Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 89



Vào thời điểm vàng của mùa hè, lưu lượng của đài vệ thị nghênh đón giờ cao điểm trong năm. Không đề cập đến việc tất cả các học sinh đều được nghỉ hè, mà rất nhiều dân đi làm cũng đặc biệt chờ đón mùa hè hàng năm.

Đến thời điểm này, trong giới showbiz đều là các hoạt động to to nhỏ nhỏ, đủ loại tin tức, chương trình giải trí cũng sẽ liên tiếp xuất hiện ồ ạt.

Giữa mùa hè cũng vì nhiệt độ của chính nó mà mang theo cái nhãn riêng biệt.

Bộ phim tình cảm “Nụ hôn của giây tiếp theo” mà công ty giải trí Nhất Thiên tiêu tốn hàng chục triệu tệ để làm ra cũng được lên lịch vào thời gian vàng của mùa hè.

Bộ phim này hợp tác với đài Kiwi – Đài truyền hình hàng đầu của quốc gia, khi phát sóng, đương nhiên sẽ được chiếu trên đài Kiwi.

Vì là một bộ phim thần tượng về ngôi sao, lại được phát sóng trên tất cả các nền tảng lớn trên Internet nên cận kề những ngày sắp phát sóng, bộ phim này đã trực tiếp được người hâm mộ tìm kiếm đến bùng nổ.

Có hai lưu lượng là Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê dẫn dắt, trở nên hot cũng là điều tất yếu không thể tránh khỏi. 

Mà thứ thúc đẩy từ “Hot” chuyển thành “Bùng nổ” chính là nhờ chuyện hai người công khai tình cảm.

Cụ thể hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi, vì sao lại ở bên nhau, hướng đi trong tương lai là như thế nào, đều là những điều mà dân cư mạng vô cùng quan tâm.

Khá nhiều người lên mạng đào đường, đào lại những khung hình vi diệu trước kia của hai người, cùng những hình ảnh video lúc chạy hết lịch trình này đến lịch trình khác.

Kết luận chính là, ánh mắt hoàn toàn không thể lừa được người.

Thời khắc va chạm tóe lửa kia, mãi mãi là kinh điển. Một người yêu thích một người khác, không thể nào giấu giếm được.

Ngay từ khi bên chỗ Biên Lê phát sóng trực tiếp thì đã xuất hiện đầu mối này. Sau đó đủ các chương trình giải trí, bao gồm ghi hình bài hát Giáng Sinh và biểu diễn đêm giao thừa, không khó để tìm ra sự thật từ trong các video ngoài lề.

Khi bộ phim mới chuẩn bị phát sóng, một dòng chữ lại lẳng lặng không một tiếng động leo lên hot search —

[Vân Biên CP: Còn nhiều đường mà mọi người không ngờ tới lắm.]

So với nội dung được đào bới sơ sài trước kia, lần đào tin sâu sắc này hiển nhiên càng được lòng người hơn. Sau khi người hâm mộ tỉ mỉ xem bài đăng tổng kết xong, nhao nhao tỏ ý thật ra hai người này đã sớm tiết lộ khá nhiều, chỉ cần suy nghĩ sâu xa thì có thể hiểu thấu được không ít nội dung.

Tuy nhiên, vào thời điểm đó, mọi người đều bị mê hoặc bởi thần tượng của họ, sao bọn họ có thể suy nghĩ sâu xa về điều này được chứ.

Tin tức được đào bới không nhiều không ít, nhưng vừa vặn xác minh chuyện yêu hàng ngày–

“Nói thật thì những viên đường này quá rõ, mỗi một chuyện chúng ta đều cùng trải qua, khóc luôn, tại sao thời điểm đó không có ai nhắc tới thế?”

“Lầu trên, lúc đó có người nói, nhưng không ai tin nha, ha ha.”

“Hồi quay ca khúc Giáng Sinh là đã cảm thấy không giống nhau rồi oa oa.”

“Quảng cáo đồng phục học sinh cũng vậy! Đều là đồng khung*!”

*Các từ ngữ, hình ảnh… có liên quan đến hai người, hoặc hình ảnh hai người xuất hiện chung.

“Có ai còn nhớ tin tức oanh tạc lúc Phì Phì bị trượt ngã ngồi lên đùi của anh tụi mình, bây giờ nghĩ lại, chậc! Cực kỳ tỉ mỉ nha!:)”

“Sau đó còn tham gia đủ các chương trình giải trí, show ân ái!”

