Gặp lại bạn cũ luôn là chuyện vui sướng cực kỳ, đương nhiên là đã trừ các chuyện khác đi. Khấu Đông thấy A Tuyết, lập tức cảm thấy bừng bừng sức sống.
Lại còn là một người cùng đẳng cấp với Diệp Ngôn Chi, có sức chiến đấu.
Đúng là song hùng chiến đấu trong đoàn đội nhỏ của bọn họ.
“Không thấy Tống Hoằng với đám người khác.” A Tuyết vừa lau đao vừa nói, “Nhưng tôi đoán là cậu ở bên này gặp chuyện. Cũng ngờ ngợ cậu sẽ ở vị trí trung tâm nên mới tìm tới đây. Quả nhiên cậu ở đây thật.”
Cô nghiêng đầu liếc qua con thỏ xám đang nhìn mình.
“Vị này là ai?”
Thân phận của Lâm Manh Manh khó có thể giải thích bằng một hai câu nói. Nhưng nó cũng thông minh, tự giới thiệu bản thân trước: “Tôi là bạn của thiếu gia.”
Ánh mắt cô gái nhỏ ngơ ngác, quay ra hỏi Khấu Đông.
“Thiếu… cái gì?”
Nói thật.
Nghe có hơi ngu ngu.
Khấu Điềm Điềm hổ thẹn che giấu, nói cho qua: “Cái này, cái này chỉ là một cái biệt danh vô dụng thôi ——” y nhanh chóng chuyển đề tài qua chuyện khác, “Chúng ta vẫn nên suy nghĩ cách xử lý con mắt kia thì hơn.”
Y thuật lại ngắn gọn suy đoán trước đó của mình cho A Tuyết.
Cô gái nhỏ nghe xong, không chút do dự thò đầu ra từ chỗ bị vỡ của trái tim, nhìn ra phía ngoài. Ở bên trên có một con mắt đỏ sẫm đang xoay tròn, nó nhận ra được hơi thở của người sống thì đột nhiên hạ xuống, nhìn chằm chằm vào người cô.
Một cái chân nhện chợt xuất hiện giữa trời, nó muốn đánh úp xuống đầu cô, cái chân ấy là của một con nhện mới phá màng tơ từ bên trên, trông rất lớn. Nhìn cái chân gai nhọn xù xù lông của nó, nếu như trúng phải đầu của A Tuyết thì chắc hẳn đầu của cô sẽ không tránh khỏi số phận máu me be bét.
Cũng may tốc độ phản ứng của cô nhanh, kỹ năng này luyện ra từ bao nhiêu năm lăn lộn trong game, bấy giờ mới nhảy lên một cái.
Thoát được!
Cái chân nhện vồ hụt, nó tiếp tục đánh về phía cô, A Tuyết lại theo đà lăn tiếp, không chút do dự vung thanh đao trong tay, chỉ nghe thấy trong không trung vù vù tiếng gió, nghênh đón cái chân khổng lồ mà con nhện đang đè xuống chỉ trong giây lát.
Nhất thời, âm thanh choe chóe như sắt thép chạm vào nhau vang lên, ầm ầm bên tai. Tầm nhìn trở nên tối sầm, cái chân nhện khủng bố kia bị chém đứt rơi uỳnh xuống trước mặt bọn họ.
A Tuyết vẫn chưa bỏ qua, tay cô vẫn đang cầm sợi tơ nhện mà trước đó Khấu Đông đưa cho, cô xoắn mấy vòng rồi trực tiếp quăng lên con nhện dữ tợn kia. Tới khi nó úp lên chỗ con nhện, cô kéo một cái, dùng lực của nó nhảy lên không trung tránh thoát sự tấn công của con nhện, cây trường đao cực kỳ chuẩn xác ——
Đâm thẳng vào hốc mắt nhền nhện.
Tiếng kêu đau vang lên ầm ầm, con nhền nhện giãy giụa khiến mặt đất rung động theo nó. Máu trên người nó không ngừng chảy xuống, cứ như cơn mưa nho nhỏ tí tách.
