Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 110: 110: Thịnh Yến Của Ác Ma 24



Thần kinh Khấu Đông không cảm giác được nguy hiểm cận kề, cứ như đã bị viên đạn pháo bọc đường mang theo hương vị chủ nghĩa hưởng lạc của vampire ăn mòn lý trí.

Y sờ sờ mảnh vải trước mắt, nghi ngờ: “Cái gì thế?”
Huyết tộc trước mặt không đáp lời.
Hắn chỉ giơ tay lên, động tác không quá nặng nề nhưng ẩn chứa sức mạnh không thể chối từ ——
Hắn nâng eo thanh niên lên.
Tỉ lệ dáng người Khấu Đông cực chuẩn, eo thon chân dài, ở phó bản mặt nạ đuổi tà, Tà thần khi đeo mặt nạ che giấu thân phận cũng đã khen y tuyệt.

Tay Diệp Ngôn Chi cố định phía trên, kẹp chặt lại không cho y tránh thoát.
Huyết tộc nheo mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Giọng nói của hắn còn trầm hơn rất nhiều so với ngày thường, vài phần khí phách thiếu niên ban đầu gần như đã bị tiêu tan đi hết, chỉ còn lại thân thể nam tính thành thục.
“Sao,” Hắn thong thả nói, “Không muốn thử?”
Khấu Đông cẩn thận suy nghĩ, sau khi nảy số ba chữ “cực thoải mái” thì y lại bắt đầu sinh ra chút động tâm đáng ngại.
Phương thức tư duy của y hiện giờ ngày càng giống đám huyết tộc kia, quan niệm đạo đức đã bị chôn vùi gần hết, chỉ dư lại cảm giác mê say khoái cảm, y do dự nói: “Có cách nào thoải mái hơn hả?”
Không phải là do Khấu Đông nhạy cảm, hiện giờ y chỉ là không tuân theo những đạo đức mấu chốt thường ngày thôi, chứ đầu óc người ta chưa có hỏng đâu.

Diệp Ngôn Chi lúc trước cũng nói chuyện này với y rồi, nói ra cách của vampire, cái cách ấy đến giờ vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Khấu Đông.
Bốn chữ “phụ tử tình thâm” lúc bấy giờ như cổ trùng, xuyên ngang xuyên dọc trong đầu y.
Chẳng tốt xíu nào.
Y vẫn duy trì tư thế dạng chân, liếm môi một cái như muốn nói thêm điều gì.

Nhưng phản ứng của Diệp Ngôn Chi nhanh hơn y, hắn chặn luôn câu nói: “Không lên giường.”
Khấu Đông nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, gật gù nói: “Thế thì được.”
Dù sao thì y cũng cảm thấy làm gì có gì nghiêm trọng hơn chuyện ấy.
Hai người ăn nhịp với nhau, Khấu Đông không thể chờ đợi thêm nữa, y muốn cảm thụ sự kích thích ấy.

Diệp Ngôn Chi cũng giữ lời, hắn đích thân dạy người nọ cách ép nước trái cây – cái kiểu ép mà không thừa lại giọt nào ấy.
Khấu Đông: “……”
Khấu Đông: “….??”
Mặc dù y là một tờ giấy trắng nhưng vào lúc này cũng bắt đầu ngờ ngợ được điểm là lạ ở đâu.

Cái này khác cái loại đó đó ở chỗ mẹ nào?!
Nhãi con y một tay nuôi lớn, sao có thể thông đồng làm bậy với đám NPC hư hỏng kia?!
Y nhanh chóng giãy dụa muốn thoát ra ngoài, Diệp Ngôn Chi trấn áp sự phản kháng của y, dùng đòn tra hỏi: “Tôi có dùng đến giường đâu?”
Khấu Đông: “………”
** má, thì đúng là nơi này không có giường!
Không có giường!!
Y rơi vào nỗi khiếp sợ vì bị một người mình vẫn luôn tin tưởng đối xử như vậy, tâm trạng trôi tuột như thác nước, nếu không có huyết tộc trẻ tuổi tay nhanh mắt lẹ cố định y lại thì chắc bây giờ Khấu Đông đã dặt dẹo tụt xuống lâu rồi.

Bộ dạng lúc này của y sống dở chết dở, chẳng khác nào tượng đất xốp mềm, cả người nhớp nháp không tả nổi, hít vào thì nhiều mà thở ra lại chẳng bao nhiêu, mềm nhũn như bọt biển.
Diệp Ngôn Chi cuối cùng vẫn thỏa mãn y, cắn y một cái.

