Tống Nam Thời uống no một bụng canh cá. Nàng vừa uống vừa hết sức nhớ nhung dưa muối và màn thầu buổi sáng hôm nay.
Đúng là màn thầu và dưa muối khó coi, nhưng ít nhất nó còn thật sự có thể lấp đầy bụng.
Không giống canh cá này, uống đến nàng thấy nước là buồn nôn.
Hơn nữa so với canh cá, Tống Nam Thời càng bằng lòng gọi thứ này là nước tắm cá.
Dưới thịnh tình không thể chối từ của huynh đệ Diệp gia, mấy người uống đến mặt mày xanh lét trở về phòng, đến giờ cơm chiều rồi mà còn chưa nghỉ ngơi lại sức nổi.
Sau đó lại nghe được tiếng Trung thúc dọn bàn sắp ăn cơm.
Lúc ấy mấy người đang ngồi ở trong viện yên lặng tiêu hóa một bụng nước tắm cá, nghe vậy sắc mặt đều tái mét.
Một người keo kiệt như Tống Nam Thời, vào giờ phút này đều cảm thấy có phải Diệp gia quá keo rồi không, thậm chí nàng có cả suy nghĩ có cần quyên ra ít tiền để nhà bọn họ cải thiện món ăn không.
Chỉ có thể nói quả nhiên là núi này cao còn có núi khác cao hơn, người keo kiệt đến đâu đều có thể gặp được người càng keo hơn so với nàng.
Người keo kiệt như Tống Nam Thời đều không chịu nổi, càng đừng nói mấy nhân vật chính.
Mấy người liếc nhau, phú bà Chư Tụ vội vàng nói: “Bảo Trung thúc đừng làm nữa! Chúng ta mới đến còn bắt các ngươi bận bịu như vậy, hôm nay ta mời khách!”
Diệp Tần Châu lập tức xuất hiện ở trong viện, nghe vậy cười nói: “Sao có thể không biết xấu hổ thế được? Nếu không ta lại đi ra ngoài câu cá…”
Mấy người lập tức luôn miệng hô to: “Mời khách! Mời khách!”
Vì thế lần này biến thành huynh đệ Diệp gia “Thịnh tình không thể chối từ”, đi theo bọn họ đến tửu lầu.
Mấy người liếc nhau, chỉ cảm thấy lòng còn sợ hãi.
Hôm nay tửu lầu hết sức náo nhiệt, phú bà Chư Tụ vốn định tìm phòng bao cũng không tìm được. Cuối cùng mấy người chỉ có thể ngồi ở đại sảnh gọi món ăn.
Tiểu nhị thấy bọn họ một mở miệng đã muốn phòng bao, cực kỳ ân cần đưa thực đơn qua, cười tủm tỉm nói: “Mấy vị muốn ăn gì? Món sở trường nhất của nhà bọn ta chính là cá kho trân phẩm và canh cá bát bảo của đại sư phụ…”
Hai từ mấu chốt “Cá kho” và “Canh cá” vừa ra, mặt mọi người lại tái rồi, dạ dày mơ hồ kích động nước chua, lập tức đồng thanh ngắt lời: “Không cần cá!”
Tiểu nhị: “…”
Nụ cười trên mặt hắn ta tí nữa thì không giữ nổi nữa, suýt nữa cho rằng hôm nay mình xui xẻo gặp phải kẻ đến phá đám.
Sau đó thấy phú bà Chư Tụ nghiêm túc nói: “Hôm nay trên bàn cơm của chúng ta, một cái vẩy cá cũng không được xuất hiện.”
Tiểu nhị không nhịn được nói: “Nhà của chúng ta làm cá đều là đánh vẩy.”
Chư Tụ: “… Chính là ý này.”
Tiểu nhị đầy mờ mịt cầm thực đơn bọn họ chọn đi vào sau bếp.
