Cố mẹ thức dậy sớm hơn một chút so với thường ngày, sau đó đi mua thức ăn. Chiều hôm qua A Mộc dẫn theo Tiểu An quay về. Quan hệ giữa A Mộc và Tiểu An hình như đã hòa hoãn hơn nhiều, thậm chí so với trước kia còn thân mật hơn một chút, nếu không cũng sẽ không chủ động dẫn Tiểu An trở về, chỉ là ở trong lòng Cố mẹ, hai đứa trẻ này vốn dĩ nên như thế. Xét thấy bọn nhỏ hiện tại đang nghỉ ngơi trong kỳ nghỉ hè. Cố mẹ suy nghĩ làm chút đồ ăn ngon bồi bổ cho hai đứa nhỏ.
Khoảng thời gian thi cử lúc trước áp lực quá lớn, Cố Thanh Mộc mặt mày đã gầy đến một chút thịt đều không có. Tuy rằng Cố Thanh Mộc từ nhỏ đã không thân với bà. Nhưng dù gì cũng là con gái ruột của bản thân, dĩ nhiên cũng sẽ đau lòng. Vả lại, Tiểu An cũng tới, Cố lão sư coi Diệp Vãn An như ruột thịt hiển nhiên vui mừng vô cùng.
Cho nên mới sáng sớm, Cố mẹ đã một mình đi xuống siêu thị dưới lầu mua thức ăn. Trong nhà chỉ còn lại Cố Thanh Mộc và Diệp Vãn An đang chìm trong ngủ say.
Thế nhưng Cố mẹ vừa đi không bao lâu, Diệp Vãn An tự nhiên tỉnh dậy, liền chậm rãi mở đôi mắt còn đang mê mang. Lâm vào mông lung một hồi, vẫn là thật cẩn thận mà chui ra khỏi lồ ng ngực người còn đang ngủ say.
Trên giường, người kia còn đang ngủ mê, vẻ mặt yên bình, gương mặt ngày thường lạnh lùng anh khí lúc này nhu hoà hơn không ít, chỉ có điều mơ hồ hiện lên nồng đậm mỏi mệt.
Diệp Vãn An chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng gạo, lộ ra làn da ngọc ngà trắng nõn, trơn bóng như mỡ đặc. Đôi chân xinh đẹp thon dài ngồi quỳ ở trên giường, đôi mắt tựa như sao trời lộng lẫy đang dịu dàng nhìn cái người ngủ say giấc như một đứa trẻ kia.
Nhìn một lúc lâu, Diệp Vãn An khẽ thở dài một hơi, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng vuốt v e đôi lông mày mệt mỏi của người nọ. Bàn tay nhỏ chậm rãi xoa giúp cô, hi vọng có thể giảm bớt một chút mỏi mệt cho cô.
Tối hôm qua nàng nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, A Mộc vẫn còn chưa lên giường, vẫn luôn ở trước máy tính lăn lộn với những đường cong mà nàng xem không hiểu. Tuy nàng không biết những đường cong lên lên xuống xuống đó tượng trưng cho cái gì. Nhưng nàng biết A Mộc là đang chuyển cổ phiếu.
Mặc dù nàng không biết A Mộc bắt đầu đầu tư cổ phiếu từ khi nào. Nhưng trực giác nói cho nàng biết, A Mộc làm như vậy là vì nàng.
“Đồ ngốc. Cậu là đang bất an điều gì?” Thu hồi bàn tay, ánh mắt nàng dịu dàng như thể oán trách lại tựa như phức tạp, thanh âm mang theo yêu thương cùng tình thâm thấu tận xương. Đôi mắt pha lê kia chỉ chất chứa bóng dáng nho nhỏ của người nọ.
Nàng hơi nghiêng về phía trước, môi đỏ hé mở in lên khóe môi nhu hòa của Cố Thanh Mộc, chuyển giao cho cô hơi thở ngọt thanh chỉ thuộc về chính mình. Chỉ một thời gian hô hấp, nàng liền nhẹ nhàng bước xuống giường, cầm quần áo đi vào phòng rửa mặt.