Lông mày A Tuyết cũng bị dính một giọt máu tung tóe, vẫn chưa kịp lau đi, đỏ sẫm một vùng.
Giọt máu ấy cũng làm khí chất quanh người cô thay đổi đi ít nhiều, vốn dĩ là một người tốt nhu hòa, bấy giờ lại tăng thêm mấy phần tà khí, trông cứ như bảo kiếm thấy máu là ra khỏi vỏ, mũi nhọn ma lệ hoàn toàn lộ ra.
Vẻ mặt của cô không thay đổi, chỉ tàn nhẫn xoay xoay cái đao đang cắm trong mắt con nhện, òm ọp òm ọp, động tác chẳng khác nào bà nội trợ trong nhà đang khuấy nồi canh. Bên dưới có thứ nước vàng đục chảy ra, mùi tanh nức mũi, cô cứ như không hề thấy cũng chẳng ngửi thấy, mũi còn chẳng khịt lấy một cái.
Mãi tới khi xác định con nhền nhện chết rồi, cô mới nhảy xuống.
Lâm Manh Manh: “…”
Lâm Manh Manh bị dọa sợ hãi, miệng há to mãi không khép lại.
Hồi lâu sau nó mới xoay người, thì thào: “Thiếu gia…”
Khấu Đông: “Hả?”
Con thỏ xám gắng sức nuốt xuống ngụm nước bọt không hề tồn tại, thật lòng nói: “Tôi cuối cùng cũng hiểu sao cậu không chạy.”
Ai thèm chạy nữa cơ chứ —— ở đây có một sát thủ nhện vô cảm nè!
Khấu Điềm Điềm cũng vô cùng dao động, sau một thời gian không gặp, cô gái này đã trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều. Người bị PTSD côn trùng như y so sánh với A Tuyết trước mặt, sức chiến đấu còn nát kinh khủng, tự nhiên y sinh ra chút mặc cảm ngại ngùng.
Không nhịn được xúc động thở dài: “Tôi không bằng cô ấy.”
Lâm Manh Manh: “…”
Lời nói này, làm sao vậy, không lẽ cậu còn muốn choảng nhau với người kia chắc?
“Thế nhưng tôi nghĩ,” Khấu Đông bổ sung, liếm môi một cái, “Tuy rằng cái này tôi không so sánh được với cô ấy nhưng bàn về năng lực hút quái, chắc hẳn tôi là đỉnh của chóp rồi ——”
Lâm Manh Manh: “Hút… cái gì?”
Sao tự nhiên cậu ta nghe không hiểu.
“Hút quái,” Khấu Điềm Điềm nói, “Nói đơn giản hơn thì chính là người phụ trách phân tán sự chú ý.”
Y chỉ chỉ lên con mắt màu đỏ ở trên. Nếu trực tiếp nhảy tới hẳn là rất khó bắn trúng, nó treo lơ lửng bên ngoài tầng tơ nhện, tơ nhện và mấy thứ chân kìm kia sẽ là bình phong che chắn cho nó. Bây giờ trong tay y chỉ còn dư lại hai cái tên, không thể tùy tiện bắn ra trong tình huống này.
Nhưng nếu như nghĩ lệch đi chút…
Khấu Đông ngửa đầu nhìn, ánh mắt trở nên thâm thúy. Y lẩm bẩm nói: “Ở đây có cái ống thép nào không nhỉ?”
Lâm Manh Manh: “…???”
Cậu ta đang nghe cái quỷ gì đây?
Ống thép???
*
Cùng lúc đó, vùng đất ngay trên đỉnh đầu bọn họ, Tống Hoằng vẫn nhọc công đào bới một mình.
Anh không biết mình đã đi được bao lâu rồi, nói chung dưới chân không còn đường nào để đi nữa. Anh chậm rãi bước lên trên đống tơ nhện, thỉnh thoảng ngẩng đầu híp mắt xác định vị trí của mình hiện giờ.