Bọn họ thậm chí không gọi cả thịt sợi hương cá, cho dù hắn ta giải thích bên trong thịt sợi hương cá này căn bản không có cá ra sao.
Thật là đám quái nhân, từng gặp người không thích ăn cá, chưa từng thấy đến chữ “cá” cũng không được nói.
Trong lúc chờ đồ ăn lên bàn, Tống Nam Thời đang muốn bàn về món ăn của tửu lầu này với Vân Chỉ Phong, lại phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Nàng cau mày nhìn Vân Chỉ Phong một lúc lâu sau đó đột nhiên nói: “Vân Chỉ Phong, ngươi đeo mặt nạ.”
Vân Chỉ Phong sờ mặt nạ trên mặt, không hiểu ra sao: “Nơi đông người lắm ánh mắt như tửu lầu này, tất nhiên là phải…”
Nói còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên ý thức được chỗ không ổn.
Sau đó lập tức nghe Tống Nam Thời nói: “Tửu lầu nơi này có đông người lắm mắt cũng là dùng để ăn cơm. Ngươi đeo mặt nạ thì có kỹ xảo đặc thù nào ăn cơm cách mặt nạ à?”
Vân Chỉ Phong: “…”
Lời này vừa ra, mọi người cũng sôi nổi phản ứng lại đây.
Đúng vậy, đeo mặt nạ thì phải ăn cơm thế nào?
Chư Tụ không khỏi hối hận: “Nhà này đặt được phòng bao, nếu không bây giờ chúng ta đổi nhà khác?”
Người mắc bệnh sợ xã hội là Úc Tiêu Tiêu ngồi ở trong đám người đã suýt nữa chui xuống phía dưới bàn, nghe vậy gật đầu ngay: “Đúng đúng đúng!”
Tống Nam Thời phản bác: “Không được, đã gọi đồ ăn, hiện tại chúng ta đi cũng phải trả tiền vô ích!”
Nói như vậy, nàng cũng không nhịn được chậc một tiếng.
Cho dù là xem tiểu thuyết ở hiện đại hay là xem thoại bản ở Tu Chân Giới, trai đẹp đeo mặt nạ xuất hiện ở chỗ tửu lầu, quán trà đều là tình tiết đứng đầu. Thế cho nên lúc nàng xem vậy mà còn không phát hiện ra chỗ không đúng.
Bây giờ ngẫm lại, đeo mặt nạ chắc chắn là muốn giấu tai mắt của người ta. Giấu tai mắt người ta thì phải đeo loại che hết cả mặt. Ngươi đã đeo loại che hết mặt, còn gọi đồ ăn ngồi ở đại sảnh…
Trong đầu Tống Nam Thời không khỏi hiện ra cảnh trai đẹp đeo mặt nạ toàn mặt cẩn thận nhìn chung quanh, sau đó vội vàng nhấc mặt nạ lên lộ miệng ra rồi nhét đồ ăn vào, tiếp đó nhanh chóng kéo mặt nạ xuống tao nhã nhai nuốt.
Tống Nam Thời: “…”
Hình như nàng không thể nhìn thẳng người đeo mặt nạ rồi.
Vì thế nàng không khỏi nói: “Vân Chỉ Phong, ngươi có muốn như vậy không?”
Nàng làm một động tác xốc mặt nạ lên vội vàng nhét đồ vào trong miệng rồi xúi giục: “Chỉ cần động tác của ngươi nhanh, chắc chắn không ai phát hiện!”
Mặt Vân Chỉ Phong đen xì.
Vì thế một đám người khí thế ngất trời bắt đầu thảo luận đeo mặt nạ nên tao nhã ăn cơm như thế nào.
Bọn họ đang thảo luận thì nghe thấy chỗ cửa tửu lầu truyền đến một loạt tiếng ồn ào. Mấy người theo bản năng quay đầu lại nhìn thì thấy một tu sĩ mặc bộ đồ phẳng phiu đeo mặt nạ cả mặt, chậm rãi đi vào tửu lầu.