“Tôi không phải fan hâm mộ hai người, sau khi công khai thì tôi thành fan! Thử hỏi có ai không thích trai xinh x gái đẹp kết hợp với nhau chứ!

“Quá hợp nhau, hóng “Nụ hôn của giây tiếp theo” trong tối nay ghê~”.

Vào tối đó, khi bộ phim phát sóng, từng thành viên của ACE và Gemini đều hỗ trợ tuyên truyền, Biên Lê vốn muốn canh chừng phát sóng trực tiếp, nhưng kì thi tốt nghiệp đang đến gần, cô xem ào ào một số clip rồi vội vàng quay lại Thịnh Điện để chuẩn bị cuộc thi.

Buổi tối một ngày trước đó, Hạ Vân Tỉnh đã quấy phá cô tới khuya, buổi sáng tỉnh dậy tâm trạng sảng khoái, trong lúc rảnh rỗi, anh bèn nhắc tới chuyện sẽ đưa cô đến trường. 

“Anh còn có mặt mũi, thế này có phải là phách lối lắm không hả.” Lúc Biên Lê lên xe, lấy ra mấy túi đồ ăn vặt, nhét hết hạt đậu phộng này đến hạt khác vào miệng.

“Chỉ là đưa em đi mà thôi, phách lối chỗ nào chứ?” Hạ Vân Tỉnh dứt khoát khởi động xe, đánh tay lái.

“Thế này chẳng phải sẽ lại lên hot search sao?” Biên Lê cười hi hi: “Cảnh cáo anh cấp độ một nha, lên hot search quá nhiều là không tốt, sẽ sinh ra phản ứng ngược đấy.”

Cô cũng không muốn quá kênh kiệu, sau này, từng cử chỉ hành động của hai người đều sẽ bị truyền thông phóng đại lên, giống như bị dây thừng siết chặt, nghĩ một chút đã cảm thấy có hơi hơi khó chịu.

Nhưng công chúng lại muốn nhìn thấy động tĩnh của hai người, Biên Lê cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Dù gì thì kể từ sau chuyện livestream, hai người không làm chuyện show ân ái gì đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 135

“Đưa vợ anh đi thi, danh chính ngôn thuận.” Hạ Vân Tỉnh thờ ơ đáp lại một câu.

Mặc dù không thể hiện rõ trên mặt, nhưng Biên Lê vẫn có thể nghe ra một chút ý vị kiêu ngạo và thối tha.

Có hơi giống với thằng nhóc đại ca trong nhà trẻ khi còn nhỏ, đeo chiếc đồng hồ bé heo Bội Kỳ trên tay, khi được một đám trẻ con vây quanh với vẻ vô cùng thán phục và kinh ngạc, nó lại còn giả vờ giả vịt làm ra dáng vẻ thờ ơ: “À, người nhà mua cho nên mới đeo thôi.”

Đôi mi thanh tú của cô khẽ nhếch, khóe mắt khẽ liếc về phía anh: “Anh dùng cả chiêu danh chính ngôn thuận rồi ha ha.”

Khóe môi Hạ Vân Tỉnh hơi cong lên: “Anh nói sai à?”

Lúc này, Biên Lê hừ một tiếng: “Em nói không lại anh, không thèm để ý đến anh nữa.”

Hạ Vân Tỉnh nhìn cô không tự chủ được mà trề môi ra thì chuyển chủ đề.

“Đưa em đến đó rồi anh đi, buổi chiều không đến đón em, em bảo Đại Hùng đến đón em đi.”

Quả nhiên nó đã thu hút được sự chú ý của Biên Lê: “Không sao, anh của em đã nói rồi, buổi chiều anh ấy sẽ qua đây, tới lúc đó thì đi nhờ xe của anh ấy, em muốn về nhà một chuyến.”

Khoảng cách của ký túc xá đến học viện điện ảnh Thịnh Minh không tính là xa, lái xe rất nhanh đã đến đó.

Xe chầm chậm đỗ ở ven một con đường ẩn khuất trong bóng cây tương đối kín đáo, hai bên trồng kín cây ngô đồng theo đúng tiêu chuẩn.

Hạ Vân Tỉnh áp sát sang để tháo dây an toàn cho Biên Lê, tiện tay vuốt đầu cô: “Thi tốt nhé, đừng căng thẳng, em hoàn toàn có thể làm được.”

“Đây không phải là sợ thi không tốt lắm thì sẽ làm anh mất mặt à?” Biên Lê nói rồi giơ tay, xoa xoa gương mặt mình.