Trước mắt toàn là màu trắng như tuyết. Tơ nhện chảy ngược chảy xuôi như con sông lớn, từng cơn thủy triều ào ào như có thể nuốt chửng bọn họ ngay tức khắc. Nhìn hồi lâu còn thấy đống trắng trắng đó hóa thành màu đen.
Tống Hoằng biết mình có chứng quáng tuyết, đành dừng lại đi chậm hơn.
Vừa giảm tốc độ, mũi chân anh đã lập tức chạm phải vật gì cưng cứng. Anh hơi mở mắt, cẩn thận nhìn dưới lòng đất, bới đống tơ nhện ra ——
Đó là một cái lưỡi hái trông rất sắc bén. Chỉ là bấy giờ trên lưỡi hái dính đầy máu màu vàng nhạt, có lẽ máu từ lưỡi hái cũng dây sang xung quanh khiến cho tơ nhện ở cạnh cũng nhuốm màu vàng, chẳng khác nào ánh mặt trời chiếu xuống. Nhưng khi tới gần thì mới nhìn ra sự thật, nó không hề kiều diễm như vẻ bề ngoài mà còn khiến người ta sởn tóc gáy.
Chung quanh không còn ai khác.
Chôn dưới đất, chỉ có duy nhất cái lưỡi hái đó. Nó như không có chủ, nằm cô đơn chốn này, bị tơ nhện dày đặc phủ kín, dát lên trên lưỡi hái màu trắng như tuyết.
Tống Hoằng chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn cẩn thận nhấc nó lên.
Anh đã từng thấy cái lưỡi hái này.
Khi đó nó vẫn nằm trong tay Tử Thần, được Tử Thần rút ra từ trong màn sương màu máu của mình, cứ tưởng đây là vũ khí mà cái tên Tử Thần có khuôn mặt thanh tú ấy sẽ không để rời tay.
Sao nó lại ở đây?
Tống Hoằng không nhìn thấy kết cục của tên Tử Thần. Trong phó bản quỷ anh, anh còn chưa kịp nhìn thì bị ném ra ngoài vì Khấu Đông hoàn thành nhiệm vụ. Cảnh tưởng cuối cùng mà anh thấy cũng giống với Khấu Đông, là cái lưỡi hái này được người kia giơ cao, khoảnh khắc nó bổ thẳng về phía thanh niên.
Sau đó thì sao…
Anh cẩn thận vuốt ve hoa văn trên lưỡi hái. Vứt bỏ lớp tơ nhện bên ngoài đi thì nó vẫn cực kỳ sắc bén lẫm liệt như trước, chỉ là có màu đen thui, lồng trong vầng sáng đỏ sẫm như máu.
Nhưng vì lý do gì mà nó lại bị vứt ở đây?
Lập tức, gương mặt của Diệp Ngôn Chi xông vào đầu óc anh. Biểu hiện của cậu thanh niên lạnh lùng cứ như tất cả sự việc đều nằm trong dự kiến của hắn; hắn nhìn Tử Thần, ánh mắt mang theo sự hờ hững được ăn cả ngã về không.
Tống Hoằng không khống chế được bản thân mà nghĩ tới cái này. Anh nhớ tới gương mặt Diệp Ngôn Chi, nhịn không nổi mà ý nghĩ.
Lẽ nào Tử Thần chết trong tay hắn?
Không không không, Tống Hoằng tỉ mỉ ngẫm lại mới thấy cái ý nghĩ này của bản thân hoang đường ra sao.
Tử Thần là thần, chẳng lẽ còn có người giết được thần chắc?
Đó không phải là sức mạnh mà một con người nên có.
Tống Hoằng hơi dao động, cuối cùng vẫn lấy lưỡi hái từ trong lòng đất lên, đeo vào người. Anh tiếp tục đi về phía trước, ở trên đường gặp hai con nhền nhện đang xốc đỉnh đầu của một người chơi ra để hút tủy não của người nọ. Da đầu Tống Hoằng tê tê, cổ họng hơi động, chỉ ngửi thấy mùi tanh nức mũi.