Cho dù không xem mặt tu sĩ kia, chỉ xem dáng người cũng có thể xưng được một câu tuấn tú lịch sự. Hắn ta đeo mặt nạ màu bạc xa hoa khiêm tốn, chậm rãi đi vào tửu lầu, dường như tửu lầu ồn ào hỗn loạn cũng có thêm hai phần thần bí.
Vốn cực kỳ có mặt mũi lên sân khấu.
Nhưng lúc này trong đầu mọi người đều là động tác nhanh chóng xốc mặt nạ lên lùa cơm kia của Tống Nam Thời, khi lại áp vào trên người trước mặt này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía hắn ta cũng kỳ lạ.
Cũng không biết tu sĩ có mặt mũi có thể xốc mặt nạ lên lùa cơm hay không.
Tầm mắt mấy người không khỏi di động lên chỗ miệng hắn ta.
Sau đó Tống Nam Thời phát hiện, tửu lầu này, dường như mỗi người đều nhận ra tu sĩ đeo mặt nạ này, dọc đường đi đều có người chào hỏi hắn ta.
Ngay cả Diệp Tần Châu cũng không khỏi nói: “Vậy mà hắn ta lại ra?”
Tống Nam Thời hỏi: “Đây là ai?”
Diệp Tần Châu hoàn hồn, nói: “Thành chủ thành Trung Châu, Quỷ Khanh.”
Hai chữ Quỷ Khanh này vừa ra, DNA từng học y của Tống Nam Thời lập tức nhúc nhích.
Quỷ Khanh cũng là một vị thuốc.
Ô? Sao nàng lại nói là cũng nhỉ?
À đúng rồi! Hình như nàng còn biết Quyết Minh Tử cũng lấy vị thuốc làm tên.
Hóa ra lấy tên thuốc là một loại trào lưu ở Tu Chân Giới hả?
Tống Nam Thời chỉ thổn thức một câu như vậy rồi hạ giọng hỏi: “Quỷ Khanh kia với Tứ Tàng Sơn…”
Nàng còn chưa dứt lời, Diệp Tần Châu cũng hiểu được ý nàng.
Y ngẫm nghĩ rồi cũng hạ giọng nói: “Vị Thành chủ Quỷ Khanh này chỉ là Thành chủ trên danh nghĩa của Trung Châu, hàng năm hắn ta bế quan, không cần thiết thì không hỏi việc thành Trung Châu. Chỉ có chuyện trọng đại mới có thể đưa đến trước mặt hắn ta. Ngày thường việc Trung Châu đều do mấy đại gia tộc gánh vác xử lý. Không ít người đều nói, vị Thành chủ này chỉ là linh vật thôi, sớm đã bị mấy đại gia tộc kia cho đi tàu bay giấy.”
Y chỉ nói lại lời người khác mà chưa nói mình thấy thế nào, ngược lại lẩm bẩm: “Hiện giờ, hắn ta lại ra ngoài…”
Tống Nam Thời nghe, lại hỏi: “Ngày thường hắn ta cũng đeo mặt nạ à?”
Diệp Tần Châu gật đầu: “Ngày thường, không ai từng thấy chân dung của hắn ta. Mặt nạ kia cũng là dấu hiệu của hắn ta.”
Tống Nam Thời như suy tư gì.
Làm Thành chủ, lại không lộ chân dung. Thật thú vị!
Hai người đang nhỏ giọng thảo luận, lại thấy Thành chủ này nhìn khắp một vòng rồi đi về phía bọn họ.
Bọn họ lập tức ngậm miệng, ngay sau đó trơ mắt nhìn vị Thành chủ đeo mặt nạ này đi đến trước mặt bọn họ.
Thành chủ Quỷ Khanh mở miệng, giọng ấm áp như ngọc: “Hiện giờ trong sảnh chỉ có bên các vị còn chỗ trống, có thể cho tại hạ ghép bàn không?”
