Thời gian quay ngược trở lại trong nháy mắt, một mạch tìm lại nguồn gốc ——
Khấu Đông nhớ đến rất nhiều chuyện liên quan đến kẻ rình trộm.
Lần đầu tiên hắn xuất hiện là vào năm Khấu Đông 12 tuổi, ngày đó mưa rất to, Khấu Đông đặt cặp sách lên đỉnh đầu rồi cắm mặt chạy về, bùn cùng nước mưa bắn tung tóe lên ống quần của y.
Mưa rơi xuống dệt thành một bức màn dày đặc, giống một màn sương trắng tưởng chừng như sắp bay vào mắt y.
Y dừng chân lại giữa đường, vội vàng nhanh chóng tìm thấy một cửa hàng tiện lợi, đi vào đó để mua một chiếc ô rẻ tiền.
Ô trong suốt với giá 9 tệ 9, dùng được một lần thì không còn lần tiếp theo.
Khấu Đông cũng không quan tâm, y đứng mở ô ngay dưới bảng hiệu của cửa hàng, rầm một tiếng, một bên khung ô cành cạch rớt xuống, đứt luôn.
Y tức giận quay đầu vào tranh luận phải trái với ông chủ, nhưng ông chủ lại bắt nạt lại chỉ vì y nhỏ tuổi, vóc dáng lúc đó còn lùn tịt, trông rất giống kiểu dễ bị ức hiếp, ông ta dứt khoát bày vẻ mặt gian thương sống chết cũng không đồng ý cho y đổi hàng.
Mưa lớn như vậy, mọi người trên đường đều vội vàng đi tới đi lui, không một ai có thể mở lời giúp đỡ, Khấu Đông đành phải nuốt lời định nói xuống, cầm theo chiếc ô đã gãy bước chân vào trong màn mưa.
Y gấp gáp muốn về nhà.
Theo lời kể của hàng xóm láng giềng thì mẹ của y mắc bệnh tâm thần, chỉ cần không nhìn thấy y đúng giờ đúng hạn là có thể nổi điên, đầu óc không tỉnh táo chạy ra ngoài đường lôi kéo người ta rồi gọi con trai, nói mấy lời điên điên khùng khùng. Bởi vì căn bệnh này nên Khấu Đông không dám để cho bà đi ra ngoài tìm công việc, chỉ có thể ở lại làm mì trộn với bánh bao ở một quán ăn ngay cạnh nhà.
Y càng không dám để bà đến đón mình, y sợ thỉnh thoảng bản thân ra cổng trường chậm mất 2 phút, điều đấy sẽ khiến cho bà ấy bị kích động ngay trên đường phố, đường sá xe đến xe đi nên không thể đùa giỡn được.
Ở trong quán ăn vặt, ít nhiều gì cũng có người quên giúp đỡ trông chừng hộ.
Mà bây giờ, y đã chậm trễ hơn so với ngày thường mất rồi, chỉ có cách nhanh chóng chạy về, trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem chăn phơi ở nhà có được thu vào kịp hay không.
Nếu không được thì sau khi bị mưa xối một lúc, sợi bông gòn bên trong sẽ bị vón cục vào mất.
“Tít tít ——”
Một chiếc xe ấn còi ngay trước đèn giao thông, đèn xanh vẫn còn 10 giây nữa, Khấu Đông định chạy chậm qua, đột nhiên nghe thấy tiếng này nên có hơi do dự, bước chân dừng lại.
“Tít tít!”
Tiếng còi xe chói tai lại vang lên, Khấu Đông nghĩ thầm, rốt cuộc người lái xe này đang vội vã cái gì mà lại ấn còi kinh như thế.
Y vừa suy nghĩ vừa quay đầu lại, mơ hồ thoáng nhìn thấy một chiếc xe sang trọng màu đen, nhưng mưa rơi rất dày nên khó nhìn thấy rõ.
Đợi đến khi y quay lại thì nghe thấy tiếng gió dội lại, một chiếc xe khác xé gió chạy vút qua trước người y, không thèm quan tâm đến đèn đỏ, hình như chiếc xe đó phóng quá mức cho phép nên đã khiến cho xe cảnh sát liên tục ú ù đuổi theo phía sau.
Đồng phục học sinh trên người Khấu Đông gặp tai vạ ảnh hưởng theo, tính tình có tốt đến cũng muốn chửi thề, đã vậy y còn thích sạch sẽ, quần áo ẩm ướt dính dớp bẩn thỉu trên người khiến y cảm thấy vô cùng không ổn.
