Bàn tay Khấu Đông nắm phải một thứ gì đó có lông tơ mềm mại, rất dài, cuộn về phía y —— Nhưng phải xoay nó lại thì người ta mới phát hiện ra đó là một con thỏ bông, đôi mắt đen láy trên gương mặt nó được tạo nên bởi hai cái cúc áo cứng cáp khâu bằng chỉ đen.
Trong phòng không thắp nhiều đèn, chỉ có duy nhất một ngọn nến đặt giữa chụp đèn mờ trong góc được thắp sáng, khi cháy vang lên tiếng lửa lách tách.
Thảm trải sàn vô cùng mềm mại, tưởng như chỉ cần dẫm nhẹ một cái là cả lòng bàn chân có thể chìm xuống. Nơi này rất thích hợp để người hay đi chân trần ở, mọi thứ xung quanh căn phòng đều mềm như bông.
Thậm chí y còn không nhìn thấy giường ở đây—— nơi nào cũng mềm mại một cách quái đản, cứ như bản thân căn phòng này chính là giường vậy, cho dù y có lỡ té xuống một cái thì cũng không thể nào nào bị thương cho nổi.
Mùi hương ngọt ngào như có như không thoang thoảng khắp chốn, đầy ắp những con gấu Teddy và thỏ bông có to có nhỏ bị ném ngổn ngang trên mặt đất. Khấu Đông nằm giữa hai món đồ chơi lông xù này, bị lớp lông tơ này trực tiếp chạm vào khiến cho bắp chân y ngứa râm ran cả lên.
Trong phòng tĩnh lặng không một bóng người, chỉ có tiếng trái tim y đang đập thình thịch. Khấu Đông quay trái quay phải, nhưng không thấy Diệp Ngôn Chi, quỷ anh hay đồng đội của y cũng chẳng thấy đâu hết. Cả căn phòng này chỉ có một mình y lẻ loi, ngay cả hai nhãi con nhà mình cũng không còn bên người nữa.
Tầm mắt y nán lại trên con thỏ bông nọ thật lâu.
Cảnh tượng này rõ ràng chưa bao giờ xuất hiện, nhưng lại vô cớ khiến Khấu Đông cảm thấy thân thuộc đến lạ thường. Sau đó, y bỗng lờ mờ nhìn thấy sau lưng con thỏ bông kia có khâu một vòng hoa văn màu đen, trông giống như một loại gia huy nào đó.
Khấu Đông hơi khựng lại, vươn tay lật con thỏ về phía mình, quả nhiên nhìn thấy được hình dáng hoa văn trong suy nghĩ của y ở trên đầu nó ——
Thứ này chắc chắn không phải ảo giác của y.
Trong đầu Khấu Đông chợt hiện lên vô vàn suy nghĩ lộn xộn, giống như lướt qua hàng loạt thước phim kinh dị. Cuối cùng y chỉ nhẹ nhàng nín thở một cái, mặt vô cảm ấn mạnh xuống bụng con thỏ bông kia.
Không có đồ vật quái dị nào ở bên trong.
Bởi vì được nhồi thêm vải mềm nên con thỏ bông này bị y đè chặt xuống mặt đất dễ như trở bàn tay, toàn bộ lớp lông tơ trên người nó đều rũ hết xuống. Khấu Đông thở phào một hơi, lại buông tay ra —— Vừa rồi y thật sự sợ rằng sẽ có cánh tay đột ngột thò ra từ trong món đồ chơi này.
Vẫn còn may chán.
Nếu không thì biến thành hiện trường khủng bố mất rồi…
Khấu Đông click mở giao diện hệ thống của mình lại lần nữa để xem thử, tiếc rằng trên giao diện vẫn trống rỗng, chẳng có một tin tức nào. Vừa không có lời nhắc đây là phó bản, cũng chẳng hiện lý do tại sao thú cưng trói buộc với y là Diệp Ngôn Chi hiện giờ lại không ở bên cạnh. Y thử mở vạch hành lý, nhưng cũng không hề có tác dụng.
