà tĩnh mỹ. Thế nhưng A Thất vẫn nhịn không được trong lòng đau, người tốt như vậy trời cao lại không chiếu cố nàng.
A Thất đứng phía sau bồi tiếp tiểu thư, mà ở trên chạc cây hải đường cách đó không xa, hồng y nữ tử nghiêng người nằm ở trên cây, như có điều suy nghĩ mà quan sát chủ tớ hai người. Vị Cố tiểu thư này cũng thật thú vị, một phàm nhân nhưng đối với chuyện quỷ thần rất bình tĩnh, nghĩ đến lời nàng ấy nói với mình hôm nay, khóe miệng Diệp Thấm Minh khẽ cong lên.
Cố Khê Nghiên ngày sau dĩ nhiên là người của mình, nàng liền nhẫn nại một chút, để những cây trà kia đâm chồi, như vậy nàng ấy trong lòng hẳn là sẽ vui vẻ lên.
Nghĩ đến vừa rồi Cố Khê Nghiên tâm tình nặng nề, Diệp Thấm Minh mạc danh cảm thấy không thoải mái. Kỳ thực nàng vẫn luôn không hiểu, Cố tiểu thư kia đối nàng có ảnh hưởng lớn như vậy sao? Lúc đầu gặp nàng ấy nàng liền cảm giác rất buồn bực oán hận, có loại không tên chán ghét, nhưng âm thầm quan sát nàng ấy mấy ngày nay, lại cảm thấy khá thú vị.
Nhíu mày lại, Diệp Thấm Minh nhịn không được trong lòng lẩm bẩm, nuôi một linh thể mà thôi, nàng cũng không cần thiết để bụng như vậy, chẳng lẽ người này kiếp trước cùng nàng có gút mắc gì?
Ý niệm này rất nhanh bị nàng đè ép xuống, trong mắt một vệt hồng quang chợt lóe mà qua, mặc kệ là gút mắc gì, nàng nhất định phải nhanh trở về Yêu Giới, người kia nàng nhất định phải muốn. Hơn nữa nàng phát hiện trên người Cố Khê Nghiên linh khí càng ngày càng nồng đậm, trước kia chỉ là mơ hồ phát hiện nàng ấy có linh lực ẩn trong thể nội, bây giờ chính là một chút hiển lộ ra bên ngoài, giờ khắc này luồng linh khí tinh thuần kia giống như màn sương trong vắt bao quanh Cố Khê Nghiên.
Khả năng là Cố Khê Nghiên được ai đó mạnh mẽ phong ấn linh khí, nhằm bảo vệ nàng ấy. Nhưng bây giờ đã giấu không được nữa. Cho dù mình không ăn nàng ấy, sợ rằng vô số yêu ma quỷ quái ngoài kia sẽ thèm nhỏ dãi mà xông vào.
Diệp Thấm Minh cười lạnh, quay đầu nhìn tường viện phía tây bắc, nơi đó có mấy cái bóng đen đang rục rịch. Nàng ánh mắt lóe lên một chút, đám bóng đen kia nhất thời co rúm lại, rất nhanh liền biến mất.
Bên kia Cố Khê Nghiên đã đứng lên, mang theo A Thất trở về tiểu viện. Diệp Thấm Minh từ trên cây uyển chuyển đáp xuống, nhìn về hướng hai người vừa ly khai, khẽ lắc đầu: “Nếu ta không bảo hộ ngươi, sợ rằng ngươi liền bị thịt không còn sót một chút xương cốt.”
Nói xong nàng một cái thuấn di bay đến góc tường viện kia, đem mấy cái bóng đen lôi ra, đám bóng đen sợ đến điên cuồng giãy giụa, rất nhanh yêu khí nồng nặc dần trở nên mỏng manh.
Diệp Thấm Minh híp mắt: “Một cái hình thể đều không cách nào ngưng tụ, một đám thận yêu nho nhỏ dám ở trước mặt bổn quân làm càn? Nàng là của ta, các ngươi cũng dám có tâm tư động nàng? Cút ngay.” Nàng phất ống tay áo, đám thận yêu lập tức tan biến thành thuốc tán, trong nháy mắt một loạt bóng đen tinh quái ở xung quanh đều sợ vỡ mật, run rẩy bốn phía tháo chạy.
Hài lòng nhìn thấy trong sân đã yên tĩnh lại, Diệp Thấm Minh mới ung dung biến mất, hóa thành một đạo hồng quang rơi vào trà viên.
