Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 125: Chương 98



Bốn phía cực kỳ náo nhiệt, có vẻ bốn người trong cuộc cùng những người đang kích động tại hiện trường không ăn khớp với nhau.

Giang Tịch nhìn nam chính Thận tiên sinh, Thận tiên sinh cũng nhìn Giang Tịch có ba sư muội, không biết giữa Long Ngạo Thiên cùng vai ác có sự ăn ý đặc biệt gì, hay là tâm linh tương thông khi ở trong chuyện bị bắt trở thành “tình địch”, hai người đối diện nhau một lát thì đồng thời quay đầu nhìn về phía Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời: “…”

Nàng cứng nhắc nói: “Các ngươi nhìn ta làm gì, cũng đâu phải ta nói cho mọi người chuyện này.”

Những lời này của nàng vừa thốt ra thì nghe thấy tiên sinh kể chuyện vì chứng minh tính chân thật của mình nên đã thần bí nói: “Đây là do một sư muội của thị vệ Hợp Hoan Tông đoạt nữ nhân của thủ lĩnh sát thủ chính miệng nói, từ Hợp Hoan Tông truyền đến. Lão hủ đã hỏi thăm, khoảng thời gian trước có một đệ tử Hợp Hoan Tông bị Phật tử đánh lén, mọi người biết chứ, chính miệng nàng ta đã để lộ ra tin tức.”

Giang Tịch chậm rãi chớp chớp mắt, mặt vô cảm nhìn sư muội mình.

Tống Nam Thời: “…”

Để phá hủy đài này, đội phá bỏ và di dời cũng không nhanh như vậy.

Nàng đón nhận ánh mắt đại sư huynh, căng thẳng nói: “Đại sư huynh, muội muốn nói đây thật ra chỉ là hiểu lầm, huynh có tin không?”

Giang Tịch: “Muội cảm thấy huynh tin không?”

Tống Nam Thời: “Tin… chứ?”

Mặt Giang Tịch vô cảm: “Ha ha.”

Cười mà da đầu Tống Nam Thời tê dại.

Càng khiến da đầu nàng tê dại hơn chính là trên lầu còn có một Thận tiên sinh mà họ mới vừa xác định là dược liệu, sau lưng đã bị nàng tung lời đồn đến trước mặt chính chủ.

Chỉ thấy Thận tiên sinh khẽ cười một tiếng, giữa thời tiết giá lạnh còn “soạt” một tiếng mở quạt ra.

Ông ta cười tủm tỉm truyền âm: “Ngược luyến tình thâm? Yêu mà không được? Tại hạ lại không nhớ rõ ta còn có người trong lòng cầu mà không được từ khi nào.”

Tống Nam Thời im lặng một lát, quyết định giả ngu.

Dù sao chỉ cần đại sư huynh không thừa nhận chính hắn là nam phụ kia, vậy không ai có chứng cứ nói nàng bịa tin.

Nàng chớp chớp mắt, nghiêm túc: “Hả? Không nhớ rõ? Chẳng lẽ ngài vì tình gây thương thương tích, sau đó còn bị mất trí nhớ?”

Tay cầm quạt giấy của Thận tiên sinh run lên.

Ông ta hít sâu một hơi, buông quạt xuống, bưng một chén rượu kính nàng từ xa, mỉm cười nói: “Vậy Tống cô nương có sẵn lòng đi lên uống với ta một chén rượu không?”

Tống Nam Thời khó xử: “Vẫn là không nên, dù sao Thận tiên sinh đã có người trong lòng, tuy rằng mất trí nhớ nhưng tiếp xúc với người khác giới như vậy, rất không thủ nam đức.”

Không thủ nam đức…

Nụ cười Thận tiên sinh trở nên vặn vẹo, tay lại run lên, rượu trong chén rượu rót thẳng vào đầu người nghe chuyện vui dưới lầu.

Người nọ giận dữ, ngẩng đầu nói: “Ai dám chọc lão tử!”

Ngẩng đầu vừa nhìn thì thấy Thận tiên sinh si tình đang bị họ đàm luận cầm một chén rượu đắng, vẻ mặt giống như muốn khóc mà không khóc được, cực kỳ có cảm giác nhớ lại chuyện xưa.

Người nọ lập tức hít một hơi khí lạnh, động tĩnh kia lại kiến càng nhiều người ngẩng đầu.