Người không thể cứu. Anh không suy nghĩ nữa, trực tiếp lấy lưỡi hái Tử Thần ra chém chết hai con nhền nhện tại chỗ.
Chỗ con nhện có một lỗ thủng sâu hoắm, Tống Hoằng nhìn xuống dưới, không nhịn được gõ đầu mình.
Sao mà anh ngốc thế nhỉ —— phía dưới này rõ ràng dễ đi hơn nhiều!
Vì thế anh lập tức đổi đường đi.
Càng đi về phía trước, con đường cũng rộng hơn nhiều. Cứ như hàng vạn hàng nghìn con nhền nhện cùng truy tìm một mục tiêu, lao về phía thứ đó nên con đường này mới được mở a.
Trong tầm mắt Tống Hoằng xuất hiện từng mảnh ám sắc, giống như quả nho đỏ tím được tô vẽ lên mặt đất. Đến khi nhìn kỹ, anh mới nhận ra đó chẳng phải quả nho mà là máu của đám nhện đang chảy.
Máu của chúng khi khô sẽ biến thành màu đỏ hơi thiên sắc tím, khác hoàn toàn màu máu ban đầu. Tống Hoằng cũng từng vật lộn với nó nên cũng hiểu đôi phần, cho dù khi đó anh có dùng toàn lực thì cũng chỉ gượng gạo được thêm đôi chút.
Muốn làm máu của chúng thành ra như này thì khó khăn biết nhường nào.
Hiện giờ màu sặc sỡ của chúng nó nhuộm đầy trên đất, đi càng sâu thì những cây nho này càng lớn, càng dày, không còn mỗi chỗ một ít như ban đầu mà từng mảng trông cực kỳ nổi bật, cảm tưởng nó sẽ làm mặt đất nổ tung như pháo hoa ngay tức khắc. Xương cốt của đám nhền nhện nằm la liệt tại chỗ, ngang dọc tứ tung đủ cả, hết đống này tới đống khác trông cứ như mấy ngọn núi nhỏ.
Mùi tanh nức mũi. Chất lỏng dính nhớp nháp nửa trong suốt dính cả vào tơ nhện dưới chân, dẫm vào vang lên tiếng nhèm nhẹp.
Tống Hoằng tốn không ít công mới đi được tiếp, trong lòng tính toán, không khỏi kinh hãi —— rốt cuộc là giết bao nhiêu cơ chứ!
Đây hẳn là một cuộc thảm sát.
Anh đẩy ra từng tầng tơ nhện buông xuống, thoáng nhìn thấy phía sau màu máu còn dày đặc hơn, còn tưởng là bản thân mới bước vào địa ngục nhân gian, mùi máu tanh cuốn theo gió thổi thẳng vào óc.
Trước mắt anh là một loạt màu đỏ nhàn kỳ dị, như thể bị bao phủ bởi một tầng sương máu. Tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, cố gắng lắm mới phân biệt được màu đen đang không ngừng tràn ra trước mắt đại diện cho thứ gì.
Thời khắc nhìn thấy sự thật, Tống Hoằng không khỏi thở nhẹ một hơi, theo bản năng lùi về phía sau một bước ——
Vắt ngang tầm mắt của anh, là một ngọn núi nhện không ngừng ngọ nguậy, giống như kim tự tháp nhền nhện.
Chúng đang nuốt chửng lẫn nhau. Con lớn ăn con nhỏ, con nhỏ lại thịt con nhỏ hơn, chúng nó dường như dựa vào cách thức này mà tăng trưởng, con dưới cùng cũng đã cao bằng hai người trưởng thành, tiếng nhai nuốt vang lên bên tai khiến lòng người ngỡ ngàng. Ở tầng cao nhất của chuỗi thức ăn tàn nhẫn này, dường như có một bóng người mơ hồ đang đứng, từ trên đỉnh đầu, mấy con nhện lông con không ngừng được sinh ra. Trông cứ như đó chính là vật chủ của đám nhện, chúng nó xé toạc người nọ để chui ra.