Lúc trước Hạ Vân Tỉnh chính là kẻ hủy diệt trong chuyện bài vở và học tập huy hoàng của Thịnh Điện, bởi vì quá xuất sắc, theo như lời Biên Lê nói, đó gọi là phiền não ngọt ngào.

“Em nói câu này, rất có ý thức sân nhà.” Hạ Vân Tỉnh mỉm cười, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng bỗng chốc sinh ra nét hiền hòa. Khi tất cả sự ấm áp của anh được hiển hiện, thứ bao quanh không khí đều là sợi chỉ đường.

“Sao đột nhiên hôm nay lại tốt như vậy?” Biên Lê xem giờ, cảm thấy vẫn còn sớm, nên muốn đợi thêm một lúc với anh.

Hạ Vân Tỉnh quay về chỗ ngồi của mình, trực tiếp hỏi ngược lại: “Lẽ nào không phải là trước nay luôn như vậy à?”

“Chắc là anh vì mấy chuyện báo đáp kia chứ gì…” Biên Lê ngẫm nghĩ, cảm thấy đây mới là nguyên nhân to lớn nhất.

Nhưng cô vẫn cố ý hỏi như vậy, chủ yếu vì muốn Hạ Vân Tỉnh nói ra mấy điều mà cô muốn nghe.

Thế nhưng Hạ Vân Tỉnh không phủ nhận cũng không xác nhận, giọng điệu lười biếng: “Em nói thế nào thì là thế ấy.”

Lời nói này nghe vô cùng hời hợt, lúc này Biên Lê từ bên chỗ ngồi nhảy vọt lên, tặng cho anh vài cái đấm yêu.

Rất nhanh đã có kết quả thi của Biên Lê, lần này không phải do chính bản thân cô tra cứu.

Động tác còn nhanh hơn cô chính là truyền thông trên mạng, cứ lồ lộ ở bên trên, cho dù cô không muốn biết thì cũng phải biết.

Người được công bố cùng lúc còn có vài nghệ sĩ của Thịnh Điện tốt nghiệp khóa này.

Điểm số Biên Lê được liệt kê, tới cả Tiểu Biên cũng cảm thấy kinh ngạc. Khi cô nhìn thấy thì cảm thấy rất vui vì Hạ Vân Tỉnh đã ôn tập cho cô một lượt, tất nhiên cô cũng đã cho bạn trai nhà mình đầy đủ thể diện.

Nhưng hớn hở vui tươi là một chuyện, có một số báo đáp cũng đã đến ngày thực hiện:)

Biên Lê không phải người dè dặt, tuy ngày thường cũng sẽ chút ít ngượng ngùng khi cãi nhau với Hạ Vân Tỉnh, nhưng bàn đến chuyện này thì vẫn khá là to gan.

Cô thích nhìn Hạ Vân Tỉnh mê mẩn vì dáng dấp của cô, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng thấm nhuần khát vọng, muốn lấy mạng người ta chết đi được.

Lần trước Nguyễn Tương Nghi đề cử cho cô cửa hàng thiết kế kia, sau đó cô cũng đã đến đó không ít lần. Ngoại trừ sườn xám là chủ đạo, còn có đủ thứ khác nhau với đủ loại kiểu dáng, đều có thể may được, còn có thể tự thiết kế rồi bảo cửa hàng làm.

Bởi vì nó là một thương hiệu cá nhân, quyền bảo mật riêng tư cực tốt và không sợ bị rò rỉ thông tin cá nhân. Sau khi đặt may đồng phục học sinh xong, Biên Lê nhận được sản phẩm sau một tuần. Gói hàng chuyển phát nhanh rất đẹp, được bọc bằng ren với những dòng chữ thêu cổ điển và một chiếc nơ bướm lụa màu đỏ sẫm được thắt trên đó.

Biên Lê không mở nó ra, toàn tâm toàn ý muốn tạo một bất ngờ cho Hạ Vân Tỉnh.

Trong mười ngày qua, thỉnh thoảng anh có lịch trình, sau khi bay ra nước ngoài một chuyến, lúc về nước, anh lại bận rộn với sự trở lại của bài hát mới của ACE. Cuộc hội ngộ và trở lại đã lâu, chính là điều mà nhiều người hâm mộ đang mong chờ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 13

Mà “Nụ hôn của giây tiếp theo” với sự tham gia của hai người cũng đang được phát sóng trên mạng và trên nền tảng vệ tinh. Người hâm mộ đang thảo luận sôi nổi về cốt truyện. Ảnh chụp màn hình được sử dụng làm meme, vẽ truyện tranh không thể miêu tả và viết truyện chữ không thể nói thành lời cho hai người, chủ đề thảo luận vô cùng sôi nổi.

