Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 52: Ngươi Vào Đây Ở Với Ta Đi



“Đừng nhìn nữa, tiếp tục đi thôi”. Tạ Trì dẫn đầu đi trước. Tuy rằng đoàn người đã chứng kiến sự lợi hại của nàng thế nhưng dù sao Tạ Trì vẫn là nữ nhân, làm sao có thể để nữ nhân đứng ra chịu trận trước được?

“Để bọn ta, để bọn ta mở đường cho. Muội muội à, ngươi vẫn nên đứng ở đằng sau thôi!”

Cuối cùng, Tạ Trì được đặt cách đi ở cuối hàng.

Hướng về phía quan tài, không rõ sản xuất bằng chất liệu gì, màu đen như mực, mặc dù đã được chôn dưới nền đất đã nhiều năm nhưng vẫn còn một ít bóng loáng.

Bốn góc của quan tài đều có một bộ hài cốt. Dựa vào khung xương để phán đoán, lúc còn sống, xương tay xương chân đều chắc khỏe, kể cả đầu lâu cũng không quá to.

Nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện, bốn bộ hài cốt đều bị khóa ở chân vào bốn cạnh của quan tài. Khả năng cao khi còn sống đã bị nhốt ở đây, sau này lại bị bỏ đói cho đến chết.

Bọn họ không dám tùy tiện chạm vào quan tài, chỉ dám đi xung quanh quan sát một cách cẩn thận. Trong số bọn họ, có một người chuyên về y học, sau khi kiểm tra kỹ càng liền lên tiếng: “Hai nam, hai nữ, độ tuổi tầm mười hai. Có lẽ là…. người bồi táng”.

Vấn đề này không phải chuyện nhỏ, ai ai cũng không muốn nhắc đến. Hơn nữa, bọn họ đều nhìn thấy những vết nứt hoặc gãy khắp người. Mọi người cũng đoán được trước khi chết, bốn đứa trẻ kia đều phải chịu qua đau đớn.

Quả thật, có số ít triều đại vẫn lưu giữ tục tuẫn táng*. Đặc biệt là những bậc đế vương, vì tránh trường hợp phi tử ngoại tình, trước khi chết, bọn họ ra lệnh bắt toàn bộ thê thiếp chưa có con đều phải bị tuẫn táng.

(*tuẫn táng: hủ tục chôn người sống cùng với người chết)

Theo sau đó, những kẻ hầu người hạ đều phải chịu chung số phận với chủ nhân của mình.

Suy cho cùng, không biết đã cướp đi bao nhiêu mạng người.

“Có nên mở ra xem không?” Một người do dự hỏi.

“Vẫn nên mở ra đi, xem xem bên trong có cương thi hay không”.

“Cứ mở đi, cẩn thận một chút chắc cũng không sao đâu”.

Bọn họ đứng một bên bàn luận, riêng Tạ Trì vẫn luôn quan sát hoa văn trên bề mặt quan tài, nàng cứ có cảm giác dường như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải.

“Các ngươi……. đã từng nhìn thấy hoa văn này chưa? Hình như đây là bùa chú thì phải, ta nhìn không hiểu”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 513: Không có cơ hội nào đâu.”

“A? Ngươi không nói, ta cũng không chú ý”. Tên thanh niên hay bộp chộp khen: “Đứa bé này quả thật tinh mắt”.

Hắn tiến lại kiểm tra, một lát sau liền nghiêm túc nói: “Hình vẽ này không phải hoa văn, nó đích xác là bùa phú. Nói rõ hơn……… phong ấn, đúng rồi, chính là phong ấn!”

“Từ từ, khoan đã. Tại sao tên yêu đạo này lại đi phong ấn mộ của mình?” Vài người thắc mắc: “Hay là có gì giấu giếm sao?”

“Theo suy đoán của ta, có cương thi được nuôi dưỡng ở bên trong đi……”

“Hay là kẻ thù của hắn?”

“Hay là mở ra xem luôn đi. Nhưng ta cứ có cảm giác thứ này rất nguy hiểm”.

“Giao cho ta”. Tạ Trì rút Trảm ma kiếm: “Mọi người hỗ trợ kéo nắp quan tài, chúng ta cùng nhau mở ra kiểm tra”.