Nhà của y khi đó không phải ở trong tiểu khu, mà là một ngôi nhà hai tầng có mặt tiền.
Mặt tiền phía trước không được mở ra, biến thành nơi để mẹ y xếp chồng những món đồ lặt vặt, chỉ chừa ra một cửa nhỏ để đi ra đi vào. Những cửa hàng khác ở hai bên đều mở cửa, từ xa Khấu Đông đã nghe thấy động tĩnh, đi đến gần thì quả nhiên nhìn thấy mẹ y đang ném đồ đạc, xoong nồi chậu gáo đều bị ném xuống loảng xoảng.
Chủ quán ăn vặt đã sớm quen, nhanh chóng bảo hai người phụ nữ trung niên trợ giúp trói chặt hai tay mẹ Khấu Đông ra phía sau lưng. Còn ông thì lấy điện thoại mở video Khấu Đông đã quay sẵn ra cho mẹ Khấu xem.
Khách khứa đến ăn trong quán đều tỏ vẻ không vui, nhỏ giọng oán giận: “Tại sao lại thuê kẻ điên…”
Khấu Đông vừa đặt chân vào trong quán cảm đã thấy chua xót trong lòng nhưng y không biểu hiện ra bên ngoài, bọn họ đã làm phiền ông chủ nhiều quá, lại còn quấy nhiễu công việc làm ăn của người ta, thật sự xấu hổ.
Không dám nói thêm điều gì khác nữa.
Y bưng nước đến cho khách khứa xung quanh, nói câu xin lỗi với họ.
Sau đó mới xoay người đi sang đỡ lấy mẹ mình, “Chú Trương, giao cho cháu đi.”
Ông chủ nới lỏng tay, nhìn thấy bộ dáng chật vật không chịu nổi của y, nhịn không nổi nên nói: “Nhanh chóng đi lên thay quần áo đi, cháu mà bị thì mẹ cháu biết làm sao bây giờ?”
Khấu Đông mỉm cười với ông rồi nâng mẹ đứng dậy, vừa nhìn thấy y, mẹ Khấu lập tức im lặng hẳn đi, dường như đã xác nhận được rằng y vẫn còn sống nên không nói gì nữa. Khấu Đông biết lý trí của bà sắp hồi phục lại rồi nên y hỏi mượn ông chủ một cái ô mới, hơn nửa cái ô đều nghiêng về phía mẹ mình, cả hai chậm rãi đi về phía nhà của mình.
Khi đó là lần đầu tiên y nhận thấy có một chiếc xe đỗ ở vị trí cách nhà y không xa.
Trên ngã tư đường đông người qua lại, chiếc xe đó thực sự không dễ phát hiện ra, dễ nhận thấy nhất là biển hiệu vàng kim lấp lóe của xe, Khấu Đông đã từng nhìn thấy nó trên rất nhiều tạp chí, nó được coi như niềm khát khao tột cùng của cánh đàn ông.
Y không nhịn nổi nên cũng liếc nhìn hai cái.
Người bên cạnh đã tỉnh táo trở lại, câu được câu không nói chuyện với y, hỏi xem tối nay muốn ăn cái gì. Trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt của mưa, đó là một mùi hương vô cùng tươi mát, loại mùi có thể tẩy sạch bụi bẩn, Khấu Đông không biết phải miêu tả nó như thế nào nữa —— nhưng y vẫn thấy nó hơi giống mùi đồ cũ, mùi rỉ sét của kim loại.
Suy nghĩ mất một lúc, y vẫn không hiểu chiếc xe sang trọng đó đỗ ở chỗ này để làm cái gì, trông nó có vẻ lạc nhịp so với đường phố nơi đây.
Nhưng chung quy vẫn không có quan hệ gì với y cả, y đỡ mẹ bước lên tầng, đèn trên tầng hai bật sáng.
Ánh đèn mờ nhạt, Khấu Đông đứng trong phòng bếp nấu cơm, sau khi ăn xong mới tắm rửa, tiện tay giặt giũ sạch sẽ vết bẩn trên quần áo, xong xuôi hết mới quay về phòng làm bài tập.
Bài tập về nhà của y không nhiều mà cũng chẳng ít, làm xong cũng đến 10 giờ rồi, khi xong bài, y dường như bị ma xui quỷ khiến nên đã nâng mắt lên nhìn qua song cửa sổ.
“…”
Chiếc xe kia di chuyển về phía trước, bây giờ chiếc xe đó dừng lại ngay dưới nhà y.
