Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 41: 41: Thải Sinh 3



Khấu Đông từ chối làm mẹ, y đe dọa nói sẽ bảo hết NPC ở đây đánh cho anh một trận.
Tống Hoằng liếc mắt nhìn xung quanh một lần rồi ngậm mỏ ngay lập tức.
Dù sao thì nhìn cái cảnh này, hình như là họ có ý định tẩn anh thật….
Từ lúc bắt đầu chơi game với NPC, Khấu Đông nhẹ giọng hỏi đám nhỏ vài câu.

Đám trẻ con vẫn co rúm lại như cũ, giọng nói cũng nhỏ nhưng ít ra đám nhóc này còn trả lời lại.
“Lúc đầu không phải ở đây.”
“Đã đi rất nhiều nơi rồi…..!Mỗi lần đổi địa điểm thì sẽ có thêm mấy người.”
“Ban ngày làm gì ấy hả? —— Đi ra ngoài xin tiền.”
“Nhất định phải đi….!Nếu không kiếm được tiền thì chính là phế vật, phế vật thì sẽ phải rút người gỗ.”
Nhắc tới ba chữ rút người gỗ, đám nhỏ không tự chủ được nhìn nhau run lập cập.

Một lúc sau mới có một đứa nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn rút người gỗ…..”
Ánh mắt của đám nhỏ nhìn vào trò chơi trên tay Khấu Đông không còn hứng thú như ban đầu, bắt đầu trở nên lãnh đạm, chúng lại bắt đầu ngơ ngác nhìn vào không trung.

Khấu Đông trầm mặc, hạ giọng: “Rút người gỗ xong sẽ đi đâu?”
“—— Đi ra phía trước.”
Đứa nhóc vừa mới nói câu đó run lên, đồng tử của nó co lại.

Nó do dự một lát, cuối cùng cũng nói nốt đoạn sau.
“Sẽ đi ra phía trước…!cho người ta ngắm, đổi lấy tiền.”
Da đầu Tống Hoằng tê rần, bật thốt lên: “Trưng bày ư?!”
Đứa nhỏ không hề trả lời, ngược lại nó còn phòng bị liếc anh một cái, thay vì đáp lời anh thì nó nhích nhích lại gần chỗ Khấu Đông hơn.

Hai người chơi liếc mắt nhìn nhau, trong đầu nổi lên một trận hàn khí, bây giờ họ mới hiểu được tình cảnh hiện tại là như thế nào.
Nếu xin được tiền thì ngày nào cũng phải phơi mặt ra đường ăn xin.
Còn không xin được tiền thì phải chấp nhận bị biến dạng thành quái vật, bị lôi ra phía trước kiếm lời bằng tiền vé vào cửa.
Nhân tính ác độc đến cỡ nào, thực sự còn buồn nôn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ.
Tống Hoằng nghĩ tới đây, sắc mặt có chút khó coi, anh nói nhỏ với Khấu Đông: “Đây là ổ của một lũ buôn người.”
Khấu Đông vỗ tay đứa nhỏ, hơi hơi gật đầu.

Tống Hoằng nhăn mày, vẻ mặt nôn nóng, “Nơi này nhiều trẻ con như vậy, chúng ta kiếm người trong nhiệm vụ kiểu gì?”
Khấu Đông: “Nhiệm vụ là gì thế?”
Y bị kéo vào tổ đội, không giống Tống Hoằng đã biết được yêu cầu nhiệm vụ của phó bản ngay từ đầu.
Tống Hoằng: “Trong vòng bảy ngày phải mang một đứa trẻ tên là Tiểu Xuyên Tử thoát khỏi Đào Nguyên Trấn —— e rằng là nơi này rồi.”
Ánh mắt của anh lướt qua toàn bộ đám trẻ trong căn phòng, cuối cùng chỉ lắc đầu, “Không ổn rồi, nhiều người quá, chúng ta còn bị phân tán ra….!Huống hồ ở đây có bao nhiêu là người thế này, còn cả bộ dáng bây giờ của chúng ta chỉ sợ rằng chạy không thoát nổi bọn chúng đâu.”
Rồi anh lại thêm vào một câu, “Chân ngắn đó.”
Khấu Đông: “……?”
Y chân ngắn á?
Lần đầu y nghe được câu này, “Ai cũng khen tôi chân dài đấy.”
Diệp Ngôn Chi vỗ vỗ mặt y.
“Tỉnh táo lại đi.” Giọng nói của người tí hon mang theo mùi vị hãnh diện, “Bây giờ chân cậu đang ngắn còn gì.”
Trời đất chứng giám, Khấu Đông vẫn luôn tự cho mình là ba của hắn, động một tí là chê hắn nhỏ, bây giờ cuối cùng cũng được nếm trải mùi vị thu nhỏ rồi!
Diệp Ngôn Chi nhìn Khấu Đông như này, không nhịn được đưa tay véo bên má trắng bóc như quả trứng luộc của y ——
Khấu Đông híp mắt nhìn nhãi con nhà mình, y mơ hồ cảm giác mấy ngày nay mình không dạy bảo thằng con trai này nên giờ nó lật ngói lên nóc nhà ngồi luôn rồi, phải tìm dịp dạy dỗ lại thôi.
“Nghĩ gì vậy?” Khấu Đông cười cười, chỉ vào cái toilet giản dị trong góc phòng, nói là toilet nhưng thật ra là hai cái thùng được đặt tạm bợ trong một xó, “Có nhỏ thế nào thì vẫn lớn hơn cưng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 15

