Tống Nam Thời nghe một một tiếng gọi kỳ lạ trong giấc mơ.
Âm thanh kia bén nhọn cao vút như loài chim dữ khổng lồ nào đó, mang theo một loại giọng bập bẹ túm linh hồn người vào vực sâu.
Yú…
Yú…
Yú…
Trong lòng Tống Nam Thời giật nảy mình, cảm giác say còn sót lại đều bị doạ tỉnh, cảm thấy không ổn muốn bò dậy.
Nhưng như nàng hình dung, linh hồn của nàng dường như bị một bàn tay túm vào vực sâu. Nàng không cảm nhận được bên ngoài, cũng không cảm nhận được thân thể của mình.
Trong vực sâu chỉ có âm thanh bập bẹ kỳ lạ.
Yú…
Nàng biết ngay e là mình bị cái gì rồi.
Lúc này nàng còn vẫn bình tĩnh, bởi vì ký ức trước khi say rượu nói cho nàng, hiện tại nàng đang ở cùng với đám người Giang Tịch. Mấy nhân vật chính bọn Giang Tịch này dù ngày thường không đàng hoàng thế nào, thời khắc mấu chốt thì vẫn có thể dựa vào được.
Nhưng rất nhanh nàng không bình tĩnh được, bởi vì ký ức sau khi say rượu nói cho nàng, nàng đã làm gì cùng với đám ma men kia.
Tống Nam Thời: “…”
Đây gọi là quả báo nhãn tiền à?
Nàng cũng không biết mình đã sững người trong loại trạng thái này bao lâu, mãi đến khi nàng loáng thoáng nghe được một giọng nói.
“… Tống Nam Thời? Tống Nam Thời!”
Tinh thần Tống Nam Thời rung lên, lập tức chạy theo âm thanh này.
Ngay sau đó, nàng như bị ai kéo một cái, thân thể bỗng nhiên rơi xuống.
Nàng mở choàng mắt, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt dù có cau mày vẫn không giấu được vẻ phong hoa tuấn mỹ của Vân Chỉ Phong.
Nàng cứ ngây ra như vậy nhìn hắn một lúc lâu.
Mãi đến khi Vân Chỉ Phong giơ năm ngón tay quơ quơ trước mắt nàng, lo lắng nói: “Có nhìn thấy gì không? Tống Nam Thời, đây là mấy?”
Tống Nam Thời tỉnh hồn lại: “Đây đại khái không phải là năm.”
Thấy nàng còn có thể nói nhảm, Vân Chỉ Phong lạnh lùng thu tay về, nói: “Xem ra là không có việc gì.”
Tống Nam Thời bật cười, lúc này mới phát hiện thế mà mình nằm trong ngực hắn.
Rất ấm áp, nàng không khỏi nghĩ.
Nàng từ trong ngực hắn bò dậy, mới hỏi: “Chúng ta đang ở đâu?”
Sắc mặt Vân Chỉ Phong bình tĩnh đứng dậy theo: “Địa giới Trung Châu.”
Tống Nam Thời: “Vậy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Chỉ Phong lời ít ý nhiều miêu tả một lần nàng bị lừa huynh mang theo rớt xuống phi thuyền như nào.
Tống Nam Thời theo tầm mắt hắn, thấy được lừa huynh hiện tại vẫn nằm trên mặt đất ngủ đến trời đất u ám.
Nhưng Tống Nam Thời đã trải qua lúc vừa rồi nên biết, đây không phải là ngủ.
Từ trên trời cao rơi xuống còn có thể ngủ thì có quỷ.
Tống Nam Thời nói thẳng: “Vừa rồi dường như thần hồn ta có vấn đề. Ngươi xem thần hồn lừa huynh có dị thường gì không.”
Tình hình vừa rồi của nàng rõ ràng là thần hồn bị thứ gì đó khống chế. Như vậy hành động đột nhiên mang theo Tống Nam Thời nhảy xuống của lừa huynh trên phi thuyền dường như cũng có thể giải thích.
Có thứ gì đó khống chế được lừa huynh, muốn kéo bọn họ xuống dưới.