Khấu Đông mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng bên cạnh cửa xe, nhìn từ trên xuống nên bóng dáng của người này ít nhiều vẫn có chút biến dạng, lại thêm màn mưa ngăn trở tầm nhìn, khiến y không thể nào nhìn rõ bộ dáng của người nọ. Điều duy nhất có thẻ cảm nhận được, đó là người nọ đang nhìn lên trên, ánh mắt bình tình và nóng rực đó đang đối diện với y ——
Khấu Đông giật mình kinh hoàng, một tay kéo rèm cửa lại.
Y không dám chắc liệu có phải do bản thân mình suy nghĩ nhiều hay không.
Nhưng kể từ khi đó, y bắt đầu nhận thấy sự xuất hiện thường xuyên của chiếc xe đó —— trên đường đi đến trường học, ở dưới tầng nhà y, ở bên cạnh siêu thị mà y thỉnh thoảng đến…
Tần suất xuất hiện cao như vậy, hiển nhiên không phải là tình cờ.
Điều này chỉ có thể là cố ý.
Ánh mắt đó chưa bao giờ vắng bóng, luôn nhìn chằm chằm y từ sau lớp kính xe. Nhiều lần nhìn nên Khấu Đông trở nên rất nhạy cảm, lần nào cũng có thể quay đầu lại một cách chính xác, về sau, y thậm chí còn có thể dễ dàng phát hiện được vị trí của nó trong dòng xe cộ giờ cao điểm.
Không xa cũng không gần, vĩnh viễn đi theo đằng sau y.
Khi đó y còn nhỏ tuổi, không biết cái gì gọi là cuồng rình trộm, về sau nhìn thấy từ ngữ này trong sách, lúc ấy y mới liên kết nó với những gì đã gặp phải.
—— Hóa ra là thế, cái này gọi là cuồng rình trộm.
Còn có thể gọi thẳng là biến thái, cuồng theo dõi, ông chú quái gở [1]….
[1]. Từ này để chỉ kẻ ấu dâm ấy (tiếng lóng trên Internet)
Dù sao thì vẫn chẳng phải cách gọi hay ho gì.
Vì thế y không nói hai lời đã đi báo án.
Sự thật chứng minh, cảnh sát cũng không quản nổi, cho dù y cung cấp ảnh chụp thì cũng không thể nào chứng minh được rằng chiếc xe này thật sự bám theo y, huống hồ —— theo như lời cảnh sát nói, bám theo một cậu nhóc hơn 12 tuổi như y để làm cái gì?
Đòi tiền thì không có tiền, muốn sắc cũng chẳng có sắc, lại không phải mấy bé gái, sao có thể bị lợi dụng được.
Hơn nữa việc này vẫn chưa gây ra hậu quả đáng nguy hại, có muốn thụ lý cũng không có cách nào. Nhóm cảnh sát đưa cho y kẹo cùng với chai nước khoáng, nhẹ nhàng bảo y đi chỗ khác chơi đi.
Bây giờ Khấu Đông nhớ đến việc này lần nữa, y thực sự muốn bay về quá khứ và nói cho cảnh sát đó biết rằng: Bé trai cũng dễ gặp nguy hiểm đấy nhé!
Đặc biệt là với kiểu dễ dàng bị biến thái chú ý như y, hệ số nguy hiểm nhất định không thấp hơn so với bé gái đâu nhé…..
Báo cảnh sát không có tác dụng, Khấu Đông cũng không thể nào trực tiếp đi lên chất vấn đối phương —— nhỡ đâu tranh luận không được mà lại đánh nhau bị thương, mẹ y sẽ điên lên mất.
Y đành phải đi cùng với một vài người bạn nhỏ của mình, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, mười lần thì đến tám lần nhìn thấy đối phương đang bám theo phía sau. Mãi về sau, đến cả bạn bè của y cũng quen thuộc luôn, còn suy đoán thân phận đối phương cùng với y, một lần đi theo này là ròng rã nhiều năm.
Tiếp sau đó…
Khấu Đông không nhớ gì cả, trí nhớ của y không được hoàn chỉnh, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như đối phương chưa từng xuất hiện kể từ sau một chuyện nào đó. Nhưng mà đó là chuyện gì thì y không có tí ấn tượng nào.
Nhưng điều khiến cho trái tim y rét lạnh lại là đoạn ký ức ở trong hình ảnh huyễn tưởng này.
—— Là thật.
Người này đã từng thổ lộ với y, chuyện cô gái này gặp tai nạn xe cộ cũng là thật. Sau khi gặp chuyện không may, người nhà của cô gái đã đến trường để thu dọn đồ đạc, họ tìm thấy được một lá thư cô gái từng viết, trong đó toàn là những lời thổ lộ tình cảm đầy trẻ con, sau đó họ đã giao lá thư đó cho y.