… Sau đó người trong lâu đều nhìn thấy người trong cuộc – Thận tiên sinh mượn rượu giải sầu, khuôn mặt ngập tràn vẻ đau khổ vì tình.

Ngay lập tức tất cả mọi người đểu hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn ông ta lập tức nóng rực.

Má ơi còn có thu hoạch ngoài ý muốn!

Vốn cho rằng chỉ là ăn miếng dưa không biết thật giả, nhưng hiện giờ nhìn Thận tiên sinh kia ngay tại hiện trường, còn có khuôn mặt đau thương, mọi người lập tức cảm thấy bọn họ đã ăn dưa thật!

Thận tiên sinh lập tức cảm thấy không đúng, buông chén rượu nói: “Các ngươi hiểu lầm rồi, thật ra ta không có cái gì mà yêu không được…”

“Đúng vậy.”

Tống Nam Thời ngắt lời ông ta với vẻ mặt đau khổ.

Nàng nhìn về phía mọi người, nặng nề lắc đầu nói:

“Vừa nãy ta đã nói mấy lời với Thận tiên sinh, phát hiện ông ta hoàn toàn không nhớ rõ người mình thương, có thể là vì tình mà gây mất trí nhớ.”

“Ồ…”

Đây là tình tiết mất trí nhớ nhất định phải có của nam chính trong truyền thuyết?

Người ăn dưa trong lâu lập tức càng hưng phấn, lúc này cũng bất chấp người trên lầu là thủ lĩnh sát thủ, nhanh chóng vây lên, chẳng mấy chốc tầm mắt Thận tiên sinh bị che lại hoàn toàn.

Còn có người nhiệt tình nói: “Không ngờ Thận tiên sinh cũng là người khổ vì tình! Không sao, còn không phải là mất trí nhớ à, người kể chuyện này nói tất cả đều là tin từ tay trong. Nào, nào, nào, người kể chuyện, lại kể lại một lần cho Thận tiên sinh đi, một lần không được thì hai lần, nghe nhiều như vậy có thể sẽ nhớ ra!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 186

Lần đầu tiên sinh kể chuyện nói chuyện yêu hận tình thù của chính chủ ở trước mặt chính chủ, cũng rất hưng phấn: “Được rồi! Hôm nay ta sẽ kể cho ông ta cả trăm lần luôn!”

Thận tiên sinh giãy giụa ở trong đám người: “Ta không phải! Các ngươi nghe ta giải thích…”

Chờ ông ta cố gắng giãy giụa ra được, tóc, quần áo đều rối loạn, lại thấy cửa tửu lầu không có một bóng người, đã không còn bóng dáng đám người Tống Nam Thời từ lâu.

Đôi mắt ông ta đỏ bừng.

Sau đó có người ở đằng sau nhỏ giọng nói: “Ngươi xem, đôi mắt ông ta đỏ cả lên, có phải nhớ tới chuyện thương tâm gì không?”

Thận tiên sinh: “…”

Các ngươi có bệnh à!

Mà lúc này Tống Nam Thời đã kéo hai đại nam nhân ngơ ngác chạy như điên qua hai con phố, vỗ ngực nói: “May mà ta thông minh!”

Hai người nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, đồng thời im lặng.

Một lúc lâu sau, Giang Tịch mới nói: “Sư muội, muội có muốn giải thích chút gì không?”

Tống Nam Thời cũng biết việc này không thể gạt hắn, sau khi im lặng một lát, vỗ vai hắn nói: “Sư huynh, huynh nghĩ thoáng chút đi. Ít nhất hiện tại vì yêu mà hóa ác mất trí nhớ chính là Thận tiên sinh, huynh vẫn là nam phụ ấm áp mà.”

Giang Tịch: “…”

Không hiểu sao hắn còn cảm thấy khá hào hứng.

Tống Nam Thời thấy thế không ngừng cố gắng: “Hơn nữa, chẳng lẽ huynh chưa từng nghe qua một câu sao?”

Giang Tịch nhìn qua.

Tống Nam Thời thâm trầm nói: “Bị hiểu lầm, là số mệnh của Long Ngạo Thiên.”

Giang Tịch không hiểu sao lại biết “Long Ngạo Thiên” này là chỉ ai.

Vẻ mặt hắn bừng tỉnh một lát, đột nhiên cảm thấy rất có lý.