Nếu bình thường thì tất nhiên là không cho.
Nhưng giờ phút này…
Tầm mắt mọi người dừng ở trên mặt nạ của Thành chủ, không nhịn được lại nghĩ đến động tác lùa cơm của Tống Nam Thời.
À, như vậy Thành chủ cũng sẽ xốc mặt nạ lên lùa cơm à?
Không lùa cơm thì hắn ta sẽ ăn cơm tao nhã thế nào đây?
Thật đặc sắc!
Giang Tịch nói ngay: “Tất nhiên là rất vinh hạnh, huynh đài! Mời ngồi!”
Mọi người lập tức nhiệt tình mời hắn ta vào chỗ trống, nhiệt tình đến nỗi tươi cười trên mặt Thành chủ Quỷ Khanh suýt nữa không giữ nổi.
Tống Nam Thời còn nhân cơ hội lặng lẽ truyền âm cho Vân Chỉ Phong: “Vân huynh, chờ tí nữa ngươi quan sát xem vị Thành chủ này ăn cơm thế nào, sau đó học hắn ta! Dẫu sao Thành chủ như hắn ta không làm sai được đâu!”
Tống Nam Thời thông minh ra chủ ý.
Vân Chỉ Phong: “…”
Vừa hay hiện tại đồ ăn bọn họ gọi lục tục được bưng lên.
Vì thế vị Thành chủ Quỷ Khanh này còn chưa kịp nói chuyện, đã bị bọn họ Tống Nam Thời nhiệt tình mời dùng bữa.
Trong nháy mắt cái bát không trước mặt Thành chủ Quỷ Khanh chồng cao đồ ăn.
Tươi cười của Thành chủ Quỷ Khanh đều cứng lại.
Lúc này Diệp Tần Châu mới không nhanh không chậm giải thích: “Thành chủ đừng để ý, đám bằng hữu này của ta có hơi nhiệt tình.”
Thành chủ Quỷ Khanh khựng lại một lát, giọng nói một lần nữa trở nên ấm áp, nói: “Không sao! Tại hạ chỉ quá mức được cưng chiều mà sợ hãi thôi.”
Diệp Tần Châu nói ngay: “Vậy Thành chủ nhanh dùng bữa, dùng bữa.”
Nháy mắt, tầm mắt cả bàn đều nhìn sang, cực kỳ nóng bỏng.
Chiếc đũa của Thành chủ run lên, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhưng mà đồ ăn đã chồng ở trong chén, không ăn lại không được.
Thành chủ gắp một đũa đồ ăn.
Tầm mắt mọi người di động theo đũa của hắn ta.
Sau đó Thành chủ nhớ ra mình còn đeo mặt nạ.
Thành chủ: “…”
Hắn ta đã hơi hiểu vì sao bọn họ nhiệt tình như vậy, là ảo giác của hắn ta à?
Nhưng bây giờ tên đã trên dây, Thành chủ dừng một chút, lập tức quyết định.
Chỉ thấy hắn ta nâng một bàn tay lên, chuẩn xác nâng mặt nạ lên, lộ ra một đoạn cằm trắng nõn và môi đỏ thắm, ngay sau đó nhanh chóng tao nhã đưa đồ ăn vào trong miệng mình, trở tay che mặt nạ lại, tao nhã bắt đầu nhai nuốt.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi.
Mọi người: Ồ ~
Hóa ra người đeo mặt nạ thật sự ăn cơm như vậy!
Mọi người mở rộng tầm mắt.
Hơn nữa chưa đã thèm.
Bọn họ vẫn cảm thấy động tác xốc mặt nạ lên ăn cơm của Thành chủ Quỷ Khanh có phần thần bí, không nhịn được muốn xem tiếp, vì thế tiếp tục khuyến khích ăn cơm.
Tống Nam Thời còn lặng lẽ nói với Vân Chỉ Phong: “Vân huynh! Ngươi xem, hắn ta đều ăn như vậy, còn không mau học đi!”
