Nghiện

Chương 68: Váy đỏ tuyết trắng



Editor: Bèo

Cách một ngày, Khương Nại đặc biệt đi Thân Thành một chuyến để lấy trang phục múa tại một hiệu may thủ công tư nhân mà Trì Châu đã giới thiệu cho cô.

Để đặt may chiếc váy này cô đã phải tốt rất nhiều tiền. Ông chủ làm việc liên tục gần một tuần để hoàn thành chiếc váy sau đó gọi điện thoại cho Khương Nại đề nghị cô đến thử xem có vừa hay không.

Gần đây bởi vì chăm chỉ tập múa mà Khương Nại gầy đi một chút nên phần eo hơi rộng nhưng cũng không cần sửa cho nhỏ lại. Sau khi mặc lên, thân hình mảnh mai uyển chuyển chứ không phải kiểu gầy gò thiếu sức sống, chiếc váy màu đỏ tươi càng làm tôn lên nước da trắng như tuyết, trước ngực chỉ lộ ra xương quai xanh tinh tế, men xuống dưới là đai áo thắt chặt tỉ mỉ, phần đuôi váy dài thướt tha quét đất. Hoa văn trên váy sử dụng chỉ bạc cẩn thận thêu từng họa tiết, rất có tính thẩm mỹ.

Nhân viên cửa hiệu là một cô gái sau khi giúp Khương Nại mặc xong bộ trang phục, ngắm nghía thật lâu với cảm xúc trầm trồ tán thưởng: “Đẹp quá đi mất”.

Đáng tiếc bây giờ Khương Nại không đóng phim cổ trang nữa. Dựa vào nhan sắc vóc dáng này của cô, cho dù có là bình hoa di động đi chăng nữa thì khán giả vẫn thích xem, huống chi cô còn thật sự rất nghiêm túc yêu nghề.

Nhân viên cửa hiệu không nhịn được lén lút đưa tay ra chạm vào vòng eo nhỏ nhắn của Khương Nại, thốt lên: “Ghen tị với anh rể quốc dân quá, ôm được người đẹp nhất thế giới về nhà”.

Khương Nại nhìn bản thân mình trong tấm gương, cảm thấy cô ấy hơi quá lời, chậm rãi cười hỏi: “Đẹp thật sao?”

Cô gái nói liên tục ba tiếng “Vâng”, dường như đã tưởng tượng ra cảnh Khương Nại mặc chiếc váy này múa trên sân khấu sẽ khiến biết bao người hâm mộ mê đắm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 32: Chương 32

Khương Nại rất hài lòng, còn đưa thêm một khoản tiền vì mình đặt gấp, sau đó để ông chủ gói lại mang đi.

Cô lấy váy xong liền lập tức về Tứ Thành. Đến cuối tuần, vòng chung kết chính thức bắt đầu.

Vì không muốn người hâm mộ điên cuồng quá mức mà tổ chương trình không tiết lộ trước rằng Tạ Lan Thâm cũng sẽ đến trường quay. Thế nhưng dựa vào độ hot và sức ảnh hưởng của chương trình, khán đài đã chật kín khán giả, không khí so với kỳ trước còn náo nhiệt hơn nhiều.

Vị trí của Tạ Lan Thâm được sắp xếp phía trên cùng, anh vừa lặng lẽ xuất hiện thì đã bị ánh mắt sắc bén của người hâm mộ nhận ra.

– [Anh rể quốc dân!!! Anh rể cũng đến rồi!]

– [Vai rộng chân dài, khí chất cao quý, Aaaaa, thần tiên chính là chồng Nại Nại nhà chúng tôi không sai vào đâu được]

– [Vì sao anh ấy không ra mắt làm diễn viên luôn đi? Tuyệt đối sẽ trở thành tiêu chuẩn nhan sắc cho các nghệ sĩ nam. Trông cứ như nam chính bước ra từ truyện tranh ấy…]

– [Làm thế nào mà anh ấy vẫn giữ được khí chất ung dung trầm tĩnh mà chăm chú nhìn lên sân khấu trong cái hội trường lúc nhúc người ầm ĩ như thế này được vậy?]

– [Aaa… tôi đi chết đây]

Tạ Lan Thâm mặc áo sơ mi trắng và quần âu ngồi ở hàng ghế khán giả. Chân phải hơi vắt sang bên cạnh trông có vẻ khá thoải mái. Góc nghiêng rõ ràng tinh tế. Cách một khoảng khá xa, khí chất sạch sẽ mang theo cảm giác cao sang xa cách khiến mọi người chỉ dám nhìn từ xa, không dám lại gần bắt chuyện với anh.