Vân Chỉ Phong nghe vậy trong lòng rùng mình, lập tức bước nhanh sang đưa tay ấn ở trên khuôn mặt lừa của lừa huynh.
Ngay sau đó hắn khựng lại.
Tống Nam Thời nghiêm túc nói: “Hiện tại lừa huynh có khỏe không? Thần hồn còn ở đấy không?”
Vân Chỉ Phong lạnh tanh thu tay về: “Thần hồn nó đều bình thường, thân thể còn khoẻ mạnh hơn ngươi.”
Tống Nam Thời không tin: “Vậy vì sao nó còn chưa tỉnh?”
Vân Chỉ Phong: “Ngủ rồi.”
Tống Nam Thời: “…” Vừa rồi nàng: Trên trời cao rơi xuống còn có thể ngủ thì có quỷ.
Hiện tại nàng: Gặp quỷ.
Tống Nam Thời khó hiểu: “Không thể nào! Vừa rồi rõ ràng ta cảm nhận được thần hồn xảy ra vấn đề, vẫn phải nghe tiếng ngươi gọi mới tỉnh lạ. Lừa huynh lại bình thường? Nó bình thường thì sao lại mang theo ta ngã xuống?”
Vân Chỉ Phong im lặng một lát, như suy tư gì nói: “Trừ khi, nó tỉnh sớm hơn ngươi một chút.”
Tống Nam Thời: “Sau đó phát hiện mình rơi xuống thì ngủ tiếp luôn?”
Vân Chỉ Phong ngẫm nghĩ, cảm thấy đây là chuyện cái đầu lừa kia của nó có thể làm ra.
Vì thế hắn gật đầu: “Đúng.”
Tống Nam Thời: “…”
Đây là đang hạ thấp ta hay đang tâng bốc con lừa thế?
Nhưng cho dù thế nào, thần hồn của Tống Nam Thời đã có vấn đề, lừa huynh không có việc gì, điều này chắc chắn không bình thường.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc tìm tòi nghiên cứu đến cùng là Tống Nam Thời không bình thường hay là lừa huynh không bình thường.
Tống Nam Thời nhìn quanh một vòng, chỉ thấy chung quanh đều là cây cối xanh um tươi tốt, nơi xa là những dãy núi liên miên chập trùng. Rõ ràng bọn họ đang ở trong núi sâu.
Nàng không nói gì, xé một tấm phù truyền tin muốn liên hệ với mấy người sư tỷ trước, không có gì bất ngờ, phù truyền tin không có đáp lại.
Nàng không khỏi nhíu mày nói: “Rốt cuộc đây là chỗ nào?”
Những lời này nàng vốn chỉ hỏi vu vơ không cần trả lời, ai ngờ Vân Chỉ Phong lại bình tĩnh nói: “Tứ Tàng Sơn.”
Tống Nam Thời lập tức nhìn sang: “Ngươi biết à?”
Vân Chỉ Phong gật đầu: “Ta đã nói cho ngươi trước kia ta là người Trung Châu.”
Tống Nam Thời cực kỳ kinh ngạc.
Nhưng nàng không kinh ngạc Vân Chỉ Phong là người Trung Châu, mà buột miệng thốt ra: “Trung Châu có cái chỗ mà ai đến cũng rơi xuống, phi thuyền tự động gia truyền của Diệp Lê Châu còn đi qua chỗ này, người Trung Châu các ngươi chơi lớn như vậy sao?”
Người ta nói Trung Châu là nơi ít người nhất trong Cửu Châu, hiện tại dường như Tống Nam Thời đã tìm được nguyên nhân Trung Châu ít người rồi.
Biết có nguy hiểm còn phải cứng rắn như vậy, Trung Châu võ đức dư thừa!
Vân Chỉ Phong: “…”
Đến điểm chú ý cũng kỳ lạ như vậy, thật không hổ là Tống Nam Thời.
Sự nặng nề trĩu trong lòng hắn biến thành tro bụi. Hắn hít sâu một hơi, biện giải cho đồng bào Trung Châu: “Trước kia, Tứ Tàng Sơn không phải như vậy.”