Vân Chỉ Phong: “…”
Hắn lạnh tanh: “Ta không đói bụng.”
Tống Nam Thời hết sức tiếc nuối.
Thành chủ Quỷ Khanh bị khuyến khích ăn cơm một miếng tiếp một miếng, miệng chưa từng ngừng, lời vốn muốn nói cũng chưa có cơ hội nói ra.
Suốt nửa canh giờ, Tống Nam Thời thấy nửa bàn đồ ăn đều bị đẩy vào trong miệng Thành chủ.
Mọi người xem đến chưa đã thèm.
Thành chủ Quỷ Khanh ăn đến ợ.
Mãi đến cơm canh đầy bàn đều ăn đến sạch sẽ, lúc này hắn ta mới tìm được cơ hội mở miệng nói chuyện.
Hắn ta vừa ợ vừa nói: “Mấy vị thật là nhiệt tình, nhưng ta nhìn mấy người đều lạ mặt, hẳn là lần đầu tiên đến thành Trung Châu à?”
Tống Nam Thời biết ngay mục đích thật của vị Thành chủ này.
Một vị Thành chủ, ra cửa ăn cơm ghép bàn với người khác có xác suất lớn bao nhiêu chứ? Vừa hay gặp bọn họ xác suất lại lớn bao nhiêu?
Nàng cũng không nói tiếp, nhìn thấy điểm tâm bèn tiếp tục nói: “Ăn điểm tâm, ăn điểm tâm.”
Thành chủ: “…”
Hắn ta thật sự không ăn vô nữa!
Vì thế hắn ta chỉ có thể cười khổ nói: “Xem ra các vị đã biết ý của ta là Tuý Ông không phải ở rượu. Được rồi, tại hạ vốn không thật sự muốn ghép bàn, mà muốn kết giao với các vị. Chỉ là kết giao mà thôi, tại hạ tuyệt đối không có ý khác.”
Nụ cười của Tống Nam Thời không đổi, chỉ nói: “Thành chủ không thích ăn bánh đậu xanh này à? Vậy bánh hoa đào thì sao?”
Một miếng bánh hoa đào đặt ở trong đĩa của hắn ta.
Thành chủ: “…”
Hắn ta chỉ cảm thấy dạ dày căng đến cuồn cuộn, ăn cơm thiếu chút nữa nghẹn đến cổ họng rồi.
Mắt thấy Tống Nam Thời còn có ý tiếp tục nhồi cơm, Thành chủ Quỷ Khanh biết hôm nay sợ là ra ngoài bất lợi, mấy người này dầu muối không ăn.
Vì thế hắn ta thở dài, nói: “Thôi vậy! Ta biết mấy vị không tin ta, vậy hôm nay coi như làm quen. Ngày khác chúng ta kết giao.”
Nói xong, hắn ta đầy hiu quạnh đứng dậy, muốn rời đi.
Tống Nam Thời mỉm cười: “Thành chủ ăn xong bánh hoa đào rồi hãy đi.”
Thành chủ: “…”
Bóng dáng hắn ta lảo đảo một cái, bước chân lập tức càng nhanh.
Tống Nam Thời “chậc chậc” hai tiếng, hết sức tiếc nuối.
Mọi người lập tức nhìn sang.
Từ lúc Tống Nam Thời bắt đầu liều mạng nhồi đồ ăn thì mọi người đã phát hiện không đúng rồi. Bởi vì sư muội này của bọn họ mê chơi không sai, nhưng sẽ không làm khó một người xa lạ như vậy.
Nếu nàng làm như vậy thì người này chắc chắn có vấn đề.
Giang Tịch hạ giọng hỏi: “Sư muội, người này có gì không đúng à?”
Tống Nam Thời hỏi lại: “Huynh sẽ nhớ rõ trong tông môn chúng ta khi nào có nhiều gương mặt xa lạ, còn cố ý kết bạn với người ta à?”