Bên trong này có người!
Suy nghĩ của Tống Hoằng bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn. Anh không nghĩ ngợi rút lưỡi hái, nhưng chỉ nhìn thấy sau làn sương máu nhấp nhô là một đôi mắt đen kịt, khuôn mặt quen thuộc.
Tống Hoằng chợt run rẩy.
Anh không thể tin được nhìn người trước mắt, nhất thời trong đầu chỉ còn tiếng ong ong. Một lát sau anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “…Diệp Ngôn Chi?”
Người kia đứng trên lưng nhền nhện, từ trên cao nhìn xuống anh.
Lông mày.
Đôi mắt.
Thần thái ấy.
Tống Hoằng chắc chắn sẽ không nhận sai.
… Là Diệp Ngôn Chi!
Khi anh vừa thốt ra cái tên, Tống Hoằng cảm nhận được ánh mắt người kia quét xuống chỗ mình —— nháy mắt này, anh nhận ra, đối phương cũng đã thấy mình.
“Lâu rồi không gặp.”
Giọng điệu bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Điều này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của Tống Hoằng. Cứ như nơi bọn họ đang đứng không phải là trong đám nhện, nơi mà việc chạy thoát thôi cũng khó khăn, mà là ở trong một quán cà phê đầy ánh nắng mặt trời —— gặp gỡ nhau trong tình cảnh yên tĩnh thanh bình.
Tống Hoằng trợn mắt há mồm nhìn, nghe đối phương lạnh nhạt nói: “Chờ tôi một chút.”
Ngay sau đó, hắn từ trên núi nhền nhện nhảy xuống, trong tay không biết đang cầm cái gì mà dễ dàng như chặt dưa, bổ một phát từ giữa bọn nhện để mở đường xuống dưới. Tiếng kêu rên thê thảm ầm ầm bên tai, Tống Hoằng nghe xong da đầu cũng dần tê dại, chỉ cảm thấy bên má hơi nóng lên, tới lúc phản ứng lại mới phát hiện đó là một giọt máu hãy còn nóng hôi hổi.
Gió ào ào tạt vào mặt, anh không nhịn được cụp mắt.
Đôi giày dẫm lên mặt đất. Diệp Ngôn Chi khoác trên người áo choàng đen, một màu đen mà tựa hồ còn đen thẳm hơn tất cả, nhìn kỹ mới phát hiện đó là màu máu thấm đẫm tạo thành. Khuôn mặt hắn dưới mũ trùm trông trắng bệch, từ gò má tới miệng rồi tới môi, không có chút màu máu nào, hàm dưới thon gầy nửa ẩn nửa hiện dưới lớp mũ trùm.
Tống Hoằng lần đầu tiên thấy thần thái này của hắn, sự uể oải không cách nào giấu đi. Hắn có vẻ suy yếu hơn so với mọi ngày.
Đồng thời, cảm giác tinh thần và thể xác của hắn cũng không như mọi khi. Tống Hoằng cũng chẳng biết phải dùng từ ngữ gì để miêu tả, nhưng anh cảm thấy cặp chân dài của hắn thu hút hơn bình thường, trông như kiểu thanh niên trưởng thành hoàn toàn biến thành một người đàn ông lãnh đạm kiệm lời.
Khí thế khó gần kia càng thêm nồng đậm, đôi mắt như vực sâu không thấy đáy, khiến người ta chỉ muốn tránh ra.
“Đã lâu không gặp, cậu bị thương hả?”
Người đàn ông không hề trả lời mà chỉ dùng một tay xốc mũ trùm đầu lên. Một tay khác của hắn cầm vũ khí, nhìn có vẻ khá kỳ quái, nhìn thêm vài lần mới nhận ra đó là gọng kìm bóng loáng lấy từ một con nhện nào xấu số nào đó.