Tống Nam Thời: “Vậy ngươi nói tỉ mỉ xem.”
Vân Chỉ Phong đắn đo tìm từ.
Hắn nói: “Tứ Tàng Sơn chỉ là một ngọn núi bình thường ở Trung Châu mà thôi. Nhưng trước khi ta rời đi, Tứ Tàng Sơn từng vô cớ xuất hiện rất nhiều hung thú. Khi đó, các đại thế gia Trung Châu còn tập hợp con cháu tinh anh trong nhà đi tiêu diệt hung thú.”
Hắn nói: “Nhưng lúc ta rời khỏi Trung Châu, hung thú Tứ Tàng Sơn đã bị tiêu diệt gần hết. Theo lý thuyết, hiện giờ nơi này hẳn rất an toàn mới đúng.”
Hắn cau mày, dường như cực kỳ khó hiểu Tứ Tàng Sơn vốn nên an toàn rồi vì sao lại xảy ra chuyện.
Nhưng Tống Nam Thời nhìn hắn, lại đột nhiên nói: “Vậy ngươi…”
Vậy có phải ngươi cũng là đệ tử trong lần tiêu diệt hung thú này, có phải bị trọng thương ở Tứ Tàng Sơn này, lại bị người ta đuổi giết rời khỏi Trung Châu không?
Tống Nam Thời rất muốn hỏi mấy điều này.
Nàng hơi biết cảnh ngộ của hắn qua mấy câu hắn kể. Nàng biết hắn là người Trung Châu, bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị trọng thương, lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị người ta đuổi giết, vội vàng rời khỏi Trung Châu.
Nhưng nàng cũng biết Vân Chỉ Phong này thoạt nhìn là Kiếm tu không hỏi đến chuyện trấn thế nhất, nhưng lòng đề phòng lại nặng hơn ai khác.
Hắn không nói, nàng vốn không nên hỏi.
Tuy rằng bọn họ có thể được xưng một câu là bạn bè sinh tử, nhưng giao tình cũng không sâu đến mức có thể tùy ý tìm hiểu việc riêng của người khác.
Từ trước đến nay Tống Nam Thời rất có chừng mực. Nếu người khác nói ra lời như vậy, nàng nên thuận thế nói sang chuyện khác. Nhưng lần này không biết vì sao, nàng lại có xúc động muốn dò hỏi.
Trong lòng nàng ảo não, nói đến một nửa thì sửa lời: “Thôi! Ta chỉ hỏi bừa thôi, ngươi…”
Nàng còn chưa nói xong, lại nghe Vân Chỉ Phong nói không chút do dự: “Phải.”
Tống Nam Thời sửng sốt.
Nàng không hỏi ra, Vân Chỉ Phong lại như đã biết nàng muốn hỏi gì vậy, nói thẳng: “Lúc ấy ta ở trong Tứ Tàng Sơn càn quét hung thú. Đáng tiếc hung thú còn chưa hoàn toàn quét sạch sẽ, ta đã bị người ta càn quét trước. Cuối cùng cũng không thấy được nơi này đã diệt sạch hung thú hay chưa. Nhưng giữa lúc ta rời đi đều đã quét sạch đến loại trình độ này, cho dù là sau đó bọn họ một mực mặc kệ, hung thú còn dư lại cũng không làm nên được việc gì.”
Hắn như suy tư nói: “Tình huống hiện tại thật khác thường.”
Tống Nam Thời nghe, hơi ngây người.
Hắn nói.
Hắn nên biết hắn nói những lời này thì người có tâm có thể phỏng đoán ra một vài điều.
Ví dụ như hắn có thể tham gia bao vây tiễu trừ, ắt là xuất thân đại gia tộc Trung Châu. Hắn và gia tộc cùng nhau hành động, sẽ không bị người ngoài dễ dàng ám toán. Đó chính là bị người trong nhà đâm sau lưng, xong việc còn bị người ta đuổi giết…
Ố? Từ từ.
Tống Nam Thời đột nhiên cảm thấy không đúng.