Nhưng lúc này Khấu Đông thà rằng Diệp Ngôn Chi không cắn – cảm giác hai bút cùng vẽ cứ như giết người ấy.
Y đúng là một nhân loại đáng thương, vừa nhỏ bé lại bất lực, chịu đựng không có nổi.
Y cắn răng, sức lực để ngẩng đầu cũng không có, chỉ có thể đặt đầu lên bả vai Diệp Ngôn Chi.

Diệp Ngôn Chi vỗ vỗ lưng y, nói: “Sao đã mệt thế này rồi?”
Khấu Đông không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Còn sao nữa, y cảm thấy chỉ số AC [1] của người này đối với mình hơi quá.
[1].

AC: nói giảm nói tránh cho việc trào phúng người khác coi trọng mình quá.
Trên cổ y lưu lại dấu răng do huyết tộc mới tạo ra, chưa hoàn toàn biến mất.

Ngón tay huyết tộc trẻ tuổi nhẹ nhàng đặt lên trên, không nhanh không chậm nói: “Khổ cực thế cơ à?”
Khấu Đông: “……”
Phí lời, hai người ở trên đường lái xe, một người cầm vô lăng nguyên một tiếng với người cầm có nửa tiếng, cưng nói ai khổ hơn?
Y phẫn nộ chỉ trích, Diệp Ngôn Chi nghe xong thì hơi đăm chiêu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 6

Khấu Đông còn tưởng nghĩ hắn đang suy nghĩ lại, kết quả, sau khoảng thời gian tự định giá bản thân, huyết tộc kia ung dung thong thả nói: “Tôi cầm lái không tới nửa tiếng mà.”
“…………..”
Diệp Ngôn Chi: “Từ lúc khởi động đến khi kết thúc, cùng lắm cũng chỉ tới năm phút đồng hồ thôi.”
Bồi thêm cả món quà tình bạn thân thiện kiểu này nữa mới chịu hả?
Khấu Đông: “…….” Mẹ nhà cưng.
Không phải là do cưng cắn ba ư, nếu không thì làm gì có chuyện ba tắt máy nhanh như vậy?
Y cảm giác quyền uy bậc cha chú của mình đã phải nhận lấy sự khiêu khích của con trẻ, tức giận nói: “Cưng nói chuyện với ba bằng thái độ kiểu này à?”
Diệp Ngôn Chi híp mắt, trầm ngâm nhìn y.
Khấu Đông vênh mặt, gắng gượng vì thể diện của một bậc cha chú.
Diệp Ngôn Chi cũng chỉ nhìn một chút, đôi mắt đen thui hơi cong lên.

Hắn vuốt sợi tóc dính trên mặt của người kia ra sau, thấp giọng nói: “Cậu quên à, tôi là người sơ ủng cho cậu.”
Khấu Đông: “Vậy thì sao?”
Huyết tộc trẻ tuổi tao nhã nói: “Nếu lấy bối phận của vampire để tính thì tôi mới được coi là bậc cha chú của cậu.”
Vì thế, tôi không cần phải gọi cậu là ba, mà cậu mới là người phải làm vậy.
Khấu Đông: “…..!Đệt!”

Y không chỉ mất đi một đứa con trai mà lại còn được tặng kèm một người ba?!
Nếu có báo ứng chắc cũng chỉ như này là cùng – một người mà mình vẫn luôn nhận là con cuối cùng lại tự xưng là ba của mình.
Y nhìn Diệp Ngôn Chi phô ra khuôn mặt đắc ý cùng nụ cười hớn hở thì chẳng thấy vui vẻ tẹo nào, những ngôn từ ác độc bắt đầu trồi lên, nói: “Bá tước cũng cho ba một nửa máu, nghiêm túc mà nói thì chắc là hắn ta cũng được coi như bậc cha chú của ba.”
Nụ cười của Diệp Ngôn Chi tức khắc thu lại.
“Vì thế,” Khấu Đông đánh nhanh thắng nhanh [2] nói: “Hai người là một đôi?”
[2] Gốc- Nhất cố tác khí: cả câu là “Nhất cố tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”, nghĩa là “Khi đánh trận dựa vào dũng khí.

Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn”.