Cố Khê Nghiên gần đây ban đêm luôn ngủ không an ổn, thế nhưng tối nay biết được chuyện phụ mẫu giấu mười mấy năm qua, nàng lại ngoài ý muốn ngủ đến rất trầm. Một đêm vô mộng, sáng sớm lúc tỉnh lại, bên ngoài đã nổi lên ánh nắng dìu dịu.
A Thất hầu bên ngoài nghe được động tĩnh tiểu thư rời giường, liền cầm đồ dùng rửa mặt đi vào: “Tiểu thư hôm nay khí sắc rất tốt, sáng sớm dậy có hơi muộn chút, là bởi vì tối hôm qua ngủ rất trầm?”
Cố Khê Nghiên chậm rãi xoay người: “Đích xác không sai, so với mấy đêm trước an ổn hơn nhiều, đúng là kỳ lạ.”
“Có lẽ là tối hôm qua bên ngoài an tĩnh, tâm tình tốt chút.” Nói xong A Thất đem khăn mặt đưa cho tiểu thư, lại đi đến bàn trang điểm chuẩn bị son bột nước.
Biết A Thất lại ở đó mân mê các loại đồ trang điểm, Cố Khê Nghiên có chút bất đắc dĩ: “A Thất, đơn giản là được rồi.”
“Như vậy sao được, hôm nay là sinh thần tiểu thư. Ta để Đỗ Quyên chuẩn bị y phục mới cho ngài, nên lộng lẫy một chút.” A Thất nghiêm túc nói.
“Chính là, tiểu thư sinh đến thật mỹ, nếu để cho A Thất trang điểm một hồi, khẳng định mê chết người.” Đỗ Quyên từ ngoài cửa đi vào, trong tay cầm khay đựng một bộ y phục màu hồng cánh sen, còn có một bộ sa y nhạt màu.
Hai người hầu Cố Khê Nghiên thay y phục, trong ngày thường bởi vì Cố Khê Nghiên khí chất, y phục của nàng đều trang nhã thanh lịch, đặc biệt lấy màu trắng làm chủ đạo, loại y phục màu hồng cánh sen này nhưng rất hiếm.
Chải tóc cho tiểu thư xong, lại đem cây trâm cài lên, A Thất cùng Đỗ Quyên đều đầy mặt kinh diễm. Nhận ra được hai người dừng lại không nói, Cố Khê Nghiên sửa sang lại y sam: “Được rồi, không nên khoa trương như vậy, đi trước dùng điểm tâm đi, cha nương còn đang đợi ta.”
Đỗ Quyên hơi đỏ mặt: “Tiểu thư đều nhạy cảm như thế.”
A Thất ở ngoài miệng làm cái động tác, lại chỉ chỉ lỗ tai, ý nói tiểu thư thính giác nhạy bén cực kỳ.
Cố Diệp cùng Tạ Uyển nhìn thấy Cố Khê Nghiên một thân y phục mới, hai người cười đến không khép được miệng: “Nhà ta Nghiên Nhi thực sự xinh đẹp vô cùng.”
Nữ nhi này vừa sinh ra đã thiên tư mỹ lệ, để cho hai người một mực phủng ở trong tay, xem như bảo bối. Người khác đều nói nuôi nữ nhi gian nan, nhưng từ nhỏ đến lớn, Cố Khê Nghiên chưa từng để hai người bận tâm qua, thông minh hiểu chuyện đến làm người đau lòng. Cố phủ gia cảnh giàu có, áo cơm vô ưu, hai người rồi hướng nàng sủng nịch cực kỳ, cũng không làm cho nàng nhiễm đến một tia kiêu ngạo của con nhà giàu, Cố Diệp trong lòng hãnh diện vô cùng.
Cố Khê Nghiên đón sinh thần đều rất đơn giản, càng không muốn Cố gia chuẩn bị khoa trương. Cố Diệp hằng năm đến dịp sinh thần của nàng, cũng đều thuận theo ý nàng, chuyên nhất như nhau, chính là sẽ đi phát gạo phát tiền cứu tế cho bách tính nghèo khổ cùng người ăn xin lang thang ở Đan Dương. Liên tiếp ba ngày phát gạo, phân phát ngũ cốc cùng đồ vật giữ ấm mùa đông. Cố Diệp ý là hy vọng tích đức cho nàng, phù hộ nàng bình an vui vẻ. Tuy rằng xưa nay người thành Đan Dương hiếm ai gặp được Cố Khê Nghiên, thế nhưng danh của nàng người biết đến không ít.