Vốn dĩ cô gái muốn đưa nó cho y vào bữa tiệc sinh nhật.
Nhưng mà, cô gái ấy đã không thể đợi được bữa tiệc sinh nhật của chính mình.
Khấu Đông đứng trên Vọng Hương Đài nhìn chăm chú hồi lâu, đoạn ảo giác đó bắt đầu lặp đi lặp lại, nữ sinh mời y —— đi trên đường —— bị đâm —— khuôn mặt của Diệp Ngôn Chi xuất hiện, y không nói một tiếng nào, ảo giác cứ liên tục lặp lại vài lần, giống như muốn khắc sâu việc “Diệp Ngôn Chi giết người bởi vì ghen tị” vào trong đầu y.
Sau khi chiếu đi chiếu lại nhiều lần, Khấu Đông cuối cùng cũng không nhịn nổi nói: “Được rồi.”
Định làm gì vậy, vòng lặp tuần hoàn không hồi kết à?
Cuối cùng ảo giác cũng ngừng lại, cảnh tượng hiện lên là cảnh lúc Diệp Ngôn Chi lộ mặt xuất hiện, hàm chứa trong đó đầy vẻ chờ mong.
Khấu Đông: “Ừm…”
Khấu Đông: “Vậy nên nhóc cho ba xem cái này là muốn biểu đạt điều gì?”
Lần này, nó bắt đầu run rẩy biến ảo giống như gặp chấn động suốt một lúc lâu, giọng nói thâm trầm của quỷ anh vang lên, “Nó theo dõi cha đó.”
Khấu Đông: “???”
“Nó giết người,” quỷ anh nặng nề nói, “Nó không phải người tốt —— thậm chí nó còn dám hút sữa!”
Hút sữa còn quan trọng hơn cả vấn đề giết người, đủ để thấy NPC không hài lòng về chuyện này đến mức nào.
Khấu Đông: “…”
Y im lặng một lát, thành thực nói: “Nhóc cũng đã giết người.”
Điều này sao có thể giống nhau được! Ảo cảnh tức giận lại bắt đầu lay động.
“Hơn nữa,” cha già họ Khấu khéo léo chỉ ra, “Nhóc cũng hút sữa, bây giờ nhóc còn đang ngậm núm vú cao su đó.”
Đổ lỗi cho người khác thì có ích gì?
Quỷ anh suýt tức ngã ngửa, sao nó có thể bị đánh đồng cùng với đồ quỷ đáng ghét kia chứ? Nó chính là con trai ruột của cha nó cơ mà!
Đồ quỷ đáng ghét kia to đầu rồi còn học đòi hút sữa, đó mới là không biết xấu hổ nhé!
Nó có cảm giác bất lực khi nhìn thấy cha mẹ mình bị yêu tinh mê hoặc, mãi lúc lâu sau nó mới tủi thân nói: “Nó dám lừa cha mà…”
Cái tên đó là đồ lòng dạ hiểm độc, không hề ngọt ngào tí nào!
Khấu Đông lộ vẻ mặt nghi ngờ, hỏi: “Nhóc có hiểu lầm gì không vậy?”
Quỷ anh mờ mịt.
Khấu Đông chỉ về phía ảo giác.
“—— Bọn họ không phải cùng một người.”
Hai người đó một người là người sống ở bên ngoài game, một bên lại là NPC trong game, có thằng ngu mới coi họ như một người. Việc này giống như tự nặn ra một gương mặt trong game rồi tạo hình cho nó giống với người ngoài thực tế vậy đó, bọn họ có thể là cùng một người được sao?
Đương nhiên không thể —— giữa 2D và 3D có ranh giới phân chia với nhau đó!
Quỷ anh: “……???”
Quỷ anh sợ ngây người, nghĩ thầm người này đang nói cái gì vậy?
Có thể nói lại thêm lần nữa được không??
Mạch suy nghĩ trong đầu Khấu Đông tương đối rõ ràng, “Điều này cho thấy cái gì, nó chỉ cho thấy việc khuôn mặt của kẻ rình coi đã vô tình bị sử dụng khi xây dựng số liệu mà thôi. Bề ngoài là vấn đề nhỏ nhoi, không hề ảnh hưởng đến nội tâm của người ta đâu.”
Y yêu thương con trai y, đương nhiên bởi vì nhãi con nhà y vừa hiếu thuận lại vừa thông minh, ngoại trừ việc mang ý đồ xấu khiến người ta hơi khó chịu tí ra thì mọi thứ khác đều hoàn hảo không tì vết —— Còn vẻ ngoài ấy à, đó chỉ là hạng mục cộng điểm chứ không phải hạng mục quyết định.