Ngón tay thon dài như ngọc của anh cầm điện thoại, thỉnh thoảng sẽ đưa lên nhìn thời gian.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3240

Có một người hâm mộ ngồi ở hàng ghế sau phát hiện, hình nền điện thoại của Tạ Lan Thâm là một tấm hình đã được chia sẻ trên mạng của Khương Nại.

Cuộc thi đã bắt đầu, người đầu tiên ra sân khấu múa ba lê.

Người thứ hai nhảy một điệu đường phố rất sôi động.

Người thứ ba, người thứ tư… lần lượt từng thí sinh ra sân khấu biểu diễn.

Tuy nhiên tâm tư của khán giả từ lâu đã chẳng đặt vào đó. Cho đến khi ánh đèn trong hội trường tối đen, một trận hoa tuyết và màn sương trắng thổi lên sân khấu, khán giả cùng lúc ăn ý trở nên im lặng, nín thở nghiêm túc nhìn dưới bức màn: Khương Nại xuất hiện rồi.

Tham gia vòng chung kết, Khương Nại chuẩn bị một điệu múa với quạt và váy đỏ. Cô bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển đến giữa sân khấu, tà váy thướt tha trượt trên mặt đất, tựa như đóa hoa nở trên nền tuyết trắng.

Điệu múa bắt đầu, ánh đèn nhàn nhạt chiếu xuống thân hình Khương Nại. Cô gái trong bộ váy đỏ diễm lệ đứng trong màn sương thần tiên mờ ảo. Vóc dáng mảnh mai đẹp đến mức không chân thật. Ngón tay nhẹ nhàng phất chiếc quạt, đôi mắt đậm tình hàm chứa cảm xúc. Khuôn mặt cô hơi ngước lên không trung, mang theo vẻ đẹp mong manh chỉ sợ chạm nhẹ một lần sẽ tan vỡ.

Vào lúc điệu múa phiêu dật mỹ lệ kết thúc, âm nhạc trong hội trường cũng thay đổi. Khương Nại sải bước theo từng nốt nhạc, động tác như cuốn theo cơn gió xào xạc. Mỗi một động tác yêu cầu độ khó cao đều được thực hiện tự nhiên lưu loát, tựa như đóa sen đỏ trên tuyết trắng khiến người xem kinh diễm* đến mức như tưởng tượng đặt chính mình vào một tình yêu rung động đến tâm can.

Tham Khảo Thêm:  Chương 62: 62: Bài Hát Mới Ra Mắt

* Kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.

Điệu múa kết thúc, khán đài vẫn lặng im như tờ.

Sau khi người dẫn chương trình vỗ tay thì khán giả mới sực mình trở về hiện thực, giơ cao bảng cổ vũ điên cuồng gào thét: “Khương Nại, Khương Nại… mãi mãi là thần”.

Trên sân khấu, Khương Nại dần lấy lại hô hấp bình thường, những bông tuyết li ti còn vương trên đôi mi dày cong vút. Cô chớp mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trong một góc tối. Khóe môi cô cong lên. Khi người dẫn chương trình hỏi vì sao cô lại chọn điệu múa này, cô thẳng thắn trả lời: “Điệu múa lần này tôi muốn dành cho người đàn ông đã đưa tay giúp tôi trong trận tuyết mùa đông giá lạnh, vào lúc cuộc sống của tôi bất lực mịt mờ nhất, người đã đưa tôi tiến vào thế giới của anh ấy… cảm ơn anh ấy đã cho tôi tình yêu và sự ấm áp”.

Ánh mắt của Khương Nại rất dịu dàng, nói đến đây, cô dừng lại vài giây, đáy mắt đã muốn nhòa lệ: “Bởi vì yêu anh nên có thể đương đầu muôn vàn khó khăn… Em rất biết ơn vì sau khi trải qua biết bao khổ sở mới quen biết anh. Lúc này em đã là em tốt nhất, mới xứng đáng cùng anh đi qua quãng đời còn lại… Tạ Lan Thâm, không có anh thì cũng không có Khương Nại đứng trên sân khấu ngày hôm nay. Em yêu anh, cũng vui mừng vì số mệnh đã đưa chúng ta gặp nhau vào đêm tuyết rơi năm ấy”.

Trong chương trình trước, Khương Nại chỉ nói ngắn gọn một câu cảm ơn sự ủng hộ của mọi người. So với nó thì lần này cô đã nói một đoạn rất dài, thổ lộ những tình cảm sâu thẳm nhất trong lòng.

——–

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.