Tuy rằng chúng ta không nên quấy rầy người đã chết, thế nhưng mục đích của bọn họ không phải là xuống đây để giải quyết vấn đề về cương thi sao?

“Để ta”. Tên nóng nảy kia lại tiếp tục xung phong, sau đó thêm vài người cũng tiến lại hỗ trợ. Nhưng nhiều người quá cũng không phải chuyện tốt. Cho nên cuối cùng chỉ thêm một người có thân hình tương đối vạm vỡ để hỗ trợ.

Cả hai vừa mở nắp quan tài vừa nói: “Muội muội, ngươi đứng ở phía sau ta đi, lỡ đâu bên trong có thứ gì phóng ra thì làm sao?”

“Không sao đâu, các ngươi cứ việc mở đi”. Tay trái nàng cầm Trảm ma kiếm, không hề sợ hãi.

Trước khi mở nắp, phải rút bỏ tất cả đinh. Đinh được đóng rất chặt, cả hai đều dồn sức cạy, trong đó, một người phải dẫm lên cả quan tài, dùng mũi kiếm để cạy.

“Một cây!” Hắn vất vả cạy ra được một cây, trên gương mặt không giấu nổi sự hớn hở.

Tạ Trì ôm Trảm ma kiếm đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên nghe được âm thanh lạ. Nàng đảo mắt một vòng quanh mộ, sau đó phát hiện tư thế của bốn bộ thi thể dường như bị thay đổi.

Lúc sau, thêm một cây đinh đã được cạy ra, Tạ Trì vẫn luôn quan sát bốn thi thể kia. Quả nhiên, không ngoài phán đoán của nàng, mỗi khi một cây đinh được lấy ra, bốn thi thể kia cũng dần dần biến đổi.

Đầu tiên, bên ngoài xương cốt xuất hiện những mạch máu. Tiếp đến, da thịt bắt đầu hiện rõ. Cuối cùng bốn bộ thi thể chầm chậm biến thành bốn đứa con nít, đúng là hai nam hai nữ, nhìn bộ dạng tầm mười tuổi. Bé trai mặc đồ tang trắng, còn bé gái mặc bộ váy trắng, trên cổ tay và cổ chân đều đeo chiếc vòng màu bạc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 73: NT2: Sớm muộn gì cũng có một ngày anh chết trên người em

Những người còn lại đứng gần đó, vừa trông thấy liền chạy đến.

Tên nhỏ tuổi nhất một tay lấy một cọng chỉ đỏ ra, tay kia lấy một cái chai chứa đầy máu. Hắn mở nắp, tẩm máu vào sợi chỉ. Sau đó, hắn ném một đầu dây cho người khác, hai người cầm sợi chỉ lao tới, động tác gọn gàng dứt khoát, tranh thủ thời cơ bốn đứa trẻ kia còn chưa thức tỉnh, dùng chỉ đỏ quấn lấy cổ cùng tứ chi của bọn chúng.

Tiếp đến, một người dùng bùa dán lên người bọn chúng.

“Mấy thứ này cứ việc giao cho bọn ta, các ngươi không cần phải xen vào!”

Phanh! Một âm thanh lớn vang lên, nắp quan tài cuối cùng cũng bị cạy ra, rớt xuống đất. Tro bụi bay tứ tung, dù sao bọn họ đều đã đeo khẩu trang, không đến mức bị sặc.

Kỳ lạ hơn, bên trong quan tài không hề có động tĩnh, không giống với những gì bọn họ đã tưởng tượng a. Tạ Trì tiến sát lại, vẫy vẫy tay để giảm bớt tro bụi.

Có một thi thể của nữ nhân nằm trong quan tài.

Hmm…… Gương mặt này nhìn quen quen.

Nàng khoác trên người một chiếc áo khoác bằng lụa màu đỏ, đôi tay được đặt ngay ngắn trên bụng, thậm chí trên mặt nàng vẫn còn một ít hồng hào, không có điểm nào giống xác chết, ngược lại, nàng tựa như chỉ đang chìm vào giấc ngủ mà thôi.

Tuy nhiên, Tạ Trì quan sát kỹ liền nhìn thấy trên cổ nàng bị đóng một cây đinh màu đen, ghim thẳng vào quan tài, tay chân nàng đều như vậy. Dường như phòng ngừa nàng chạy thoát.

Trên nắp quan tài còn bị phong ấn…..