Vân Chỉ Phong lạnh mặt nhìn Giang Tịch bị chính sư muội mình lừa dối, để tránh hắn tỉnh ngộ, nói sang chuyện khác: “Ngươi không ở phủ Tông chủ à, tại sao lại đến tửu lâu?”

Giang Tịch chần chờ một lát, trong lúc nhất thời không nói chuyện.

Hắn đi tới tửu lâu, thật ra chính là vì Thận tiên sinh.

Bởi vì mấy ngày trước Liễu lão đầu đột nhiên sai bảo hắn nếu có rảnh thì dẫn ông ấy đi xem Thận tiên sinh.

Giang Tịch không biết tại sao Liễu lão đầu để ý Thận tiên sinh như vậy, nhưng từ biểu hiện của ông ấy, không hiểu sao Giang Tịch cảm thấy chuyện này rất quan trọng với Liễu lão đầu.

Nhưng toàn bộ phủ Tông chủ đã dọn về Hợp Hoan Tông được nhiều ngày, hắn cũng bị đưa đi theo, vẫn luôn không tìm được cơ hội.

Cho đến khi hắn bị điều về phủ Tông chủ, hắn lập tức phấn chấn.

Sau đó lập tức hỏi thăm nơi Thận tiên sinh từng đến, mang theo Liễu lão đầu đi cùng.

… Ai ngờ không hiểu sao thành nam phụ đoạt đối tượng của Thận tiên sinh.

Nhưng hắn không tiện nói lý do này lắm, theo bản năng nhìn thoáng qua ngọc bội bên hông.

Ngọc bội không có động tĩnh.

Tống Nam Thời thấy động tác của hắn, nhíu mày, thản nhiên tạo chủ đề: “Đúng rồi đại sư huynh, mấy ngày nay chúng ta phát hiện một số chuyện thú vị.”

Giang Tịch thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng nói: “Cái gì?”

Tống Nam Thời bình tĩnh: “À, không có gì, cũng chỉ là chúng ta phát hiện ra, Thược Dược phu nhân rất có thể là đệ tử nhỏ nhất của Sư lão đầu, khá chắc chắn Thận tiên sinh là dược liệu.”

Giang Tịch ngơ ngác: “Hả?”

Hắn mới chỉ xa họ mấy ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tống Nam Thời cười tủm tỉm, không giải thích nhiều với hắn, chỉ nói: “Cho nên đại sư huynh, huynh lại có nhiệm vụ.”

Giang Tịch: “Hả?”

Tống Nam Thời: “Tốt nhất trước đại điển kế vị, huynh hãy thăng chức trở lại Hợp Hoan Tông, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì thì chúng ta trong ngoài kết hợp.”

Giang Tịch: “…” Lại nữa à?

Tống Nam Thời nói dăm ba câu, Giang Tịch cứ như vậy buộc phải bắt đầu lại việc thăng chức cho Long Ngạo Thiên, ngẩn ngơ đưa bọn họ rời đi.

Hắn gãi đầu đang chuẩn bị trở về thực hiện kế hoạch thăng chức quay về Hợp Hoan Tông thì thấy Liễu tiên sinh vừa nãy vẫn luôn không ra đột nhiên nhảy ra.

Giang Tịch lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: “Liễu tiên sinh, sao vừa nãy ông không ra? Đúng rồi, vừa nãy khi ông ở tửu lâu đã thấy rõ diện mạo Thận tiên sinh kia chưa?”

Liễu tiên sinh đột nhiên nói: “Giang Tịch, ta biết Thận tiên sinh kia là ai?”

Giang Tịch không cảm thấy có gì, thuận miệng nói: “Không phải vừa nãy tam sư muội mới vừa nói rồi à, có thể ông ta cũng là dược liệu, cũng không biết đám sư muội phát hiện ra kiểu gì…”

“Không.”

Liễu tiên sinh lại ngắt lời hắn.

Ông ta hỏi: “Ngươi có nhớ rõ ta chết như thế nào không?”

Giang Tịch bắt đầu cảm thấy không ổn, mím môi: “Ông đã từng nói, ngàn năm trước ông đã bị bạn thân đâm dao sau lưng.”

“Đúng vậy.”

Liễu lão đầu gật đầu.

Ông ấy nhàn nhạt nói: “Thận tiên sinh này, có diện mạo khá giống với người bạn thân kia của ta.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

Giang Tịch ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, sải bước đến một nơi vắng vẻ.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc: “Ông chắc chứ?”