Đám nhện phía sau bắt đầu gây rối lần nữa, chúng lao thẳng về hướng hắn đang đứng. Tống Hoằng ý thức được, hóa ra ban nãy không phải tình cảnh gì quỷ dị mà là bọn nhện kia đang vây công người này.
“Chúng nó…”
Diệp Ngôn Chi hơi gật đầu, bình thản nói: “Chúng nó muốn cắn nuốt tôi.”
Môi Tống Hoằng giật giật, muốn nói cái gì đó rồi lại thôi. Thực tế thì nhìn không giống như vậy lắm —— anh đã từng gặp cảnh chúng nó ăn tươi nuốt sống đám người chơi khác, một hai con thôi cũng đã có thể hút người ta thành xác chết không có tủy não.
Nhưng đám trước mắt này đủ để dùng từ mênh mông cuồn cuộn để miêu tả.
Chẳng lẽ đông như vậy mà chỉ muốn cắn nuốt người đàn ông này thôi sao?
Diệp Ngôn Chi dừng lại trước núi nhền nhện, khóe miệng như có ý cười lóe lên.
“Nhưng chúng không thể.”
Hắn bình tĩnh nói.
“Ít nhất là bây giờ… bọn chúng vẫn chưa thể phệ chủ.”
Phệ chủ.
Hai chữ này vừa thốt ra làm đầu óc Tống Hoằng rơi vào một mảng hỗn lộn.
… Phệ chủ gì cơ?
Ai là chủ nhân của bọn chúng?
Ánh mắt Diệp Ngôn Chi sâu thẳm, không có tiêu cự, cứ như hắn đang nhìn một người nào đó không ở đây. Khóe miệng của hắn chậm rãi câu lên tạo ra nụ cười mỉa mai.
“Đố kỵ thì có ích gì?” Hắn nhìn về hư không, nhẹ nhàng nói, “Người em ấy nghĩ tới là tao —— vĩnh viễn cũng không phải mày.”
Phạm vi của đám nhền nhện đột ngột lớn lên, trong nháy mắt cứ kiểu muốn nhấn chìm bọn họ. Bản năng của Tống Hoằng cho phép anh ý thức được rằng câu nói ban nãy của Diệp Ngôn Chi đã chọc Boss nơi này tức giận.
Còn chưa đợi anh ngẫm xong lời này thì người đàn ông đã quay người sang nhìn anh.
“Giúp tôi một tay,” Diệp Ngôn Chi nói, “Tôi muốn tới trung tâm.”
Tống Hoằng cắn răng, thẳng thắn đáp lại. Bảo anh ở cái nơi này làm cá nằm trên thớt mặc người xâu xé thì thà liều mạng đến trung tâm thì hơn.
Huống hố trước giờ anh vẫn luôn tin tưởng Diệp Ngôn Chi, nhất là vào thời điểm này, đối phương dù sao vẫn đáng tin hơn một tên NPC xa lạ.
“Trung tâm có gì ư?”
“… Có gì à?”
Mặt Diệp Ngôn Chi lại thoáng lộ ra ý cười.
“Có thứ khiến chúng nó phải hăng hái quên mình.”
Hắn dùng một thái độ chắc chắn dị thường để nói ra lời này, sắc mặt vẫn trắng xám như cũ, cứ như một tờ giấy mỏng không có chút khí người.
“Chúng nó nhất định sẽ tới đó.”
“Đó là nơi cuối cùng.”
Đôi mắt hắn bị màu đen nhấn chìm, lại giống như có một mảnh trăng giấy ở bên trong chậm rãi bay lên. Ánh trăng giấy nhẹ mà mỏng manh, vì bảo vệ không muốn nó rách nát nên hắn cất nó sâu trong tim.
Khi ấy hắn vẫn chưa ngờ rằng, một khi thời khắc ấy tới, một cái bánh răng cũng đã bắt đầu chuyển động. Cuối cùng chúng sẽ hội tụ thành dòng lũ, mọi người không ai có thể tránh được dòng nước, chỉ có thể chấp nhận bị nó cuốn trôi.