Cứ như chỉ có mình y bị nhốt ở thế giới này vậy.
Khấu Đông thử gọi một tiếng.
“Hệ thống.”
【……】
“Hệ thống?”
Giao diện hệ thống vẫn im ắng như lúc ban đầu, cứ như đã chết.
Thực ra Khấu Đông cũng chẳng trông cậy vào việc nó đáp lại hay không, nhưng y vẫn tiếp tục bắt nạt rồi đá nó một cái: “Tốt xấu gì mày cũng phải trả con trai lại cho tao chứ… Không thì báo tin bình an cũng được mà!”
Hiện tại ba con cách xa nhau, thậm chí y còn chẳng thể biết được hai đứa nhóc của mình có bình yên vô sự hay không…
Y vất vả lắm mới nuôi được nhãi con lớn lên, chả nhẽ ngay cả quyền lợi làm ba mà y cũng không có sao?
Khấu Đông giơ chân lên, nóng lòng muốn thử.
Hệ thống loé sáng, cuối cùng trả lời.
【 Yêu cầu người chơi không được phá hoại tài nguyên game.】
Khấu Đông chớp lấy thời cơ, hỏi: “Diệp Ngôn Chi có sao không?”
Hệ thống vẫn đáp lại bằng câu nói kia, giống như bản thân thực sự là một người máy có nguyên tắc:【 Yêu cầu người chơi không được phá hoại tài nguyên game.】
Khấu Đông: “……”
Mẹ nó, lại là câu này.
Y ngứa tay lắm rồi đấy.
Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, cũng ngăn cản động tác của y lại. Cộc, cộc, cộc, 3 tiếng cực kỳ có tiết tấu.
Đầu óc Khấu Đông chợt căng cứng, theo bản năng nhìn ra bốn phía xung quanh —— Tiếc rằng nơi này chẳng có thứ gì mà y có thể lấy tới phòng thân, nhất là đống đồ chơi mềm mại không hề có tính công kích kia, ngay cả một đao của A Tuyết cũng chẳng thể đỡ nổi.
Không còn thời gian để suy nghĩ, y đành phải vùi mình vào giữa hai con thú bông, cố gắng che kín bản thân, không để lộ dấu vết.
Y nín thở, kìm nén mọi âm thanh.
Người ở bên ngoài đang đi tới là ai?
… Tử thần?
Hay vẫn là NPC?
Có lẽ đã quá lâu không nghe được động tĩnh gì trong phòng, cánh cửa bỗng vang lên âm thanh kẽo kẹt và được vị khách gõ cửa mở ra.
Tiếng giày nện xuống mặt đất.
Uỳnh uỵch rúng động.
Trái tim Khấu Đông nhảy tới cổ họng, trong tình cảnh này không thể biết đối phương là địch hay bạn, y chỉ có thể mơ hồ cảm giác người nọ đang đi lướt một vòng quanh căn phòng. Cuối cùng, đôi giày kia dừng ở phía trước một chồng thú bông, sau đó hắn cúi người xuống, từ trên cao nhìn chằm chằm vào khe hở giữa hai con gấu bông.
“……”
Thời gian cứ như bị ấn nút tạm dừng.
Người trước mặt bất động thật lâu.
Khấu Đông vì thế càng không dám nhúc nhích. Trái tim trong ngực y nhảy loạn xạ liên hồi, cơ bắp toàn thân đều căng cứng trong vô thức, chuẩn bị sẵn sàng đẻ có thể lập tức bật dậy tập kích người trước mặt.
Đột nhiên, y chợt nhìn thấy một con mắt màu xanh biếc đang chiếu thẳng vào hai mắt y qua khe hở.