Sắc mặt Liễu tiên sinh còn đặc sắc hơn hắn nhiều, thậm chí còn cười khẽ một tiếng, nói: “Các ngươi đã từng gặp hóa thân bên ngoài đầu tiên là Quyết Tử Minh, ta chỉ cảm thấy ghét gã. Quỷ Khanh kia cũng đeo mặt nạ, nhưng ta lại cảm thấy dường như có cảm giác quen thuộc ở hắn ta, cho đến khi gặp Thận tiên sinh này, gương mặt kia của ông ta, qua ngàn năm ta cũng sẽ không quên.”

Sắc mặt Giang Tịch lạnh như sắt, một lúc lâu sau mới nói: “Năm đó người giết ông chính là bản thể Thẩm Bệnh Dĩ?”

Liễu tiên sinh cười khẽ: “Khi đó, hắn tên là Thẩm Tri Mính.”

Khi tên này được thốt ra, dường như ông lại nhớ về một ngàn năm trước, nhớ về quá khứ không thể nào vui mà trước nay ông ấy tránh nghĩ đến.

Ngàn năm trước cách đây quá lâu, ông ấy lại bị nhốt trong ngọc bội lâu như vậy, rất nhiều việc ông ấy đã quên lãng.

Nhưng ông ấy vẫn nhớ rõ cảm giác đau đớn lạnh băng khi con dao đâm vào ngực.

Giọng thanh niên khẽ cười nói bên tai ông ấy: “Xin lỗi, ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng ta thật sự rất tò mò, nếu ta giết ngươi, rốt cuộc có thể tránh được quy luật Thiên Đạo, không dính nhân quả không.”

Con dao kia là ông ấy đưa cho bạn thân phòng thân.

Khi đó Liễu tiên sinh chưa bao giờ nghĩ đến, người mấy ngày trước còn sánh vai sinh tử sẽ giết ông ấy.

Sau đó trời xui đất khiến hồn phách ông ấy bị nhốt trong ngọc bội tùy thân của mình. Suốt một ngàn năm, từ một thanh niên hơn một trăm tuổi hào hoa phong nhã thành một lão nhân.

Linh hồn không có khả năng già.

Nhưng tâm ông ấy già rồi.

Suốt một ngàn năm, ông ấy vẫn luôn nghĩ câu nói kia của Thẩm Tri Mính có ý gì, tại sao ông ta lại muốn giết mình.

Nghĩ đến nỗi linh hồn cũng trở nên già nua.

Sau đó ông ấy không nghĩ nữa, ngủ thiếp đi cho đến khi Giang Tịch nhặt được ông ấy.

Ông ấy đã cho rằng mình đã buông bỏ được, nhưng cho đến lúc này, ông ấy lại cảm thấy dường như mình đã tìm được lý do Thẩm Tri Mính ra tay giết mình.

Đến bây giờ Thẩm Tri Mính vẫn còn sống, tên thật của ông ta là Thẩm Bệnh Dĩ, là người Thẩm gia ở thành Trung Châu.

Thời gian ông ta muốn giết mình, đúng lúc ông ta đối diện với lời nguyền rủa của ông ta với toàn bộ gia tộc của chính mình.

Sau khi nhận ra được điều này, ông ấy đột nhiên hiểu rõ rốt cuộc lời cuối cùng Thẩm Tri Mính nói là có ý gì.

Nếu ta giết ngươi, rốt cuộc có thể tránh được quy luật Thiên Đạo, không dính nhân quả không.

Giết ông ấy, chẳng qua là Thẩm Tri Mính muốn thử dùng hóa thân bên ngoài để chạy thoát khỏi lời nguyền Thẩm gia.

Ông ấy cảm thấy hơi buồn cười, người bạn thân nhất mà mình tưởng, hóa ra chỉ coi ông ấy như vật thí nghiệm có hay không cũng được.

Người nọ cuối cùng bật cười.

Liễu lão đầu hít sâu một hơi, ngẩng đầu muốn nói gì đó, lại thấy Giang Tịch lạnh mặt rút trọng kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra, lạnh lùng quay đầu đi về phía tửu lâu.

Liễu tiên sinh vừa thấy thì thổi râu trừng mắt: “Ngươi muốn làm gì!”