Buổi sáng Cố Khê Nghiên bồi tiếp phụ mẫu, cùng hai người phẩm trà. Cố Khê Nghiên mê trà, ngoại trừ tinh thông quy trình trồng trọt đến thu hoạch trà, chế biến trà, ngay cả pha trà đều là nhất hạng. Rõ ràng hai mắt không nhìn thấy đồ vật, nhưng mỗi một bước pha trà, nàng đều làm đến mười phần tinh chuẩn.
Nguyên bản lúc đầu nàng mới học pha trà, Cố Diệp lo lắng đến đòi mạng, chỉ sợ nàng bị lửa nhiễm đến, hoặc là bị nước sôi làm phỏng, cũng là Cố Khê Nghiên kiên trì mới thuyết phục được Cố Diệp đồng ý, cho đến hiện tại hai người đã vô cùng yên tâm.
Quy trình pha chế trà chính thống vô cùng phức tạp, trước giờ chỉ pha để chính mình uống, Cố Khê Nghiên vẫn chưa quá mức chú ý. Lần này nàng dùng chính là một bộ trà cụ bằng gốm sứ nguồn gốc Hình Châu, men sứ trắng như tuyết, lòng sứ hiện rõ sắc đỏ nâu của trà mới pha. Dùng để uống trà tuy không sánh được với gốm sứ men xanh, nhưng cũng là thượng phẩm.
Lửa trên lò đang cháy thịnh để đun sôi nước, A Tuấn ở một bên trông chừng lửa, Cố Khê Nghiên nghe được thanh âm trong nồi, ở nước gần sôi lên, nàng múc nước cho vào đầy ấm trà. A Tuấn một bên vội vã giúp đỡ tiếp nhận, đưa cái kẹp trúc đến cho nàng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 391: Huyễn Hồn Tháp


Cố Khê Nghiên kéo lên ống tay áo, dùng kẹp trúc đem lá trà tươi trong ấm khuấy một vòng, rất nhanh đổ hết nước đi. Đây là bước đánh thức trà, trần qua nước ấm để lá trà nở ra.
Một lát sau, nước trong nồi sôi nhiệt liệt, bọt nước lăn lộn, nàng lại múc ra đầy ấm, nước sôi gặp lá trà đã nở, trong nháy mắt yên tĩnh lại. Cố Khê Nghiên đậy nắp ấm, hãm trà trong một khắc, đây là bước quan trọng nhất, nhiệt độ nước và thời gian hãm trà phải phù hợp với loại trà.
Nàng rót hết nước trà từ ấm qua chuyên trà, lại từ chuyên trà rót vào tách.
Nước trà được rót vào đầy tách, hiện lên bọt trà đều đặn, tế nhẹ như hoa rơi vào ao, lại tựa như cây bèo bắt đầu sinh trưởng, trông rất đẹp mắt.
Cố Diệp nâng tách trà ngửi một cái, hương trà thuần mà không nồng, vị thơm không ngớt, vào miệng thanh ngọt mà thư sướng. Cố Diệp nhấp nhấp miệng cười to: “Cũng là cha nương có phúc khí, có thể uống được trà do Nghiên Nhi pha, uống ngon cực kỳ.”
Tạ Uyển cũng tinh tế thưởng thức một phen, lại thấy Cố Diệp uống vừa vội vừa nhanh cũng không sợ bỏng đến, không nhịn được oán trách: “Đáng tiếc cha của con không phải người phong nhã, trà ngon như vậy lại uống ừng ực, phung phí của trời.”
Cố Diệp bất mãn: “Ta làm sao liền phung phí của trời, ta tuy là kẻ thô lỗ, nhưng đây là trà do Nghiên Nhi ngâm, uống thật là ngon, ta mới không nhịn được.”
Cố Khê Nghiên khẽ cười một tiếng: “Vốn là nữ nhi bồi cha nương thưởng thức, trà uống giải nhiệt, chỉ cần vui vẻ là được, uống thế nào đều tốt, có giá trị cũng liền không phung phí của trời.”
Cố Diệp cười đến loan lông mày, râu mép đều vểnh lên: “Vẫn là Nghiên Nhi hiểu tâm tư ta, không giống mẫu thân của con, chung quy là ghét bỏ ta.”