Dạo gần đây, khi Biên Lê đang lướt mạng, cô thấy mọi người đều nhất trí bình luận về bức ảnh chụp Hạ Vân Tỉnh trèo qua ban công dưới Weibo của cô, trong đó có một cảnh hôn mãnh liệt, còn được ghép ảnh cẩn thận. Tóm lại là nhìn như nào cũng thấy không nghiêm túc.

Nếu trước đây các cổ động viên còn kiềm chế thì bây giờ sức mạnh của cơn lũ trực tiếp không thể cản nổi.

Nhìn những cái tên trên Weibo như “Hôm nay Hạ Vân Tỉnh ngủ ở bên cạnh Biên Lê à?” “Hạ Vân Tỉnh là đàn ông thì đừng hèn”: “Tàu hỏa Vân Biên đang đi đến thành phố”, Biên Lê cảm thấy thật ra chuyện này có thể phản ánh một sự thật…

Đó chính là, gần mực thì đen gần đèn thì rạng.

Tất nhiên, mực không phải là cô.

Vậy chứng tỏ mực! Chính là!! Hạ Vân Tỉnh!!!

Biên Lê lại xem một đoạn phim mình đóng, xem như nào cũng thấy vui tai vui mắt. Dạo gần đây kí túc xá của Gemini và ACE vô cùng vắng vẻ, nếu như Biên Lê hoàn thành lịch trình, nếu trong ngày không có việc gì, cô sẽ quay về kí túc xá để nghỉ ngơi, rồi cứ vài phút lại đến chỗ ACE xem video. Máy chiếu ở bên đây lớn, trong tủ lạnh của họ lại chứa rất nhiều món ngon. 

Người ở ký túc xá hai bên cũng biết ban công của Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê ở cạnh nhau, làm gì cũng thuận tiện, càng về sau thì dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, cứ mặc kệ hai người đi. Do đó, Biên Lê xem như không bị cản trở gì.

Hạ Vân Tỉnh đã lên máy bay vào buổi tối, cũng may đêm nay hai bên kí túc xá đều không có người nên Biên Lê đang đợi anh ở trong phòng.

[Ngủ cho đến khi]: Anh đi về có phải rất mệt không? Đã ăn cơm chưa?

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Chưa, chắc là muộn lắm, em đừng đợi anh, đi ngủ sớm chút đi.

[Ngủ cho đến khi]: Không sao đâu, em không ngủ được, em chờ anh được mà. Em cũng chưa ăn đâu, em gọi cơm rồi hai đứa mình ăn chung nha?

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Ừ, tùy em hết.

Biên Lê cầm lấy di động, mở app đặt cơm hộp, nghĩ một chút rồi chọn một cửa hàng cháo có doanh số cao nhất vẫn còn mở cửa vào buổi tối.

Cửa hàng này có bán đủ loại cháo dưỡng sinh, ngoài ra còn hầm rất nhiều loại canh thập toàn đại bổ. Mặc dù Hạ Vân Tỉnh vẫn còn trẻ nhưng cứ luôn phải chạy lịch trình ở khắp nơi. Cảm giác đó thế nào, Biên Lê vẫn rất hiểu như thể chính mình cũng bị vậy, bởi vì cô cũng ở trong nghề này nên càng hiểu rõ hơn bất kì ai.

Biên Lê đặt cháo hải sản, lại gọi thêm mấy món ăn nhẹ kiểu bữa ăn sáng, rất phong phú.

Mặc dù cửa hàng này có lượng tiêu thụ lớn nhưng tên đều rất kỳ quặc khó hiểu, canh đại bổ lại gọi là tiên vương gì gì đó. Biên Lê cũng không nghĩ nhiều mà gọi luôn một phần cho Hạ Vân Tỉnh. Bất kể như thế nào thì nhìn đánh giá của món này, mọi người đều rất hài lòng.

Trong lúc đợi giao hàng, cô cũng không thay quần áo. Nếu muốn cho anh một bất ngờ thì lát nữa mới bất ngờ chứ.

Lần này, Hạ Vân Tỉnh đi cửa chính, trực tiếp gõ lên cửa phòng.