Cùng lắm là do Diệp Ngôn Chi xui xẻo nên mới có khuôn mặt giống với kẻ rình trộm. Một người cha già như y chưa bao giờ làm chuyện giận chó đánh mèo kiểu này.
Thậm chí y còn dạy dỗ quỷ anh, “Đừng tiếp tục suy nghĩ về chuyện của anh trai nhóc, anh trai của nhóc không so đo với nhóc thì thôi, nhóc không thể vu oan hãm hại người ta như vậy được.”
Thủ đoạn này dễ hiểu thôi, dù sao y cũng đã xem qua các bộ phim cung đấu, so với những người phụ nữ đó thì quỷ anh lại thẳng thắn quá.
Chỉ thiếu mỗi việc viết dòng chữ “Tui muốn chia rẽ mối quan hệ của hai người” lên trên mặt.
Quỷ anh hoàn toàn không thể nói cái fuck gì nữa, nghĩ rằng con thèm vu oan hãm hại nó ư?
Thằng đó! Nó còn cần con phải vu oan hãm hại nữa ư…?
Nó có thể cảm thấy được ác niệm trong lòng, đồ quỷ đáng ghét kia, ác niệm trong lòng hắn còn lớn hơn so với đám ác quỷ bọn nó cộng dồn lại!
“Được rồi chứ?” Khấu Đông sốt ruột muốn đi xuống khỏi Vọng Hương Đài, “Đi nhanh thôi, anh trai nhóc còn đang chờ bên ngoài, chờ thêm sợ lại lo lắng.”
Quỷ anh nghe thấy y vẫn còn suy nghĩ đến quỷ đáng ghét đó, càng thấy tức giận hơn.
“Cha ơi,” nó yếu ớt nhìn y, “Cha…”
Khấu Đông thờ ơ với thủ đoạn tranh thủ tình cảm thấp hèn này, tâm vững như sắt.
Quỷ anh bừng bừng tức giận: “… Con muốn đem nó đi nấu canh!”
Khấu Đông xua tay, ứng phó qua loa: “Có bản lĩnh thì nhóc cứ thử đi.”
Quỷ anh không có bản lĩnh: “…”
Sau khi nói ra hết những lời tàn độc, nó không còn gì để nói nữa, đành phải tâm không cam tình không nguyện đi xuống dưới cùng người này. Khấu Đông bước vài bước đi xuống khỏi bậc thang Vọng Hương Đài, chuyển động khớp xương cổ vài phát, chợt nghe thấy một âm thanh khe khẽ.
Một cỗ kiệu có đỉnh màu xanh đang chậm rãi đi đến từ trên cầu, trước sau có hàng trăm ma trơi vây quanh, bốn góc cỗ kiệu đều mọc ra một con mắt màu nâu nhạt giống như dã thú, nó chuyển động qua lại bên trong hốc mắt to lớn.
Người chơi đứng cách đó không xa, giờ đây mọi người tụ hết vào một chỗ, kinh hồn táng đảm nhìn cỗ kiệu kia bay đến gần.
Chỉ có Diệp Ngôn Chi quay lưng về phía cỗ kiệu, nhanh chóng đi về phía y.
“Cậu vừa đi đâu?”
Giọng nói của thanh niên lạnh lùng cứng rắn, dễ nhận thấy hắn đang nóng nảy. Khấu Đông hơi áy náy vỗ bả vai hắn, “Đi đến chỗ cái đài kia…”
Diệp Ngôn Chi thoáng liếc mắt nhìn về phía Vọng Hương Đài, ánh mặt đột nhiên hơi lóe lên.
Quỷ anh cũng nhìn thấy cỗ kiệu, nó trở nên phấn khích hơn so với trước, gào lên bổ nhào về phía trước.
“Cha lớn! Cha lớn!!”
Khấu Đông còn đang nắm dây thừng tỏng tay, suýt nữa bị nó kéo loạng choạng cả người, đợi đến khi nghe rõ nó gọi cái gì, bước chân lập tức dừng lại: “…”
Vãi chưởng.
Chính chủ đến đây thật, có lẽ đây là người đàn ông đã vứt chồng bỏ con….
Tầm nhìn của y dịch chuyển, thoáng nhìn sang Diệp Ngôn Chi có vẻ mặt vô cùng tối tăm đang đứng bên cạnh, trái tim bắt đầu đập thình thịch.
Cái quái gì đang xảy ra, hiện trường Tu La Tràng ư?