Khó trách nữ quỷ kia nói rằng nàng không có cách nào rời khỏi đây, chỉ có thể tạm thời bám vào bức tượng đất kia để ra ngoài chơi một chút thôi.

“Vãi! Đẹp quá vậy!” Tên thanh niên ban nãy mở nắp quan tài, vừa lau mồ hôi vừa nghía đầu qua nhìn: “Không hề bị thối rửa……”

Tuy rằng, hiện nay cũng có không ít thi thể được bảo tồn hoàn chỉnh, nhưng thật ra đó chỉ như xác ướp mà thôi.

Còn đây….lại không khác gì người sống. Quả thật hiếm thấy.

Thậm chí, môi nàng còn được tô son, nhan sắc lại không thay đổi.

Người khác thò đầu qua xem: “Đây là cương thi sao?”

“Nếu đúng như lời ngươi nói, nhất định cấp bậc vô cùng cao……”

Tạ Trì chỉ bốn đứa trẻ kia: “Trước mắt nên giải quyết bọn chúng đi”.

Theo trực giác của nàng, nữ quỷ sẽ không đi hại người, có thể xử lý sau. Còn riêng bốn đứa trẻ kia, đều bị tuẫn táng, oán khí rất nặng, lại bị nhốt trong mộ nhiều năm, nhất định không dễ xử lý. Ba người kia chỉ tạm thời giữ chân bọn chúng mà thôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 562

Tạ Trì cũng không nhúng tay vào, dù sao thực lực của bọn họ không kém. Nàng đứng bên ngoài, ôm kiếm nhìn, nếu bọn họ xử lý không được thì đến nàng.

Làn da trắng dã, không hề có dấu hiệu của mạch máu. Gương mặt luôn treo một nụ cười quỷ dị, dù cho diện mạo xinh đẹp đến đâu, cũng chỉ khiến cho người nhìn lạnh sống lưng.

Bọn họ đều ra sức thể hiện tài năng, dù sao trong đoàn cũng chỉ có nàng là nữ nhân, không chỉ xinh đẹp mà còn thân thiện nên ai ai cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho Tạ Trì. Trong khoản thời gian ngắn, phù chú bay loạn xạ, lôi hỏa chớp nhoáng. Tuy Tạ Trì nhìn không hiểu nhưng vẫn cảm thấy bọn họ rất lợi hại a.

“Giúp ta một chút được không nè?” Bên trong quan tài truyền đến giọng nói ngọt ngào. Tạ Trì vừa cúi đầu nhìn đã thấy nữ quỷ mở mắt, cười tủm tỉm xem Tạ Trì: “Gặp lại chính là duyên số, ngươi có thể thả ta ra được hơm?”

Tạ Trì còn chưa kịp trả lời, nắm đã chui ra khỏi túi của nàng, vươn ra hai nhánh xúc tua, xốc nắp quan tài lên. Không ổn, tốt nhất là đậy nàng lại đi!

Nắp quan tài bị nắm dồn sức di chuyển, dần dần trở về vị trí ban đầu. Cánh tay trắng nõn vươn ra từ bên trong, ngăn cái nắp lại, trên mu bàn tay nàng vẫn con chiếc đinh bị đóng trên đó, vẫn chưa được lấy ra.

Nữ quỷ ủy khuất nói: “Giúp ta chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, vừa không tốn sức, ta còn có thể dẫn đường cho ngươi nga”.

Nắm: Đậy lại, đậy lại mau! Tốt nhất đào thêm một cái hố sau chôn nàng lại.

Nữ quỷ đột nhiên đẩy nắp quan tài ra, vươn tay nắm lấy Tạ Trì: “Hì hì hì, còn không thì vào đây ở với ta cũng được”.

Bọn họ như muốn cạn kiệt sức lực xử lý bốn thi thể kia, mệt bở cả hơi tai, đứng một bên th ở dốc không ngừng, vừa quay đầu lại nhìn liền không thấy Tạ Trì.

A??? Tạ Trì đâu??? Một người sống sờ sờ như vậy, mới nãy đứng bên cạnh quan tài mà giờ đã không thấy rồi?

Không chỉ có Tạ Trì, nắp quan tài vốn dĩ bị mở ra. Hiện tại lại bị đóng kín, như chưa từng có người động qua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.