Ví với nhân lúc đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc.
Diệp Ngôn Chi: “……”
Để trả thù cho những lời nhận xét khủng khiếp từ người nọ, hắn quyết định đè thanh niên xuống đất tiếp rồi cho người nọ lĩnh hội thêm một lần nữa, xong xuôi thì cắn răng hỏi y ai mới là một đôi.
Lúc này Khấu Đông không dám mở miệng nói hắn với Bá tước thế này thế kia nữa, thực tế thì đến y nghe xong còn nổi da gà.

Nhưng thề là y không tìm ra được ứng cử viên nào khác, một hồi sau y lại nói ra hai cái tên NPC khác và bảo đối phương là một cặp, sắc mặt Diệp Ngôn Chi càng thêm khó coi.

Khấu Đông nhìn thấy sức mạnh uy hiếp mình ban nãy đang yếu đi, nhỏ giọng thăm dò: “Thế Bá tước với Tử tước là một đôi hả?”
Người này xong chưa vậy?
Diệp Ngôn Chi trầm mặt, nhanh nhẹn viết ra hai chữ: Không phải.
Lại không phải, Khấu Đông bất lực tòng tâm chỉ đành ăn vạ: “Làm gì có chuyện là hai chúng ta chứ?”
Răng nanh của huyết tộc cọ càng mạnh hơn.

Hắn nheo mắt nhìn người đang bị che mắt trước mặt mình, hỏi: “Tại sao không thể?”
Khấu Đông: “…….Vì chúng ta là ba con đó!”
Ba con quần què – trái tim chết tâm của Diệp Ngôn Chi lần nữa bùng cháy.

Nếu lúc này không phải do vị trí với thời điểm không thích hợp thì hắn đã bắt người này phải thực hành theo mấy quyển giáo trình của mình tất tần tật từ đầu tới cuối lâu rồi, cho đối phương hiểu rõ tại sao hoa lại đỏ như thế.
“Tôi chưa từng đồng ý,” âm thanh của hắn lạnh lẽo cứng rắn, hiển nhiên là nhớ đến quá khứ mình bị ép buộc phải làm con trai người ta, “Là cậu tự nhận.”
Khấu Đông oan ức: “Nhưng cưng cũng có phản đối đâu…..”
Giọng nói trầm xuống, huyết tộc bắt đầu lấy cằm y mài móng tay như kiểu hận sắt không thành thép, muốn ra tay nhưng lại không nỡ, “Tôi không phản đối?!”
Khấu Đông cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc này mới nhớ ra đối phương không chỉ phản đối mà còn phản đối mấy lần.
Nhưng điều này có ích lợi gì, lúc đó Khấu Đông toàn tâm toàn ý coi người kia là con trai mình….
Y coi người nọ là con, hoàn toàn không quan tâm đến sự đồng ý của bên kia.
Diệp Ngôn Chi không hé răng, trong lòng bắt đầu bớt giận, nghĩ thầm hóa ra người này còn biết chột dạ.
Biết chột dạ là tốt rồi, hắn chỉ sợ Khấu Đông một mạch chui đầu vào rừng sâu, không nhổ ra nổi.
Máy kéo của Khấu Đông lao với tốc độ 20km/h lúc này lần nữa bị khựng lại giữa đường, toàn bộ hành trình chẳng khác nào tàu hỏa tu tu bấm còi, còn xì xì khói đầy đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1295

Bị người ép buộc, còn phải thỏa hiệp nói rằng mình với người ta xứng đôi.
Đúng là xứng đôi, là cái kiểu sữa đậu nành với bánh quẩy.
[3] bánh quẩy + sữa đậu nành -> bánh quẩy bị ỉu:v
Trong lòng Khấu Đông thật ra cũng hơi bất ngờ, lúc ôm lấy lưng vampire còn lao lực suy nghĩ đây là kiểu gì.
Phụ tử tình thâm đúng là đã biến dị, cách sút bóng vào gôn chỉ thiếu đúng một phát đá nữa thôi.
Mà lúc bấy giờ Khấu Đông không nghĩ thêm được gì.

Điều này hoàn toàn khác kế hoạch của y, ban đầu y dự định nuôi lớn Diệp Ngôn Chi rồi mua cho hắn cái váy lolita, mua cho hắn Tuxedo, xây cho hắn một cái nhà ở trong game.