Giang Tịch lắc đầu.
Tống Nam Thời: “Cho nên, cho dù vị Thành chủ này có yêu dân như con, liếc mắt một cái nhìn ra chúng ta mới tới đến đâu thì có lý do gì kết bạn với mấy nhân vật nhỏ chúng ta chứ.”
Chư Tụ ngẫm nghĩ, khó hiểu hỏi: “Vậy ý muội là?”
Tống Nam Thời: “Trừ khi hắn ta biết chúng ta từ Tứ Tàng Sơn ra. Lúc chúng ta ra khỏi Tứ Tàng Sơn động tĩnh không nhỏ, hắn ta đại khái cảm thấy chúng ta hữu dụng đấy.”
Chư Tụ hiểu rõ: “Ý của muội là vị Thành chủ bị đại gia tộc cho đi tàu bay giấy này biết chúng ta có thực lực xông ra khỏi Tứ Tàng Sơn thì muốn kết bạn với chúng ta để mượn lực lượng của chúng ta?”
Tống Nam Thời như suy tư: “Biểu hiện từ đầu đến giờ của hắn ta thì đúng là thế đấy.”
Ít nhất, biểu hiện của hắn ta để cho người khác cảm thấy là vậy, hơn nữa hắn ta không ngại để cho người khác biết hắn ta nghĩ vậy.
Chư Tụ vẫn cảm thấy lời sư muội nói là lạ.
Nhưng một khi đã như vậy thì bọn họ vẫn nên rời xa Thành chủ này thì hơn.
Vì thế nàng ấy nói: “Tỷ đi thanh toán đã.”
Tống Nam Thời lại nói: “Không cần! Vị Thành chủ kia đại khái đã thanh toán rồi.”
Nàng còn cảm thán: “Người tốt vội vàng thanh toán như này, vẫn càng nhiều càng tốt.”
Chư Tụ tìm chưởng quầy hỏi, quả nhiên đã được người ta thanh toán rồi.
Mấy người ăn một bữa cơm miễn phí, thể xác và tinh thần sung sướng đi về.
Đương nhiên, đại khái chỉ có Tống Nam Thời thể xác và tinh thần sung sướng.
Lúc bọn họ ăn cơm tìm tửu lầu lớn nhất nội thành, lúc về cũng là từ nội thành về ngoại thành.
Không khỏi đi ngang qua hàng rèn của phụ thân trung niên kia.
Tống Nam Thời cố tình nhìn thoáng qua, thấy cửa lớn hàng rèn đóng chặt, một mảng đen nhánh.
Ban ngày các kiểu nông cụ còn treo ở ngoài tiệm rèn, nhưng hàng rèn đã không còn ai.
Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong liếc nhau một cái, lập tức cảm thấy không ổn.
Tống Nam Thời không nói hai lời vội tiến lên đẩy cửa hàng rèn ra, thấy bếp lò làm rèn kia không biết đã lạnh bao lâu.
Nàng thầm giật mình.
Thợ rèn kia không có chỗ ở khác trong thành, ăn ở đều trong hàng rèn. Ông ấy không ở đây thì đi đâu?
Hơn nữa tro cốt và thư nhà bọn họ đưa trước đó đều không ở đây.
Tống Nam Thời lập tức nhìn về phía Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong nói ngay: “Để ta tìm theo hơi thở của thợ rèn, ngươi đi theo ta.”
Nói xong hắn đánh pháp quyết, xoay người đuổi từ hàng rèn ra.
Tống Nam Thời chỉ để lại một câu: “Chúng ta còn có việc khác, các ngươi đi về trước.”
Rồi xoay người đuổi theo.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Giang Tịch không nói hai lời, nói: “Đuổi theo!”
Tống Nam Thời đi theo Vân Chỉ Phong một đường quanh co lòng vòng, thế mà từ chợ trong thành đuổi sâu vào trong.