“Từ cái nơi được tạo ra ban đầu ——”
“Cho tới cái nơi mà chúng điêu tàn.”
Chúng nó cuối cùng cũng sẽ trở lại chốn xuất phát điểm ấy.
Cũng chính là ở đây, thế giới của người sáng lập, trong vách tim mỏng manh, khắc xuống chuẩn tắc mà thế giới này phải tuân thủ:
—— Giấu y thật kỹ.
Người ấy chính là trân bảo quý giá của thần tối cao.
Là thứ chuẩn tắc mà tất cả NPC khắc cốt ghi tâm vào trong xương tủy.
Bản thân của luật lệ ấy bây giờ vẫn còn đang bận rộn ở trung tâm, cô gái nhỏ và thỏ xám đang dựa vào lực tơ nhện, đám nhện chồng chất trái phải, bọn họ tìm một mảnh đất trống rồi trồng bốn cái chân nhện dài nhất thẳng vào trong đất, lắc lư xác định sự chắc chắn.
Tựa hồ là đã đoán được ý đồ của họ, sự tấn công của mấy con nhền nhện cũng trở nên mãnh liệt. Khấu Đông trong lúc lơ đãng quay đầu lại, chỉ thấy trái tim đột nhiên ngừng đập: “—— Bên trái!”
A Tuyết xoay qua xoay lại, không đề phòng bị tơ nhện bắn trúng từ bên trái, dù là đã cố gắng dùng sức toàn thân để tránh né nhưng vẫn không hoàn toàn thành công, bị nó chặn ngang cuốn lấy, cả người đã lăn ra ngoài, nặng nề quỳ rạp trên mặt đất.
Sợi tơ nhện kia còn muốn động đậy thì đã bị Lâm Manh Manh bổ xuống một cái y như đang cưỡi rồng, ép nó phải thay đổi phương hướng.
Khấu Đông túm một đoạn tơ nhện từ chỗ khác đánh tới, chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm trầm đã thấy nó bị đánh mềm nhũn, nửa ngày sau cũng không thấy trồi lên.
Khấu Đông vội vàng tới xem, cô gái nhỏ chống nửa người dậy từ dưới đất, một hồi lâu sau mới phun ra nước bọt đỏ sẫm màu máu.
“Không sao.”
Cô nói ngắn gọn, “Chỉ hơi trầy da chút.”
Khấu Đông thấy cổ cô có thương tích nhưng cũng không tới độ chảy máu, chỉ có chút nước bọt mang theo tơ máu, y cắn răng một cái.
“Cô đi về trước đi.”
“Về cái gì?” A Tuyết lau khô vệt máu trên mép, ánh mắt trừng sáng quắc, “Chú ý thời gian, là bây giờ!”
Cô cắn răng nhìn mấy con nhện, có vẻ lửa giận cũng bắt đầu dâng trào, “Lâu lắm rồi tôi mới bị thương tới như này —— giờ không lên thì còn chờ cái gì?”
Khấu Đông nhìn cô hừng hực sát khí, nhất thời á khẩu không nói được gì. Tới bây giờ y mới nhớ A Tuyết là ai?
—— Đây chính là cô con gái nhận ra người ba cặn bã đã bỏ rơi vợ con, ngay đêm đó còn cầm thanh đao dài khủng bố kia để ném vỡ kính NPC.
Đây còn là người bình thường chắc?
Còn là cô gái nhỏ yếu đuối ư?
Lâm Manh Manh có vẻ cũng bị dao động, nó đứng bên cạnh nửa ngày cũng không hoàn hồn, mãi sau mới nhỏ giọng nói:”Thế tiếp tục hả?”
A Tuyết như chặt đinh chém sắt: “Tiếp!”
Kế hoạch của bọn họ thật ra rất đơn giản. Dưới sự cố gắng của mấy người thì cuối cùng cũng đã cuốn được tơ nhện quanh bốn cái chi cắm dưới đất, tạo thành tấm lưới trắng mềm mại khổng lồ. Vô số con nhền nhện bị dẫn vào trong lưới nương theo động tác lắc trái lắc phải của Khấu Đông, chúng nó vùng vẫy nhưng bởi vì cửa vào nhanh chóng bị niêm phong nên không thể nào chạy thoát ngay được.