Biên Lê vừa mở cửa, anh đã chìa tay ra, thuận thế ôm chặt lấy cô.

Cánh tay thon dài mạnh mẽ của anh giữ chặt lấy eo thon của cô, vali hành lí bị đặt sang một bên.

Hạ Vân Tỉnh hơi hơi cúi người, ghé sát vào cô: “Nhớ anh không?”

Biên Lê ôm lấy anh, gật gật đầu.

Hai người dính lấy nhau một lát ở chỗ cửa ra vào, rồi mới về phòng của Biên Lê. Cô đóng cửa lại, nhìn vali hành lí mà anh kéo vào: “Lần này anh mang gì ngon về cho em thế?”

“Không có gì hết”. Khóe miệng của Hạ Vân Tỉnh khẽ cong nhẹ lên, đuôi mắt rũ xuống, đôi đồng tử cũng nheo lại, mặt mày tràn ngập vẻ uể oải, trông có vẻ hơi mệt.

“Khổ thân Tỉnh Tỉnh, em cảm giác Tỉnh Tỉnh heo của em mệt quá rồi.” Biên Lê trông thấy anh như vậy thì hơi đau lòng. Cô ấn người thanh niên cao lớn lên trên ghế sofa, quỳ gối ở bên cạnh anh để xoa bóp vai cho anh.

Đôi mắt của Hạ Vân Tỉnh khép hờ lại, anh lười nhác tựa vào ghế sofa, mí mắt ti hí, rất có dáng vẻ của ông lớn.

Nhưng Biên Lê cũng nghiêm túc, ngoan ngoãn nghe lời, thật sự tận tụy với công việc, cố gắng hết sức giúp anh thư giãn hệ thần kinh mệt nhọc.

Cô bóp trong chốc lát, hỏi một câu mang tính dò xét: “À… Chuyện là… hôm nay anh mệt lắm à?”

Nếu như là vậy thì kế hoạch của cô phải dời lại rồi.

Giờ phút này, Biên Lê cảm thấy vô cùng may mắn vì mình chưa thay đồng phục luôn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34

Hạ Vân Tỉnh đặt bàn tay thon dài lên giữa trán của mình, xoa xoa, rồi từ từ mở mắt ra: “Đúng là rất mệt.”

“Nhưng mà, đây không phải là đang nghỉ ngơi dưỡng sức à?” Hạ Vân Tỉnh lại cười nói, giọng nói tràn ngập ý trêu ghẹo.

Không nói tới những thứ khác, hôm nay, cô gái nhỏ cứ hỏi đi hỏi lại về lịch trình của anh, không chỉ cứ xác nhận mãi không thôi, mà nhìn thế nào cũng đều rất giống cái điệu bộ dò xét vừa nãy.

Hạ Vân Tỉnh chỉ cần thoáng ngẫm nghĩ về những sắp xếp và dự định tiếp theo của cô ở trong lòng là đã có thể đoán được cô muốn làm cái gì.

Suy nghĩ của Biên Lê, thật sự là quá dễ đoán.

“… Hả?”

Biên Lê không hiểu Hạ Vân Tỉnh, thế tóm lại là mệt hay là không mệt chứ?

Nhưng Hạ Vân Tỉnh không trả lời, đứng thẳng dậy, bắt đầu cởi cúc áo.

Biên Lê hoảng sợ, ngơ ngẩn nhìn động tác của anh. Co nuốt nước bọt: “… Này, anh làm gì thế?”

“Vào đó.” Hạ Vân Tỉnh ung dung nhả ra hai chữ.

Mặt Biên Lê đỏ bừng lên, như thể hiểu rõ lời của anh, lại như thể chẳng hiểu gì.

Hạ Vân Tỉnh nhanh nhẹn cởi áo trên, cái cằm tinh xảo hất hất về phía phòng tắm: “Anh đi tắm trước đã.”

Lúc này, Biên Lê mới phản ứng lại đây, sau đó trực tiếp gục đầu xuống, giật mình một cái rồi vùi vào ghế sofa.

A a a a a!

Cô! Suốt ngày!! Nghĩ cái gì thế?!!!

Biên Lê cảm thấy mình thật sự đã bị Hạ Vân Tỉnh dạy hư rồi.