Cũng chính là nơi các tu sĩ tụ tập trong thành.
Trong lòng Tống Nam Thời càng trầm xuống.
Nàng đã đoán được đại khái thợ rèn kia muốn làm gì.
Chỉ hy vọng bọn họ còn kịp.
Lúc nàng nghĩ như vậy thì thấy Vân Chỉ Phong ngừng lại.
Đây là một hẻm nhỏ đen nhánh, Tống Nam Thời ngẩng đầu, thấy thợ rèn mà bọn họ tìm khắp nơi không được đang đứng ở cuối hẻm nhỏ đen nhánh, tầm mắt nhìn chằm chằm hai tu sĩ đang từ đường lớn quẹo vào hẻm nhỏ.
Trên người hai tu sĩ kia mặc quần áo có huy chương gia tộc giống nhau như đúc.
Tống Nam Thời lập tức mở miệng: “Dừng…”
Còn chưa nói xong, thợ rèn đã xông ra ngoài, trong tay cầm một trường đao sắc bén.
Người thường cầm trường đao sao có thể làm tu sĩ bị thương.
Hai tu sĩ kia cũng cảm thấy như vậy, nhìn thấy đột nhiên có người thường xông tới, thậm chí còn chẳng buồn trốn, trường kiếm lập tức chém về phía đầu thợ rèn.
Sắc mặt Tống Nam Thời tức khắc lạnh xuống, Tốn Phong trong tay lập tức bay ra.
Nhưng mà nhanh hơn cả nàng chính là thợ rèn theo trường đao đột nhiên ném ra một miếng ngọc bội.
Ngọc bội thoáng chốc bộc phát ra ánh kiếm chói mắt, chém thẳng về phía hai tu sĩ không hề phòng bị kia.
Hai tu sĩ hoảng hốt, một người khởi động lá chắn, một người ngăn ánh kiếm, nhưng trốn tránh không kịp, trên người một tu sĩ trong đó đã có vết máu.
Thợ rèn cũng không trốn tránh, thẳng tắp đối mặt ánh kiếm bị chắn bật lại.
Lúc này cuối cùng Tốn Phong của Tống Nam Thời cũng tới, lập tức bao bọc lấy thợ rèn kia kéo ông về phía sau.
Tu sĩ bị thương kia đã hoàn hồn, lập tức giận tím mặt, nhấc trường kiếm lên nói: “Mày dám làm ông đây bị thương…”
Lại một luồng Tốn Phong đánh úp sang, trực tiếp đánh bay trường kiếm của tu sĩ kia.
Tống Nam Thời lạnh tanh từ chỗ tối đi ra, lạnh lùng nói: “Mày là ông của ai?”
Tu sĩ kia nhíu mày: “Ngươi là ai? Cùng một đám với người này?”
Tống Nam Thời không nói lời nào, chỉ nhìn về phía thợ rèn.
Thợ rèn nhìn nàng, đôi mắt đỏ bừng.
Ông ấy chỉ nói: “Trước khi ta viết thư nhà, hắn ta đi chơi ở phố của ta. Ta thấy hắn ta là người đại gia tộc, ăn nói khép nép hỏi hắn ta rằng Tứ Tàng Sơn còn hung thú không. Người nhà ta có thể trở về hay không.”
“Chính miệng hắn ta nói không có. Nhưng mà hôm nay, rõ ràng ta nhìn thấy hắn ta đi về phía Tứ Tàng Sơn!”
Tống Nam Thời hơi khựng lại, tầm mắt chuyển lên người tu sĩ bị thương kia.
Nàng hỏi: “Ngươi lừa ông ấy?”
Tu sĩ bị thương khựng lại.
Tu sĩ không bị thương đầy mờ mịt, hiển nhiên không biết chuyện này.