Nếu như Diệp Ngôn Chi ra ngoài được thì còn tốt hơn, y thân làm streamer có thể tích góp của cải cho hắn thừa kế, chờ mình già đi là có thể ôm con ôm cháu hưởng hạnh phúc gia đình….
Thế mà bây giờ, trong đầu y loạn tùng phèo hết lên, nghiêng trái nghiêng phải cũng chẳng biết nghiêng tới đâu.

Cuối cùng ngất ngây thốt ra: “Chẳng lẽ ba đã mất đi tương lai ngậm kẹo đùa cháu rồi ư?”
Động tác của Diệp Ngôn Chi ngưng lại, không thể tin nổi nhìn y.
“Ngậm kẹo đùa cháu?”
Người này còn dám nghĩ tới thế cơ?
Khấu Đông: “Ba vẫn muốn hưởng hạnh phúc gia đình….”
Diệp Ngôn Chi nhìn y một cái rồi nói: “Được thôi.

Chỉ cần cậu có thể đẻ.”
“…….”
Đương nhiên là không thể.
Khấu Đông nằm dài trên đất, triệt để ỉu xìu, cứ như cha già cô độc.
Nhãi con của y không còn, chỉ còn lại một tên chẳng khác nào NPC – Diệp Ngôn Chi – cứ ham muốn y.
Y đột nhiên cảm thấy nhân sinh chẳng còn lạc thú gì nữa, chỉ hận mình lam nhan họa thủy, thậm chí ngay cả nhãi con một tay mình nuôi lớn cũng chẳng thể thoát khỏi mị lực của bản thân.
“Thế nhưng có câu này,” giọng nói của huyết tộc trẻ tuổi nhẹ nhàng, con mắt nặng nề nhìn chằm chằm y, bên trong ánh nhìn là bao nỗi khó hiểu không biết người này đang nghĩ gì, “Tôi nhất định phải nói cho cậu biết.”
Mồ hôi của hắn rơi xuống, vải áo trên ngực Khấu Đông bị nó nhỏ vào tạo thành vệt hơi sẫm màu.
Hơi thở của hắn dán vào vành tai Khấu Đông.
Y sợ nhất là bị ngứa ở chỗ đó, không thể chịu nổi cảm giác bị người ta chạm vào.

Người trước mặt hắn bắt đầu không kiềm được mà run cầm cập chẳng khác gì dây cót.
Tựa như có con sâu nho nhỏ bò vào bên trong.
“Bọn họ chỉ thèm khát cơ thể cậu,” Huyết tộc bình tĩnh nói, “Mà tôi lại không như thế – tôi thèm khát cả linh hồn.”
Hắn nói thẳng ý đồ của mình ra.
Khấu Đông kinh ngạc nâng mắt nhìn hắn, lúc này y mới nhận ra đối phương cũng là một người đàn ông quả quyết dứt khoát.

Y há miệng, không biết nên đáp lại sao cho ổn.
Trái tim y lúc này cứ như có hai con nai nhỏ đấu đá lung tung, chúng sắp đánh vỡ lồng ngực y chui ra ngoài luôn.
“Không cần gấp gáp.” Diệp Ngôn Chi hiểu rõ tính tình của người này, phương diện tình cảm của người nọ hoàn toàn bất đồng với những thứ khác, là một tờ giấy trắng trơn, nếu ép quá thì có khả năng người này sẽ biến thành đà điểu châu Phi chỉ biết dúi đầu vào trong cát rồi lựa chọn tránh né, đây không phải là điều mà Diệp Ngôn Chi mong muốn, “Cậu nghĩ từ từ là được rồi, xong thì nói cho tôi.”
Hắn từng bước ép sát, Khấu Đông cuối cùng cũng thở được đôi chút, nhẹ nhõm thở phào.
Trong lòng y không thể nào lập tức gỡ cái mác “nhãi con” trước tên Diệp Ngôn Chi, chờ sau khi bình tĩnh lại thì nhìn ra bên ngoài, “Trời sáng rồi.”
Sáng sớm ngày thứ bảy đã tới.
Bên ngoài truyền đến âm thanh náo nhiệt, đám vampire kia không biết đang kêu cái gì, nghe cực kỳ xúc động.