Giang Tịch nhàn nhạt nói: “Lúc trước khi ta và ông ký khế ước ngoài ý muốn thì đã đồng ý với ông. Ông giúp ta tu hành, ta giúp ông báo thù.”

Liễu lão đầu ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới hắn vẫn còn nhớ rõ.

Sau đó ông ấy nói luôn: “Phục thù cái gì, hiện giờ ngươi giết ông ta. Ông ta cũng chỉ là hóa thân, ngoại trừ rút dây động rừng còn có ích lợi gì. Ngươi không thể học được gì từ sư muội ngươi sao?”

Giang Tịch dừng lại.

Liễu lão đầu hài lòng: “Như vậy mới đúng.”

Giang Tịch lại xoay người đi về phía Vạn Sự Lâu.

Liễu tiên sinh ngơ người: “Ngươi làm gì vậy?”

Giang Tịch: “Không phải ông bảo ta học sư muội sao?”

Lúc này, hắn đã sắp chạy tới cửa Vạn Sự Lâu, lập tức tìm được một quản sự.

Liễu tiên sinh cảm thấy có gì đó sai sai thì nghe thấy Giang Tịch nói với quản sự kia: “Chỗ ta có một tin lớn về thủ lĩnh Chết Rồi Sao, bán cho ngươi một trăm linh thạch.”

Hiện giờ tin liên quan tới thủ lĩnh Chết Rồi Sao còn có thể là gì?

Tinh thần quản sự hào hứng, lập tức nói: “Ta đưa ngươi tiền cọc, ngươi nói trước.”

Sau đó Liễu tiên sinh trơ mắt nhìn Giang Tịch thêm mắm dặm muối vào câu chuyện ngược luyến tình thâm đang được lưu truyền rộng rãi kia, thậm chí còn không tiếc mình tự bôi đen, trực tiếp nhận mình là huynh đệ ruột cùng cha khác mẹ với Thận tiên sinh, kích thích tình tiết lên một chút.

Liễu tiên sinh hoảng hốt: “Ngươi đang…”

Giang Tịch: “Học sư muội đó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1126

“Không phải sư muội am hiểu cái này à?”

Liễu tiên sinh: “…”

Ngươi đã học rất xuất sắc.

Trong lúc nhất thời tâm trạng ông ấy phức tạp, đang muốn nói thêm vài câu, lại nghe Giang Tịch nói: “Liễu tiên sinh, hiện giờ ta không làm được gì, không có nghĩa sau này ta không làm được gì.”

“Ta sẽ báo thù cho ông.”

Liễu tiên sinh im lặng một lát, đột nhiên cảm thấy, con dao đâm vào ngực một ngàn năm trước, dường như cũng không lạnh như vậy.

Khi hai người Tống Nam Thời trở về, đúng lúc gặp một đám người đón Chu Trưởng lão và Thược Dược phu nhân đi ra từ cấm địa.

Tống Nam Thời thấy thế chạy nhanh kéo Vân Chỉ Phong, sau khi hai người ẩn trong đám người, lúc này mới nhìn qua.

Khi Chu Trưởng lão đi ra, mặt mày hớn hở, trong tay cầm một cái tráp đẹp đẽ quý giá, dáng vẻ rất khí phách, say mê.

Nhưng Thược Dược phu nhân không như vậy.

Sắc mặt bà ta cứng đờ, thậm chí còn không cười nổi. Cho dù đang đứng trước mặt các Trưởng lão và các đệ tử, bà ta gần như khá sợ hãi xoa nắn góc áo, không ngừng nhìn xung quanh, dáng vẻ cực kỳ căng thẳng.

Tống Nam Thời thấy thế không nhịn được nhíu mày.

Nhìn dáng vẻ Chu Trưởng lão là đã thử thành công, nhưng tại sao Thược Dược phu nhân lại trở thành dáng vẻ căng thẳng thế này.

Tống Nam Thời theo bản năng muốn tiến sát lại xem thì thấy tầm mắt Thược Dược phu nhân lập tức nhìn sang.

Vân Chỉ Phong nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo Tống Nam Thời, cúi đầu hôn xuống môi nàng một cái, vì thế nhìn từ góc độ Thược Dược phu nhân, chỉ thấy đệ tử Hợp Hoan Tông đang lén hôn môi sau lưng người ta thôi.