Sau khi xác định cửa động tạm thời không còn con nhện nào khác, Khấu Đông dựa vào sức mạnh và sự đàn hồi của tơ nhện để nhảy lên chỗ cao hơn. A Tuyết với Lâm Manh Manh căng dây cung như sắp bắn tên, Khấu Đông chính là một cái mũi tên sắp bị phóng đi, đồng thời y cũng nắm chặt mũi tên một trăm phần trăm trúng đích trong tay mình.
Lực đàn hồi này sẽ giúp y thành công tiếp cận con mắt màu đỏ. Nếu như y có thể dùng một mũi tên bắn hạ đối phương.
Nếu như được…
Con mắt đỏ như máu chớp chớp.
Khấu Đông hơi nheo mắt, bấy giờ y mới nhận ra tầm nhìn của mình dần mờ đi, giống như bị một tầng sương trắng che kín. Đây là lần thứ hai con mắt bật chế độ tự bảo vệ, nháy mắt này, y hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, chỉ miễn cưỡng mở to mắt cố gắng xác định vị trí của nó.
Giấu ở đâu?
Nhất định là trong màn sương này… nhất định là ở bên trong!
Y rõ ràng cảm thấy ánh mắt kia dính nhơm nhớp, nó cứ như con rắn đang bò… ánh mắt đó!
Y cắn chặt răng, biết mình không có lần thử nghiệm thứ hai. Kế sách như này chỉ có thể thực hiện một lần duy nhất, đám NPC chắc chắn không cho y thời cơ chạy trốn nào nữa.
Chúng nó mãi mãi như vậy. Nếu như không trốn được thì y cũng chỉ có thể chấp nhận làm con rối ở đây, bị treo trong trái tim đó, ngày qua ngày sống nhờ sống tạm!
Lồng ngực của y vì suy nghĩ này mà trở nên nặng nề, giống như có một giọng nói sắc bén vang vọng. Khấu Đông căng dây cung, không quay đầu mà hướng thẳng về phía trước ——
Bắn ra!
Mũi tên kia xuyên qua sương mù, chuẩn xác không chút sai lệch bắn thẳng về trung tâm.
Cùng lúc ấy, phía dưới bỗng nhiên vang lên tiếng hét kinh hãi, có vẻ như ai đó vừa đến.
Nhưng Khấu Đông không nhìn.
Y nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ, giống như chiếc đũa cắm xuống lòng đỏ trứng mềm mại. Ngay sau đó, trước mặt bỗng nhiên lay động ——
Y cứ như đang rơi thẳng xuống dưới.
Vùng biển này rất lâu, rơi hồi lâu cũng không thấy đáy. Thân hình trôi nổi bồng bềnh, mềm mại như cỏ nước không xương —— y rơi xuống.
Đốm lửa đỏ sậm trước mắt y phun tung tóe, tro tàn của con mắt màu đỏ nặng nề ụp xuống. Dư quang trong tầm mắt là một bàn tay thon dài, phát sáng dưới nền vải tối màu, liều mạng lao về phía y.
“Nắm lấy tôi!”
Khấu Đông nhìn lên thấy khuôn mặt quen thuộc.
Là Diệp Ngôn Chi.
Y không nhịn được cười rộ lên, cái bong bóng nho nhỏ nổi lên từ giữa môi, rất nhanh nó “tách” một cái nổ tung.
Diệp Ngôn Chi lần nào cũng có thể bắt được y.
Từ trong vực sâu tử vong hay là những vực sâu khác hắn đều có thể —— hắn lại một lần nữa kéo y ra, chắn trước mặt y.
Nhưng lần này, Khấu Đông không muốn được hắn bắt lấy nữa.
Lần này.
Chỉ lần này thôi.
Y muốn lao về cái chết để tìm lấy đường sống.