Cốt truyện này… sao quen tai thế nhỉ?
Nhưng Tống Nam Thời cau mày suy nghĩ lúc lâu, cũng không nhớ ra mình biết loại người nào có trải nghiệm giống Vân Chỉ Phong.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không nghĩ về phía hai chữ “Nguyên tác” này nữa.
Ngược lại Vân Chỉ Phong ở bên cạnh thấp thỏm nói: “Tống Nam Thời, ngươi…”
Hắn nghĩ thầm thân thế của mình dần dần để lộ với đối phương, nhưng Tống Nam Thời phản ứng như vậy, chẳng lẽ đoán được cái gì sau đó ghét bỏ hắn?
Vân Chỉ Phong đột nhiên lo được lo mất.
Tống Nam Thời tỉnh táo lại, nói: “Không có gì! Ta chỉ suy nghĩ, vừa rồi, trong giấc mơ ta nghe thấy tiếng chim kêu, hẳn cũng là âm thanh một loại yêu thú.”
Ánh mắt Vân Chỉ Phong sắc bén: “Là cái âm thanh như nào?”
Tống Nam Thời: “Là…”
Nàng vắt hết óc tìm từ muốn miêu tả âm thanh kỳ lạ này.
Ngay sau đó.
“Yú…”
Một tiếng chim hót sắc bén bập bẹ vang vọng trong không trung.
Hai người ngẩng phắt đầu nhìn lại, thấy một con chim sải cánh dài hơn một người bay qua ngọn cây trên đỉnh đầu họ.
Tống Nam Thời: “… Chính là âm thanh này.”
Ngay sau đó, Vân Chỉ Phong bế ngang Tống Nam Thời lên, Tống Nam Thời nhanh tay lẹ mắt tiện túm lừa huynh còn đang ngủ say lên. Hai người một lừa cất bước chạy.
Buồn cười! Tống Nam Thời nghe được âm thanh kia ở trong mộng, vậy rõ ràng là thứ kéo bọn họ xuống dưới. Mà nay điểu huynh đã đuổi đến đây, lúc này không chạy thì còn chờ khi nào!
Trên trời, điểu huynh kia rung đôi cánh khổng lồ quạt phẳng đám cây cối chọc trời. Nó thét chói tai một tiếng, toàn bộ bốn phương tám hướng Tứ Tàng Sơn đều có tiếng trả lời lại.
Tống Nam Thời nghe đến da đầu tê dại.
Hóa ra ở đây không chỉ có một điểu huynh, con mẹ nó nơi này là một cái tổ chim!
Hai người trăm miệng một lời: “Không thể ngự kiếm!”
Dứt lời hai người liếc nhau, đều không nói gì nữa.
Hiện giờ rõ ràng Tứ Tàng Sơn này là thiên hạ của điểu huynh. Chim lớn như vậy, ngươi đi ở trên mặt đất còn dễ che giấu hơn một tí, ngươi bay lên trời, vậy chẳng phải là bia ngắm sống à?
Nghe âm thanh vừa rồi, chim ở Tứ Tàng Sơn không nói hơn một ngàn cũng phải hơn trăm con. Nhiều hung thú cùng nhau vây công như vậy, Vân Chỉ Phong cũng không dám nói mình có thể toàn thân mà lui. Tống Nam Thời không nói một lời, nhỏ giọng một câu “Tốn Vi Phong”.
Tốn Phong ngưng tụ thành lá chắn lặng yên không một tiếng động mở ra, bao bọc quanh người bọn họ, ngăn cách linh lực và hơi thở.
Hung thú kia vừa rồi còn rất có mục đích đuổi theo bọn họ lập tức mất đi phương hướng như ruồi nhặng không đầu.
Tống Nam Thời nhân cơ hội quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức hận không thể tự chọc mù hai mắt.
Chỉ thấy điểu huynh kia thân hình giống chim, nhưng trên đầu lại mọc một khuôn mặt người.
Mặt người kia là một khuôn mặt thiếu nữ đau đớn, nhưng xuất hiện ở trên thân thể một con chim, có ngẫm thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.