Đợi lát nữa nàng còn muốn giúp cô Cố làm bữa sáng. Cô Cố là mẹ A Mộc, nàng muốn cho cô Cố một ấn tượng thật tốt. Suy cho cùng là muốn tạo quan hệ tốt với mẹ chồng tương lai.
Chờ đã, A Mộc là bạn gái mình, tại sao cô Cố lại là mẹ chồng của mình? Không phải là mẹ vợ sao? Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Diệp Vãn An hơi ửng đỏ, như nhớ tới chuyện ngượng ngùng nào đó. Hình như nàng vẫn luôn là ở dưới ‘cái kia’. A Mộc ở phương diện đó thật là nghiền áp nàng. Nàng không hề có chút ưu thế đáng nói nào. Bất luận về mặt thể lực hay là kỹ thuật.
Thay váy đầm dài đi ra, khuôn mặt trắng nõn của Diệp Vãn An vẫn hiện lên ửng hồng nhàn nhạt, ánh mắt vừa bất bình cũng vừa xấu hổ mà liếc nhìn Cố Thanh Mộc đang ngủ đến ngây ngô, cắn răng một cái đẩy cửa đi ra ngoài. Cố Thanh Mộc quá xấu rồi. Đặc biệt là ở phương diện nào đó.
Giấc ngủ này của Cố Thanh Mộc đặc biệt an ổn. Một đêm trước chớp đúng thời cơ trực tiếp rút tiền ngay đỉnh điểm. Xấp xỉ kiếm chút lời hai vạn. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì vẫn là lãi. Hơn nữa, buổi tối ngủ trong lồ ng ngực là ôn hương nhuyễn ngọc, nhớ tới ổ chăn lạnh lẽo của mình ở kiếp trước, thật là khác nhau một trời một vực. Tổng kết một câu, vẫn là có bạn gái thoải mái hơn.
Thế nhưng sáng sớm thức dậy, người ôn nhuyễn trong lồ ng ngực lại không có ở đây, điều này khiến cho tên Mộc nào đó muốn làm chút chuyện xấu tâm tình bị nghẹn lại, cho nên cô lanh lẹ mặc quần áo chỉnh tề, mong chờ có thể đưa người đẹp trở lại ổ chăn. Chỉ có điều cô đã bỏ quên đây là đang ở nhà của chính mình, còn có sự tồn tại của Cố mẹ.
Khi nhìn thấy khuôn mặt hòa nhã từ ái của mẹ mình ở phòng bếp, đôi mắt đang lóe sáng bởi vì thấy Diệp Vãn An của Cố Thanh Mộc lập tức trầm xuống.
“Tiểu Mộc. Tiểu An giúp mẹ đều làm xong bữa sáng rồi. Mau lại đây ăn sáng.” Cố mẹ tức giận liếc nhìn con gái nhà mình, làm sao để cho Tiểu An sớm như vậy đã thức dậy, này chẳng phải còn có nó sao.
“Oh.” Cố Thanh Mộc bình đạm đáp Cố mẹ một tiếng. Mắt đen lại đối diện với cặp mắt đẹp dí dỏm kia. Cặp mắt xinh đẹp kia dĩ nhiên là phát hiện cô mới vừa gấp gáp, cho nên có vẻ quá mức vui sướng khi người gặp họa. Vẻ mặt như thể đang nói ‘cậu có thể làm gì mình’.
Đây nếu là ở Diệp gia, Diệp Vãn An dám như vậy, Cố Thanh Mộc đã sớm nhào lên, ở trên giường hung hăng giáo huấn người nào đó. Nhưng thật đáng tiếc, đây là ở Cố gia.
Cố Thanh Mộc nhướng mày, mắt đen liếc nàng một cái. Cái liếc mắt kia rõ ràng chính là ‘cậu cứ đợi đấy’.
Bữa sáng trôi qua trong Cố mẹ lải nhải nói chuyện. So với Cố mẹ luyên thuyên, hai người bên cạnh có vẻ yên tĩnh khác thường, chẳng qua hai cặp mắt kia đã giao hội không biết bao nhiêu lần trong không khí.
Bởi vì bữa sáng ăn tương đối trễ, cho nên Cố mẹ liền không có ý định làm cơm trưa, nếu như đói bụng, sẽ để cho Cố Thanh Mộc dẫn Diệp Vãn An ra bên ngoài giải quyết. Bà biết đức hạnh của con gái nhà mình, thức ăn bên ngoài còn ngon hơn nhiều so với chính mình nấu.