Nhưng rất nhanh tu sĩ bị thương đúng lý hợp tình nói: “Ta chỉ thuận miệng nói, ai biết ông ta tin thật! Chuyện này gia tộc yêu cầu bảo mật, sao ta có thể nói thật được. Là chính ông ta ngu…”
Tống Nam Thời ngắt lời hắn ta: “Nữ nhi của ông ấy chết ở trên đường trở về, chết ở Tứ Tàng Sơn.”
Người nọ sửng sốt.
Nhưng rất nhanh hắn ta quay mặt đi: “Vậy đâu liên quan gì tới ta.”
Hắn ta như thuyết phục bản thân, lại quay đầu chỉ vào bọn họ đúng lý hợp tình nói: “Đó là chuyện của ông ta, lại không phải ta giết nữ nhi ông ta. Hôm nay ông ta đánh lén ta, tất nhiên gia tộc của ta sẽ không bỏ qua cho ông ta. Nếu ngươi không muốn cùng ông ta nhận lấy cái chết thì…”
“Ầm!”
Còn chưa nói xong, hắn ta trực tiếp bị đánh bay ra ngoài mấy trượng.
Tốn Phong hoá thành lưỡi đao gió đặt trên cổ hắn ta. Tống Nam Thời chậm rãi tiến lên, một chân đạp lên ngực người nọ, không nhanh không chậm nghiền trong tiếng hô đau của người nọ.
Nàng bình tĩnh nói: “Ngươi là cái thứ gì, cũng xứng chỉ vào chúng ta?”
Tốn Phong ép xuống, tạo ra một vòng máu trên cổ hắn ta.
Người nọ cảm nhận được nỗi sợ của cái chết
Hắn ta há mồm thở dốc, nói không lựa lời: “Nếu ngươi giết ta, ngươi không ra khỏi tòa thành này được!”
Tống Nam Thời khẽ cười.
Nàng nói: “Ngươi không hiểu ta nói gì à?”
“Ngươi là cái thứ gì.”
…
Phủ Thành chủ.
Lúc Quỷ Khanh trở lại mật thất nhà mình, nghe trong mật thất truyền đến một tiếng cười lạnh.
Một giọng nói cất lời: “Ngươi đã nhìn thấy nàng.”
Mặt Quỷ Khanh không đổi sắc, chỉ cười khẽ trả lời: “Gặp rồi.”
Người nọ: “Thế nào?”
Nụ cười của Quỷ Khanh không đổi: “Một tiểu cô nương mà thôi, có tí thông minh, cũng có chút thủ đoạn, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.”
Người nọ từ chỗ tối đi ra, là một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
Nếu Tống Nam Thời ở chỗ này thì sẽ nói ngay ra tên của gã.
Gối đầu huynh.
… Khụ, Quyết Minh Tử.
Quyết Minh Tử cũng cười thành tiếng, chẳng qua nụ cười vặn vẹo: “Vậy ngươi cũng tự tin đấy.”
Quỷ Khanh không đổi sắc: “Ta tất nhiên sẽ không giống ngươi, tiêu hết mấy chục vạn linh thạch mà không thu hoạch được gì.”
Quyết Minh Tử nhìn vẻ tự tin của hắn ta lại nghĩ đến những gì mình gặp phải, đột nhiên bắt đầu chờ mong đến lúc hắn ta bị Tống Nam Thời lừa đến không còn một xu.
Lúc này, Quỷ Khanh còn không biết đồng liêu của mình đã đoán trước về kết cục của hắn ta. Hắn ta tự tin nói: “Bây giờ nàng có chút lòng cảnh giác cũng rất bình thường, nhưng chỉ cần cho ta ba ngày, tiểu cô nương kia cũng chỉ là vật trong bàn tay ta thôi. Ta không giống ngươi, vừa thấy mặt đã bị thiệt thòi…”
Nói xong, hắn ta đột nhiên ợ một cái vang dội.
Quỷ Khanh: “…”
Quyết Minh Tử: “…”
Gã buồn bã nói: “Xem ra ngươi đúng là không thiệt thòi, còn ăn rất no.”