Tống Nam Thời nhìn đến nổi hết cả da gà.
Chim ở Tu Chân Giới đều trưởng thành một cách thoải mái thế à?
Lúc này, điểu huynh mặt người không tìm được hơi thở của bọn họ dần dần đi xa, Vân Chỉ Phong thả Tống Nam Thời xuống.
Tống Nam Thời cũng thả lừa huynh mà mình kéo theo một đường tới.
Vậy mà nó chưa tỉnh.
Tống Nam Thời hoàn toàn chịu phục.
Nhưng nàng không kịp quan tâm đến lừa huynh, vội vàng hỏi: “Vân Chỉ Phong, lúc ngươi quét yêu thú có từng gặp chim mọc mặt người chưa?”
Vân Chỉ Phong nghe vậy nhăn mày lại, nói: “Chim mọc mặt người, là Ngung Điểu à?”
Đồ thất học Tống Nam Thời lặp lại: “Dư điểu?”
(*) Từ Ngung 顒 phiên âm là Yóng, từ Dư 余 phiên âm là Yú. Hai chữ này không liên quan gì nhau, do nữ chính “lãng tai” nghe lộn.
Vân Chỉ Phong bẻ cành cây viết chữ “Ngung” nhiều nét đến mức Tống Nam Thời nhìn mà không muốn viết xuống dưới đất cho nàng xem.
Vân lão sư dạy học: “Ngung, mặt người có tai, tiếng hót là tên. Tiếng kêu của nó chính là tên của nó.”
Tống Nam Thời nhớ tới tiếng nó kêu.
“Yú…”
Nàng đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy Vân Chỉ Phong bất chợt nói: “Phiền toái.”
Tống Nam Thời cảm thấy không ổn: “Làm sao vậy?”
Vân Chỉ Phong: “Ngung Điểu ở danh mục dị thú đã bị diệt sạch hơn một ngàn năm, sao lại xuất hiện ở Tứ Tàng Sơn?”
Chuyện khác thường ắt có chỗ lạ.
Động vật tuyệt chủng đột nhiên xuất hiện không đáng sợ, nhưng đột nhiên hàng trăm hàng ngàn con tụ tập ở một chỗ…
Tống Nam Thời thở dài: “Phiền rồi.”
Đoạn thời gian Tống Nam Thời học lung tung đủ thứ kia cũng từng học một ít từ các sư thúc sư bá Ngự Thú Phong.
Nhưng rất bất hạnh, nàng trời sinh không có duyên với động vật, cũng có thể là những linh thú đó thông minh biết ai có thể nuôi nổi chúng nó, ai không nuôi nổi chúng nó. Tóm lại, ngự thú là thứ đầu tiên mà Tống Nam Thời học còn nát hơn cả kiếm.
Nhưng nàng cũng biết không ít kiến thức về Ngự Thú sư.
Nàng biết thứ gọi là hung thú và linh thú, thật ra đều là một chi nhánh của Yêu tộc, là tồn tại không thể hóa thành hình người trong Yêu tộc.
Trong đó có hai loại.
Một loại là di mạch thượng cổ. Yêu thú thượng cổ có vài loại chỉ tu luyện thân thể mạnh mẽ, cho nên vứt bỏ hình người càng có thể cảm nhận lực thiên địa.
Còn có một loại là bởi vì chủng tộc hoặc là thiên phú bị hạn chế, mở linh trí nhưng không thể hóa thành hình người. Nhưng nếu bồi dưỡng tốt loại này thì cũng không phải không thể hóa thành hình người.
Nhân tộc phân chia thành hung thú và linh thú cho chúng nó, chẳng qua có thể bị Nhân tộc thuần phục gọi là linh thú, dã tính khó thuần gọi là hung thú.
Bản chất không có gì khác biệt.
Ngung Điểu trong miệng Vân Chỉ Phong, rõ ràng là di mạch thượng cổ thân thể mạnh mẽ.
Còn là hung thú.
Đệch!
Địa vị điểu huynh trưởng thành xấu xí thế mà lớn như vậy.