Thừa dịp Cố mẹ đi ngủ trưa không ai cản trở. Cố Thanh Mộc khóa trái cửa phòng, một tay áp Diệp Vãn An ở trên cửa. Ngay sau đó chính là gió bão cuồng loạn hôn, ai bảo nàng mới vừa rồi dùng ánh mắt câu dẫn như vậy nhìn cô. Nếu không phải ngại với mẹ ruột còn ở đây, cô đã sớm hành quyết nàng ngay tại chỗ.
Sau một loạt nụ hôn tình cảm mãnh liệt nóng bỏng kết thúc. Hai người dựa vào trán nhau khẽ thở gấp, đôi mắt đều hiện lên ẩm ướt thủy triều.
“Còn dám hay không? Hửm?” Còn dám cố ý trêu chọc cô hay không. Ánh mắt Cố Thanh Mộc tràn đầy ý vị trêu đùa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt v e bờ môi mềm mịn bị cô hôn đến phát sưng. Động tác s@c tình nói không nên lời.
“Không có trêu ghẹo cậu.” Giọng nàng ẩn chứa đ ộng tình mềm mại, ánh mắt mông lung tràn đầy đều là bá đạo lên án cô. Chẳng qua trên khuôn mặt nhỏ thanh tú mang theo một ý tứ cố ý.
“Phải không?” Tuỳ tiện mà khẽ nhướng mày, một tay cô giữ lấy đôi bàn tay mảnh mai kia, một tay khác chậm rãi thăm tiến vào vạt áo vừa mới bị cô vén lên. Sau đó vuốt lên.
“Đừng.” Ngón tay mảnh khảnh của Diệp Vãn An bấu vào bả vai cô, sau khi ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, kháng nghị nói. Chỉ là thanh âm lại bởi vì hỗn độn mà có vẻ đặc biệt ngọt mềm.
“Muộn rồi.” Một phen bế thân thể đã xụi lơ của nàng lên, động tác ôn nhu mà đặt lên trên giường. Ngay sau đó áp ngược lên, thanh âm gợi cảm khàn khàn lại hàm chứa tính chiếm hữu nùng liệt.
Phòng bếp Cố gia, Diệp Vãn An đang cúi đầu rửa rau, mà cái người mới vừa làm chuyện xấu kia cũng thành thật rửa thức ăn ở một bên. Cố mẹ liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Vãn An đang cúi đầu, giọng ôn hòa nói “Tiểu An, trong nhà có phải có muỗi không? Trên cổ cháu bị cắn đỏ một vùng.”
Bởi vì hiểu biết và tín nhiệm Diệp Vãn An, Cố mẹ cũng không nghĩ theo hướng kia. Hơn nữa, Tiểu Mộc và Tiểu An đều là con gái làm sao có thể, tuy rằng hiện tại hôn nhân đồng tính hợp pháp, nhưng cũng không phổ biến.
Gương mặt Diệp Vãn An ửng đỏ, né tránh ánh mắt quan tâm của Cố mẹ, kiên cường chống đỡ trấn định nói “Đúng vậy. Dì Cố.” Chỉ là ánh mắt bất thiện trừng mắt liếc nhìn Cố Thanh Mộc đang làm vẻ mặt vô tội.
Đều do Cố Thanh Mộc. Đã nói không được để lại dấu vết ở trên cổ, kết quả cậu ấy nhất định không nghe, vừa không cẩn thận liền để cho cậu ấy gặm, còn bị cô Cố nhìn thấy.
“Vậy đợi lát nữa bảo Tiểu Mộc lấy thuốc mỡ bôi giúp cháu một chút. Này phải chú ý nhiều hơn.” Cố mẹ không yên tâm dặn dò một lần, sau đó cũng không đi sâu truy cứu.
Diệp Vãn An thật sự rất xẩu hổ. Dù cho Cố mẹ không nói gì, mặt đẹp cũng đỏ một mảnh. Thật muốn đập bẹp cái tên kia.