Tham Khảo Thêm:  Chương 443: 443: Chúc Ngài Thăng Chức Thật Nhanh​

Khấu Đông nghe xong nửa ngày cũng chẳng biết là gì, kinh ngạc nhìn Diệp Ngôn Chi hỏi, “Bọn chúng tập thể dục buổi sáng đấy à?”
Rống như mấy bác gái ở quảng trường.
Diệp Ngôn Chi thuận miệng ừm một tiếng, thật ra hắn rất hiểu lý do mà đám huyết tộc kia kêu gào – lúc trước kích thích quá, giọng của khấu Đông phát ra hơi lớn, lại càng khỏi nói đến việc y đã nghẹn ngào khóc sau khi bị cắn ở hầu kết.
Có lẽ từ vị trí của Ngày thứ nhất cho tới đám ở dưới mặt đất kia đều có thể nghe rõ ràng hết.
Bánh kem nhỏ bị người ta thịt, đám huyết tộc sao có thể không đau lòng ôm đầu? Nếu có thể bay thì chắc hẳn bọn chúng đã bay lên bắt gian lâu rồi.
Chuyện như vậy Diệp Ngôn Chi chẳng thèm quan tâm, hắn đưa tay đi tất vào cho thanh niên.

Hành động này hồi còn ở lâu đài hắn đã làm không biết bao nhiêu lần, nhưng sau cuộc trò chuyện hôm qua thì ý tứ lại bắt đầu lệch hướng.
Khấu Đông cố gắng ngăn cản mấy lần nhưng không thành, huyết tộc lột tất chân dài của y ra, cẩn thận vuốt lại từng vết nhăn khiến nó phẳng lì.
Sợi dây nho nhỏ bao lấy cố bít tất khiến nó chặt hơn.

Bắp chân của y hơi gầy nhưng cũng không phải không có chút thịt nào, vì chân dài, đường nét lại thẳng tắp nên phần bắp chân không phải là tâm điểm chú ý.

Thực tế thì chân này cũng không có nhiều bắp thịt lắm, cực kỳ mềm mại, cứ như cục bột đã qua nhào nặn.
Không biết có phải ảo giác của Khấu Đông không, y cứ cảm thấy tay huyết tộc trẻ tuổi đã dừng lại hồi lâu trên da thịt chân trần của mình một lúc.
“…………”
Y không nhịn được rụt chân lại.
Trong mắt huyết tộc trẻ tuổi lóe lên ý cười cực nhẹ.
Lúc trước hắn cố kỵ hệ thống còn ở đây, bọn họ lại đang bên trong phó bản nguy hiểm bởi vậy mới không thật sự mài mực tưới hoa, động tác trên tay cũng hơi kiêng dè, cẩn thận không chạm vào quần áo của người nọ.

Chỉ là ban đầu Khấu Đông kích động quá mức, một thân toàn mồ hôi, đứng dậy vẫn hơi lạnh, trên người được bao phủ bởi áo khoác của Diệp Ngôn Chi.
“Trong lúc cậu ngủ tôi đã phát hiện ra thêm một cánh cửa khác,” huyết tộc lần nữa đứng thẳng người, lạnh nhạt nói, “Muốn đi xem không?”
Khấu Đông gật đầu.
Bọn họ đi dọc theo rìa thần điện, không lâu lắm đã tìm thấy cánh cửa khác.

Chẳng trách lúc trước không phát hiện, cánh cửa này bị một lớp màn vải che đi, còn ở chỗ cực cao, dùng thị lực của bọn họ nhìn thì rất khó thấy được.
Dù sao thì bên trong Ngày thứ ba cũng là nơi ở của thiên sứ sáu cánh.
Người ta có thể bay.
Khấu Đông đứng bên dưới đang ngẫm nghĩ làm sao có thể leo lên, không đề phòng đã bị Diệp Ngôn Chi sờ trán.
“Đỡ nóng rồi.”
“Thật sao?” Khấu Đông đưa tay sờ sờ, quả nhiên giảm nhiệt thật.
“Tốt rồi,” Diệp Ngôn Chi lạnh nhạt nói, chính đáng kiến nghị, “Nên thử thêm mấy lần, biết đâu cậu có thể cao thêm mấy phân đấy.”
Khấu Đông: “…..???”
Thử nghiệm quái đản gì thế này.
[04/10/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Ngôn Chi: Không ngờ là Tấn Giang chặn từ cổ tôi xuống bên dưới.
Tấn Giang chỉ cho lộ diện cái đầu.
Vị trí còn lại vô phiên ngoại sẽ thấy.
*
Editor có lời muốn nói:
Có ai hiểu sút bóng vào gôn với ép nước trái cây là gì chưa ạ? =)))).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.