Hơn nữa lần trước đó Vân Chỉ Phong càn quét rõ ràng chưa thấy nhóm Ngung Điểu diện mạo mới lạ này trong đó. Chúng nó còn là sau khi Trung Châu quét sạch yêu thú mới đến tu hú chiếm tổ.
Tống Nam Thời xoa mày, hỏi: “Ngung Điểu này có chỗ nào đặc biệt không?” Ngự kiếm phi hành rõ ràng sẽ bị công kích tập thể, nhưng đi ra ngoài cũng không an toàn được mấy. Tống Nam Thời đã chuẩn bị xong đôi bên hận thù với đám huynh đệ xấu xí kia.
Vân Chỉ Phong suy nghĩ.
Sau đó hắn nghiêm túc nói: “Đánh cực giỏi.”
Tống Nam Thời lạnh tanh nhìn sang.
Vân Chỉ Phong giảm bớt bầu không khí thất bại, khụ một tiếng, thành thật nói: “Ngung Điểu có một loại năng lực đặc thù. Chúng nó phát động năng lực có thể dẫn đến nạn hạn hán.”
Tống Nam Thời nhíu mày.
Thế không trách được bị diệt sạch.
Đây thuần túy là loài chim mang bất hạnh.
Nàng mới nghĩ vậy xong lại nghe Vân Chỉ Phong nói: “Ngoài cái này ra, còn có.”
Còn có?
Lần này Vân Chỉ Phong càng thêm nghiêm túc.
Hắn nói: “Ngung Điểu, có thể ngắn ngủi bắt chước tướng mạo và hành động của con người để mê hoặc con mồi.”
Nói cách khác, nó tùy thời có thể biến thành một người mà ngươi quen biết ở bên cạnh ngươi.
Tống Nam Thời nghe được hít sâu một hơi, xoay người đá lên người lừa huynh: “Dậy!”
Thế này còn không mau chạy? Chờ cái gì chớ!
Lừa huynh ngủ đến sóng yên biển lặng.
Hiện tại Tống Nam Thời không nghi ngờ con lừa này tỉnh trước nàng là có chỗ đặc thù gì, nàng hoài nghi có phải tổ tiên con lừa này có huyết mạch của lợn gì đó không.
Nàng hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Ngươi tiếp tục ngủ thêm một giây, ta trừ của ngươi một túi đồ ăn cho thú.”
Lừa huynh “Pằng” một tiếng đứng lên.
“Be be be…!”
Rất nhanh.
Tống Nam Thời: “…”
Vân Chỉ Phong: “…”
Hóa ra đây là nghệ thuật nói chuyện.
Tống Nam Thời ngộ ra.
Nàng dứt khoát lôi luôn con rùa bị nàng mạnh mẽ nhét vào túi trữ vật kia ra, đặt ở trên lưng lừa huynh, đơ mặt nói: “Hiện tại, tìm cho chúng ta một con đường rời núi nhanh nhất. Nếu không ta lột mai rùa của ngươi!”
Con rùa hận không thể quay về phòng tối của mình.
Nhưng cuối cùng nhóm người bọn họ vẫn lên đường.
Đi không bao lâu, Tống Nam Thời đột nhiên dừng lại, sắc mặt nghiêm túc.
Vân Chỉ Phong không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Nam Thời: “Ta nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.”
Nàng nói: “Nếu Ngung Điểu có thể bắt chước chúng ta, vậy chúng ta có cần định ra ám hiệu gì đó không? Mỗi lần phàm là rời khỏi tầm mắt của nhau, lúc trở về đều phải nói ám hiệu, để ngừa nhỡ đâu.”
Vân Chỉ Phong suy nghĩ rồi nói: “Ý kiến hay!”
Hắn nói thẳng: “Vậy ngươi định ra ám hiệu đi.”
Tống Nam Thời trầm tư.
Ngay sau đó, Vân Chỉ Phong nghe thấy nàng thử nói: “Rượu Ngọc Dịch cung đình?”
Trên đầu Vân Chỉ Phong chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.