Đôi đồng tử kia xanh biếc, thậm chí nó còn làm y liên tưởng tới đôi mắt pha lê được đính trên con thú bông đồ chơi nào đó. Nhưng ngay sau đấy, đôi mắt ấy bỗng chớp chớp, khẽ nheo lại, cứ như đang cười ——
Đó không phải một món đồ chơi.
Mà là một người sống sờ sờ.
Cậu ta áp sát mặt mình vào, nhìn y.
Trong khoảnh khắc này, toàn bộ huyết dịch trong cơ thể Khấu Đông bỗng dưng trở nên lạnh toát. Y cắn chặt răng, không thể chần chừ được nữa, lập tức lật nhào 2 con thú bông chắn ở trước mặt rồi bật dậy, đồng thời chuẩn bị đánh trả.
Nhưng tích tắc ấy, y đột nhiên đứng hình khi thấy rõ gương mặt gần trong gang tấc của ai kia.
Đồng tử xanh biếc, mái tóc màu bạch kim, khuôn mặt cũng rất đỗi non nớt, khổ nỗi Khấu Đông chỉ mới nhìn thôi mà đã cảm thấy ê hết cả răng.
Mặc dù người này vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là y có thể nhận ra ngay tức khắc.
Mẹ nó chứ, đây không phải Cún con thì còn là ma nào được nữa?
Nhớ tới sự tích huy hoàng của Cún con khi muốn biến y thành con rối ở thế giới đầu tiên, Khấu Đông không nhịn được mà cảm thấy đau trứng.
Sao Cún con lại chạy tới chỗ này?
Chẳng lẽ là mình vẫn còn ở trong phó bản?
Trong đầu y xuất hiện rất nhiều phỏng đoán, nhưng ngoài miệng vẫn một mực im lặng. Trái lại, Cún con bỗng đứng thẳng dậy, trên gương mặt cậu ngập tràn dáng vẻ vui mừng rạng rỡ, vươn tay về phía y: “Anh tỉnh rồi ạ?”
Khấu Đông lùi về phía sau nửa bước theo bản năng, lúc này mới phát hiện bàn tay của đối phương không đổi sang hướng khác, chẳng qua là muốn sửa lại cổ áo nhếch nhác của y.
Bước chân của y vì thế mà khẽ khựng lại.
Cún con kéo phẳng cổ áo của y xong, lại quay ra cài cúc áo cho y thật cẩn thận.
“Sao anh lại ngủ ở chỗ này,” Cậu tỏ vẻ trách cứ nói, “Nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?”
Khấu Đông ngậm chặt miệng, không trả lời một câu nào.
Mặc dù y vẫn chưa biết đây rốt cuộc là cốt truyện gì, nhưng khi nhìn vào áo gile định hình và ủng ống cao mà NPC mặc trên người, trang phục này cũng đủ để y nhận ra nó mang hơi hướng phong cách thời Trung Cổ.
—— Nhờ phúc của trò chơi, hiện giờ Khấu Đông cũng coi như khá quen thuộc với thời Trung Cổ.
Thậm chí mới nhìn thôi cũng có thể sinh ra cảm giác thân thiết.
Mặc kệ mọi chuyện ra sao, chỉ cần ở đây không có đám vampire lúc nào cũng nhăm nhe coi máu của y thành mỹ vị đỉnh nhất, vậy cũng đủ để Khấu Đông cảm thấy an toàn tuyệt đối rồi.
“Mau tới đây đi,” Cún con thúc giục nói, “Mọi người chờ ở bên ngoài lâu lắm rồi.”
Khấu Đông bất lực cứ như “không trâu bắt chó đi cày” bị kéo dậy khỏi mặt đất, sau đó lại bị đẩy ra ngoài cửa. Trên đại sảnh bấy giờ đã có vài người lần lượt kéo đến, hai tay bắt chéo, đứng một cách cung kính.
Quần áo trên người bọn họ không giống nhau, liếc mắt nhìn qua là thấy sự khác biệt, đặc điểm nghề nghiệp tương đối rõ ràng.