Tống Nam Thời không quay đầu lại, cắn răng hỏi: “Vân Chỉ Phong, chiếm lợi của ta đúng không?”

Vân Chỉ Phong thở gấp: “Nàng cũng có thể chiếm lại, ta không ngại.”

Tống Nam Thời theo bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn ngực hắn.

Nhưng dù sao nàng còn cảm thấy hơi thẹn thùng, cảm thấy giữa thanh thiên bạch nhật rất không thích hợp.

Vì thế chỉ có thể tiếc nuối thở dài, nói: “Được rồi, đi thôi Phong Nhi, trở về chờ Chu Trưởng lão.”

Bước chân Phong Nhi dừng lại, im lặng nhìn nàng.

Sau khi họ quay về nơi ở hẻo lánh, không chờ đến đêm, bọn họ đã thấy Chu Trưởng lão.

Nàng ta rất hưng phấn, vừa tiến đến thì nói thẳng: “Lần này ta đã kiểm tra rất rõ!”

Tống Nam Thời đưa một chén trà qua, lập tức hỏi: “Sao rồi?”

Chu trưởng lão ngửa đầu uống cạn, đắc ý nói: “Khi ta và bà ta cùng vào cấm địa, trước tiên nhắc tới đệ tử của ta, mắt thường cũng có thể thấy bà ta trở nên căng thẳng. Sau đó ta nhân cơ hội động cấm chế cấm địa, nhưng bà ta không muốn ra tay động cấm chế, cũng rất kiên nhẫn. Nhưng bà ta có thể kiên nhẫn, ta cũng kiên nhẫn theo, làm bộ không giải được cấm chế, cuối cùng mắt thấy một mũi tên muốn đâm vào ngực bà ta, bấy giờ bà ta mới ra tay.”

Tống Nam Thời không nhịn được ngồi ngay ngắn: “Bà ta là tu sĩ gì?”

Chu Trưởng lão liếc nàng rồi nói: “Lúc ấy bà ta nói một câu.”

“Khảm Vi Thủy.”

Lòng Tống Nam Thời chắc chắn trùng xuống.

Thược Dược phu nhân, cũng là Quẻ sư.

Bọn họ đoán không sai!

Cùng lúc đó.

Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh cải trang trốn tránh vào Hải Ấp.

Bọn họ không dám dừng lại quá lâu, sau khi đi vào thì chạy thẳng đến phân bộ Chết Rồi Sao ở đây, muốn đến nhờ cậy đồng liêu của mình.

Ở trấn Hải Ấp này, đi tìm Chết Rồi Sao thì cần phải qua Vạn Sự Lâu.

Hai người lập tức thấy một tờ báo nhỏ bay ra từ bên trong, bay thẳng tới trước mặt họ.

Mấy chữ to trên tờ báo thật rợn người.

Chấn động! Thủ lĩnh Chết Rồi Sao mất trí nhớ do đau khổ vì tình! Hoành đao đoạt ái cùng huynh đệ!

Hai người ngơ ngác.

Quyết Minh Tử nhìn về phía Quỷ Khanh, bĩnh tĩnh nói: “Có phải đồng liêu này của chúng ta là thủ lĩnh Chết Rồi Sao không?”

Quỷ Khanh lạnh mặt: “Đúng vậy.”

Quyết Minh Tử kinh ngạc: “Đau khổ vì tình? Ông ta ngược luyến tình thân với người ta?”

Quỷ Khanh hít sâu một hơi: “Ngu ngốc, ngươi không cảm thấy so với ngược luyến tình thâm, bút tích này giống của một người à?”

Hai người bị hại của Tống Nam Thời đồng thời run lên.

Bọn họ liếc nhìn nhau, Quyết Minh Tử không nói lời nào, rút ra một tờ giấy từ nhẫn trữ vật rồi bắt đầu viết chữ.

Quỷ Khanh nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy trên tờ giấy có mấy chữ to.

“Liên minh người bị hại của Tống Nam Thời.”

Gã nói: “Chờ thêm đi, cái này chính là quà gặp mặt ông ta.”

Quỷ Khanh im lặng một lúc lâu: “Ông ta chưa từng liên hệ với chúng ta, có lẽ còn không biết rốt cuộc Tống Nam Thời là ai.”

Quyết Minh Tử mỉm cười: “Không sao.”

“Ta tin, ông ta rất nhanh có thể dùng tới.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.