Ngoại trừ thỉnh thoảng nói chuyện với Cố mẹ, nàng vẫn luôn không để ý tới Cố Thanh Mộc. Gần đây ở phương diện kia, cái tên này càng ngày càng quá đáng. Nhớ tới vừa rồi chính mình cũng đã hôn mê, cô còn ở đó như này như kia, lại còn trồng dâu tây cho nàng.
Cố mẹ chân trước mới bước ra khỏi, Cố Thanh Mộc liền một tay giữ cổ tay nàng không cho nàng đi, thanh âm lộ vẻ ủy khuất “Vì sao không để ý tới mình?” Cực kỳ giống một con Teddy cần được an ủi.
Giữ vững chủ kiến muốn cho A Mộc nhận thức được sai phạm, nàng nỗ lực khống chế bản thân duy trì bình tĩnh, giọng thanh đạm nói “Có biết mình sai chỗ nào không?” Chẳng qua ánh mắt lại vẫn dịu dàng như vậy.
“Trồng dâu tây sao? Ai bảo cậu thơm như vậy. Mình là bị ép.” Tận dụng khoảng thời gian nàng sửng sốt, gắt gao ôm chặt nàng, hít một hơi thật sâu thanh hương từ tóc nàng, thanh âm tựa như nghiêm túc lại tựa như đùa giỡn.
“Diệp Vãn An, cậu thơm quá. Thơm đến mức khiến mình xung động mọi lúc mọi nơi.” Cô tham luyến hít một hơi thật sâu, mắt đen lặng lẽ khép lại, khuôn mặt tỏ ra vô cùng mãn nguyện cùng hưởng thụ.
Diệp Vãn An nắm tay áo Cố Thanh Mộc còn có chút ngốc, nghe thấy cô nói những lời không đứng đắn như vậy, khuôn mặt trắng nõn giống như thịt kho tàu vậy, đỏ đến triệt để, nhưng những lời thẳng thừng như vậy cũng làm nàng vui lòng. Trong lòng ngọt như đang ăn mật vậy. Cũng tạm thời quên mất chuyện dấu dâu tây.
Ngoan ngoãn thuận theo mà ghé vào trong lòng cô, thanh âm mềm mại nói “Thật không?”
“Lừa cậu làm gì?” Giọng điệu người kia nghiêm túc vô cùng, không nghe ra bất kỳ giả tạo nào.
“Nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Cậu bảo đảm, về sau không được tùy tiện như vậy nữa. Đặc biệt là ở trước mặt cô Cố.” Tuy là bị cô dỗ dành đến mở cờ trong bụng, nàng cũng không quên chuyện có vẻ đặc biệt quan trọng này. Đặc biệt là kỳ nghỉ còn dài đằng đẵng như vậy. Nếu như cô còn như vậy, nàng khả năng thật sự không còn mặt mũi tiếp tục ở lại Cố gia.
“Mình bảo đảm.” Nhìn thấy An An dáng vẻ trịnh trọng nghiêm túc, Cố Thanh Mộc cũng nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn thoáng qua dấu hồng hồng ở cổ An An mà không để lại dấu vết.
Cái này so với thường ngày cô trồng còn nhỏ hơn nhiều, cũng chỉ có hoả nhãn kim tinh như mẹ cô mới nhìn ra được. Còn làm hại An An không để ý tới cô.
“Như vậy mới ngoan đó.” Sau khi được cô bảo đảm, Diệp Vãn An nhìn dáng vẻ cô khẩn trương hề hề, có vẻ có chút buồn cười. Hôn lên khóe môi cô nhằm an ủi, bàn tay nhỏ nhắn nắm thật chặt bàn tay mảnh dài kia.
Nàng làm vậy, cũng là tạm thời không muốn để Cố mẹ biết chuyện giữa các nàng. Dù sao trước kia có án lệ giữa mình và Lục Hạo Nam, nàng không muốn để lại cho Cố mẹ một ấn tượng so sánh hỏng bét. Suy cho cùng, hiện tại các nàng ở trong mắt phụ huynh, vẫn là chưa trưởng thành, không chỉ là đồng tính, còn là yêu sớm. Nàng hy vọng ở trong mắt phụ huynh, đoạn tình cảm này là chín chắn, là có thể có được sự tác thành từ bọn họ.
__________________________
Editor: Comback rồi (-_-) Laptop sửa được rồi…Huhu