Người đàn ông đang xách theo bình tưới nước kia là thợ tỉa hoa, dáng người cao dong dỏng, yên lặng đứng tại chỗ.
Còn người phụ nữ mặc tạp dề có mái tóc màu đỏ nâu chính là đầu bếp. Thân hình của cô không thể hình dung bằng từ thanh tú đẹp đẽ mà phải là đầy đặn nở nang, chưa kể vóc dáng cô lại cao, cực kỳ thu hút ánh nhìn.
Ngoại trừ hai người này, còn có một người hầu gái nhóm lửa trông tuổi tác không lớn lắm, ánh mắt đảo loạn xạ, trông có vẻ rất hoảng sợ, trên hai cánh tay dính đầy tro đen. [*]
[*] Đoạn này tác giả cop nhầm 2 đoạn miêu tả nhân vật, căn cứ theo miêu tả phía dưới và các chương sau, nhóm mình đã điều chỉnh lại cho phù hợp.
Bên cạnh là hai người hầu nam cấp thấp, trong tay còn cầm bàn chải nhỏ để lau chùi đồ bạc.
Khấu Đông là người thứ sáu.
Việc y đi tới cũng kéo theo sự chú ý nho nhỏ, nhưng phạm vi không lớn lắm, những người nọ cùng lắm chỉ mở mắt ra quan sát y mà thôi.
Cún con đẩy Khấu Đông vào trong đội ngũ, thong thả ung dung tiến lên phía trước. Cậu nhìn lướt qua một lượt, bấy giờ mới hỏi: “Mọi người đã đến đông đủ rồi chứ?”
Một thanh âm giống như đúc vang lên trả lời: “Thưa anh hai, đã đến đủ rồi ạ.”
Khấu Đông: “……”
Nghe thấy âm thanh này, trong lòng y lập tức xuất hiện dự cảm xấu. Quả nhiên vừa mới quay đầu lại, Khấu Đông đã nhìn thấy một người có dáng vẻ giống hệt Cún con đang đứng ngay sau bọn họ. Hai người một trước một sau, như thể đã bao vây bọn y lại.
Má nhà nó chứ, đừng có bảo là sinh đôi đấy nhá?
Hiện tại Khấu Đông không chỉ thấy đau trứng, mà còn đau cả thận…
Một tên đã đủ ầm ĩ rồi, huống chi là hai tên…
“Tốt lắm.”
Anh trai song sinh nói, khi cười rộ lên còn lấp ló một lúm đồng tiền nho nhỏ ở bên khoé môi đỏ thắm.
“Các vị đều là người chúng tôi vừa mời đến nơi này, xin cho phép tôi được giới thiệu đôi lời về bản thân.”
Khấu Đông khẽ giật mình một cái, chú ý tới hai chữ “mời đến”.
Nói như vậy, hẳn là y cũng đang sắm vai một nhân vật ở nơi này.
Cún con nho nhã lễ độ cong người xoay về phía bọn họ.
“Tôi là Randi, quản gia ở nơi này. Đằng sau các vị chính là em trai của tôi, Brandt. Trong thời gian cho phép ở lại đây, mong các vị hãy nghe theo mệnh lệnh của tôi —— tôi sẽ phân công công việc cho các vị.”
Vài người quanh đó quay lại nhìn nhau, đột nhiên, người đầu bếp nữ vóc dáng cao vút bỗng giơ tay.
“Thưa ngài quản gia,” Thanh âm của cô rất hồn hậu, nhưng lại khó nghe ra vài phần nữ tính bên trong, “Theo tôi được biết, công việc của chúng tôi đều không giống nhau. Tôi mạo muội hỏi một câu, ngài muốn phân công như thế nào?”
Anh trai song sinh vẫn mỉm cười như cũ, chẳng hề nao núng, bình tĩnh nói: “Xin mọi người đừng lo lắng, tôi đương nhiên sẽ phân chia thật công bằng.”