Trong lúc Hạ Vân Tỉnh tắm rửa, cơm hộp mà Biên Lê gọi cũng tới, ước chừng có một túi to. Sau khi Hạ Vân Tỉnh tắm xong rồi ra khỏi phòng tắm, Biên Lê đã dọn sang một cái bàn ăn nhỏ, đặt lên trên tấm thảm mềm mại, phía trên đã bày biện thức ăn một cách chỉnh tề gọn gàng.

“Mau tới đây đi!” Biên Lê vẫy vẫy tay với anh.

Cô gái nhỏ đang ngồi khoanh chân ở trên thảm, gọi anh tới đó ăn cơm tối.

Hạ Vân Tỉnh gật đầu, cũng ngồi xuống theo.

Biên Lê thích cái cảm giác có vô số món ăn như thế này, khiến người ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cô ăn một nửa, khẽ nấc một cái nho nhỏ rồi kêu không ăn nữa.

“Ăn nhiều một chút cũng không sao, lát nữa chắc chắn sẽ đói đấy.”

Biên Lê vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, không lắng nghe cẩn thận những ẩn ý trong lời nói của Hạ Vân Tỉnh: “Không phải có đồ ăn vặt à?”

“Cơm có thể giống với đồ ăn vặt sao?”

“Nhưng mà em no thật rồi, còn hơi căng đây này.”

“Ừ. Căng thì lát nữa sẽ giúp em tiêu hóa thức ăn.” Hạ Vân Tỉnh thong thả uống cháo, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Biên Lê vỗ vỗ vai anh: “Anh ăn nhiều canh một chút. Em thấy ở trên app gọi cơm thì cái này bán chạy lắm đấy, nói là tốt cho sức khỏe.”

Nói xong, Biên Lê đẩy chỗ canh đó tới trước mặt Hạ Vân Tỉnh, như thể tranh công: “He he, còn gọi suất to cho anh nhé.”

Anh nhướng mày, nhìn ánh mắt tha thiết của cô gái nhỏ, anh nhận lấy.

Chỉ có điều, mùi vị hơi là lạ, Hạ Vân Tỉnh khẽ nhíu mày.

Biên Lê không hề bỏ lỡ sự thay đổi nho nhỏ trên khuôn mặt anh: “Sao vậy?”

Anh lắc đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có gì.”

Hạ Vân Tỉnh thành thạo, trực tiếp uống hết bát canh luôn.

Hai người ăn cơm xong, một lúc lâu sau, Biên Lê mới sán lại đây, thơm hai cái lên má anh, thân mật nói: “Anh dọn dẹp rác đi nha, em đi tắm cái đã.”

Cô gái nhỏ nói xong, tự cho là rất bí mật mà chẳng ai phát hiện ra, cầm lấy một túi đồ rồi chui vào trong phòng tắm.

Hạ Vân Tỉnh cảm thấy buồn cười, đứng dậy thu dọn rác.

Trong phòng Biên Lê luôn luôn có mùi thơm ngòn ngọt của dâu tây, giống với mùi trên người cô, có vị ngọt của sữa.

Gần như là vừa mới bước vào phòng cô, cảm giác điên cuồng đã vọt lên từ trong bụng Hạ Vân Tỉnh, cận kề ranh giới của đói khát.

Có lẽ là vì phải xa cô hơn mười ngày, lâu như vậy rồi chưa có gì. Nhưng trước đây, cũng không phải anh chưa từng có cảm giác như vậy khi ở trước mặt cô, chỉ có điều, hôm nay nó ập tới mãnh liệt, ngang ngược không thể hiểu nổi. Nó tựa như đám cháy trong rừng, bùng lên thiêu đốt cả khu rừng.

Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, ánh mắt của Hạ Vân Tỉnh đen thẫm lại, đen đến mức như có thể nhỏ ra mực, ở chỗ sâu trong con ngươi, ngọn lửa màu đỏ rực đang âm thầm cháy âm ỉ.

Anh cảm thấy hôm nay mình cứ là lạ, nhưng cụ thể là gì thì lại không nói nổi, tóm lại chính là có chút không nhịn nổi.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã dừng lại, Hạ Vân Tỉnh tự kiềm chế một lát, sau đó trực tiếp đứng dậy đẩy cửa phòng tắm ra. Biên Lê đang đứng ở trước gương, nghiêng bên hông về phía anh.

Anh vốn đã ở bên bờ vực, đẩy cửa ra lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy nên hiếm khi đứng ngẩn người.

Biên Lê đang mặc bộ quần áo có kiểu dáng mà lần trước anh đòi cô phải báo đáp, cô nghiêng người sang, cười ngọt ngào với anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.