Hai lão phụ lão thê ở kia giận hờn, Cố Khê Nghiên tựa hồ cũng không cảm thấy kinh ngạc, phất tay để A Tuấn lui xuống, khẽ cười chậm rãi thưởng trà, cha nương tuy là nổi lên tranh chấp nhưng cảm tình luôn rất sâu đậm.
Rốt cuộc phát hiện Cố Khê Nghiên nãy giờ không nói gì, Cố Diệp mới khẽ ho một tiếng ngừng miệng, cùng nữ nhi uống trà xong, Cố Diệp liền bận bịu chuyện trong cửa hiệu làm ăn. Tạ Uyển biết Cố Khê Nghiên xưa nay yêu thích một mình tại vườn hoa tĩnh tọa, cũng liền trở về tiểu viện chính mình. Trước khi đi dặn dò A Thất chú ý khí trời, nếu có gió lớn phải nhớ mang áo choàng cho tiểu thư.
Giờ khắc này chỉ có Cố Khê Nghiên một người ngồi ở trong đình, xung quanh đình đều trồng hoa tử ngọc lan. Tử ngọc lan nở rất đẹp, mùi hương cũng không nồng, ở trong gió chập chờn.
Cố Khê Nghiên dựa theo làn gió, cảm thụ tư thái của hoa. Đưa tay ra, nàng chuẩn xác chạm được một cành tử ngọc lan theo gió đong đưa xuống, nàng đứng ở hàng hiên, ngón tay nhẹ nhàng chạm đến cánh hoa.
Khi còn nhỏ nàng từng nhìn thấy tử ngọc lan, lúc này đây liền có thể trong đầu tưởng tượng dáng dấp của nó, hoa lớn mà đẹp đẽ, cánh hoa đỏ tía hướng lên trên cuộn lại, này một cây hoa nở rộ khẳng định rất xinh đẹp.
Nàng tâm tình rất tốt, vừa lúc bên tai truyền đến thanh âm gió cuốn qua vải vóc, nàng nguyên bản tưởng rằng hạ nhân đến rồi, nhưng chỉ là nghe động tĩnh vạt áo tung bay, cũng không hề có tiếng bước chân. Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, liền quay đầu đưa mắt nhìn về nơi phát ra động tĩnh, nơi đó thỉnh thoảng lại có một điểm nhỏ bé thanh âm.
Diệp Thấm Minh là cảm thấy trên người Cố Khê Nghiên linh khí phát ra nồng đậm, có chút lo lắng nên mới đến đây. Nguyên bản nàng không có ý định hiện thân, có điều hôm nay Cố Khê Nghiên đổi một thân sa y màu hồng cánh sen, làm cho nàng trước mắt mạc danh sáng ngời. Vừa rồi lại thấy được nàng ấy trên mặt ý cười ôn hòa mà vuốt ve tử ngọc lan, nàng liền nhịn không được liền xuất hiện rồi.
Đối phương là cái người mù, cũng sẽ không nhìn thấy nàng, cho nên nàng cũng không nghĩ che giấu. Không ngờ nàng vừa mới hiện thân, nàng ấy liền phát hiện, còn lập tức quay mặt sang hướng bên này, dáng vẻ chính là một bộ đăm chiêu.
Diệp Thấm Minh dừng lại bước chân, nhíu mày nhìn Cố Khê Nghiên, sau đó một cơn gió chợt thổi qua, gió cũng không lớn, vạt áo của nàng chỉ là hơi lung lay một chút, nàng cũng không chú ý, chỉ là người này lẽ nào thật sự có giác quan thứ sáu?
Một lát sau, Cố Khê Nghiên khóe miệng câu lên một vệt ý cười thanh nhã, ôn thanh hỏi: “Các hạ vì sao xuất hiện ở nơi này, cũng không nói lời nào?”
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tới nghe một chút lời kịch Trà Xanh Tinh Yêu Đế: A Nghiên là của ta, A Nghiên sẽ hiến thân cho ta, ta sẽ nuốt nàng ấy vào bụng, thật là cỡ nào tốt đẹp.
Diệp Thấm Minh: ta thế nào cảm giác mặt của ta sẽ sưng?
Tác giả: khặc khặc, bị ngâm lâu, tự nhiên mặt sẽ sưng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 612: Cổ thánh (2)

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.