Cậu căn bản không hề trả lời mà tránh đề tài này đi. Điều đó làm cho mọi người dường như có phần nhụt chí, Khấu Đông nắm bắt được biến hoá cảm xúc rất nhỏ của bọn họ, khẽ nhíu mày.
Phản ứng như vậy không giống NPC lắm, ngược lại có vẻ giống người chơi hơn.
Chẳng lẽ y đã vào nhầm phó bản tổ đội?
“Trước khi phân công, tôi còn có vài việc muốn bàn giao tới các vị.”
Randi tươi cười niềm nở [1], chậm rãi giơ tay lên.
[1] Gốc 笑容可鞠: Tác giả viết sai chính tả, từ 鞠 (jū) ở đây phải là từ 掬 (jū) mới đúng. Thành ngữ 笑容可掬 (Tiếu dong khả cúc) xuất phát từ hồi 95 trong tác phẩm “Tam Quốc Diễn Nghĩa” của nhà văn La Quán Trung đời nhà Minh, miêu tả cảnh Gia Cát Lượng (Khổng Minh) chỉ dùng 1 tiếng đàn đã đẩy lùi 15 vạn quân Nguỵ: “Quả nhiên thấy Khổng Minh ở trên mặt thành vẻ mặt tươi cười ngồi tựa lan can, đốt hương gảy đàn.”
“Một, bất cứ lúc nào cũng không được phép quấy rầy thiếu gia.”
“Hai, không được tới gần phòng của thiếu gia.”
“Ba ——”
Cậu khẽ nheo lại đôi mắt màu xanh biếc.
“Kẻ nào phá hỏng tâm trạng của thiếu gia, đều phải chết.”
“Mong các vị hãy nhớ kỹ ba điều này.”
Dứt lời, cậu cũng quay người rời đi. Khấu Đông vẫn đứng tại chỗ, đang lúc còn sững sờ, thợ tỉa hoa có dáng người cao cao gầy gầy kia bỗng nhíu mày nhìn y, nói: “Bảo sao ngày trước thấy thiếu mất một người, tại sao lại là người mới cơ chứ?”
Khấu Đông biết ngay là mình đoán đúng rồi.
Đây thật sự là phó bản tổ đội.
Y cũng không muốn bại lộ, chỉ hơi tỏ vẻ rụt rè giống như người mới rồi giải thích: “Lúc trước bị lạc đường, không đi ra được.”
Lâu đài cổ này rất rộng, bị lạc đường cũng không phải chuyện lạ. Thợ tỉa hoa có vẻ rất chướng mắt với loại như y, cuối cùng vẫn “xì” một tiếng, gọi y qua.
“Đã đọc nhiệm vụ chưa? Lần này cũng tương đối đơn giản thôi.”
Khấu Đông nhỏ giọng nói: “Chưa…”
“Cái này cũng chưa đọc?”
Lông mày thợ tỉa hoa càng nhíu chặt, rốt cuộc vẫn tự mình chỉ cho y: “Nhiệm vụ lần này yêu cầu chúng ta phải đi tìm con gấu đồ chơi mà thiếu gia ở đây thích nhất ——”
Anh dùng ngón tay thon dài của mình gõ gõ lên tờ giấy. Hình vẽ trên đó thoạt nhìn chẳng giống một con gấu bông tẹo nào, nhưng ở phần tai nó lại thêu một chữ cái in hoa vô cùng rõ nét “D”.
Ánh mắt của Khấu Đông khẽ khựng lại, dừng lại thật lâu ở trên chữ cái nọ mà chẳng hề có ý định nhúc nhích.
“… Muốn tìm nó?”
Thanh âm y có chút khô khốc.
Thợ tỉa hoa vẫn chưa phát hiện ra sự bất thường của y.
“Đúng vậy.”
Người đàn ông khẳng định nói.
“Chỉ cần tìm được nó, chúng ta sẽ thành công.”