Không phục thì tụt quần ra, ai to hơn người đó làm ba.”
Mặt Diệp Ngôn Chi đỏ ửng một mảng, tay cũng đơ ra, nghe xong lời này hắn lập tức dùng sức nhô đầu lên, mắt không chớp một cái mà chỉ nhìn chằm chằm vào khóa quần Khấu Đông.
Ừ rồi để xem xem!!
Đáng tiếc Khấu Đông chính là cái người nói được lời hung ý ác nhưng lại chẳng làm được, nói xong câu kia, y tỏ vẻ như kiểu là chuyện đương nhiên, “Thôi, ai lại lấy ra thật, ba sợ chạm vào lòng tự tôn của cưng mất.”
Người tí hon: “…….”
Hắn dùng vẻ mặt vô cảm liếc Khấu Đông một cái.
Hắn thật sự hy vọng Khấu Đông động chạm vào lòng tự tôn của mình!
Chăn đệm trong phòng toàn là đồ cũ, không có cửa sổ, ánh mặt trời không có tia nào chiếu lọt vào, khắp phòng toàn là mùi hôi thối.

Đám nhỏ lục đục nằm xuống, chẳng đứa nào tắm rửa, không phân biệt nam nữ mà tùy ý nằm ra đó.
Không biết là đứa nào bị thương, miệng vết thương đã hóa mủ, mùi thịt thối lan ra khắp phòng.
Tống Hoằng còn móc ra được con gián con từ trong chăn.
Anh vốn chẳng sợ gián sợ sâu, vào lúc này cũng bắt đầu thấy ghê tởm, chán ghét mà ném thật mạnh nó lên tường, “Cái gì thế này?…..!còn nữa không thế?”
Đây là lần đầu tiên anh phải ngủ ở một cái nơi quỷ quái như vậy.
Khấu Đông: “Đương nhiên không.

Mà anh chưa nghe câu này bao giờ à, nếu như tìm thấy một con gián thì một lát nữa là sẽ thấy luôn cả nhà nó.”
Tống Hoằng khô khan đáp: “Đừng có kể chuyện vớ vẩn.”
Cả nhà nó làm gì? Mở cửa đón tết à?
Nói thì nói vậy nhưng anh không muốn đắp lại cái chăn kia chút nào, dứt khoát nằm trơ trên nền đất lạnh băng, mặc dù như vậy vẫn không khiến anh cảm thấy thoải mái hơn, cứ như có đám sâu bò tới bò lui trên người, vì thế anh trằn trọc trở mình, không ngủ được xíu nào.
Khấu Đông thế mà ngủ an ổn, thậm chí còn nằm mơ.

Trong giấc mộng hôm nay y thấy con mãng xà màu vàng kim phun xà tín về phía mình, trên gương mặt ướt nhòe nước mắt.
Đến rạng sáng, Khấu Đông bị Tống Hoằng lay tỉnh.
“Này, dậy đi,” Tống Hoằng hạ giọng nói, “Hình như xảy ra chuyện rồi.”
Bên ngoài vang lên âm thanh gì đó, náo nhiệt, ồn ào.

Tiếng kèn xô na cùng với tiếng bước chân đi tới gần cửa, Khấu Đông nhanh chóng rướn người giương mắt nhìn mới phát hiện trong phòng chỉ có mỗi mình với Tống Hoằng đang tỉnh.
Chẳng lẽ chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?
Hay là nói, đây là điều kiện chỉ người chơi mới phát hiện?
Khấu Đông còn chưa kịp nghĩ xong thì thanh âm kia đã tới gần hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Kèn xô na không hổ danh là loại nhạc cụ lưu manh bậc nhất, chỉ cần một người cũng có thể thổi ra được âm thanh của cả một đoàn nhạc, ầm ầm ĩ ĩ cứ thế vang vọng bên tai, âm thanh cao vút lảnh lót.
Tiếng nhạc lớn như vậy đương nhiên không có khả năng không nghe thấy.

Thế mà đám nhỏ vẫn cứ ngủ say, không hề nhíu mày.
Khấu Đông bỗng nhiên nhận ra được điều gì đó, vội vàng nói với Tống Hoằng: “Nhắm mắt vào!”
Tống Hoằng giờ mới phản ứng được, bản năng của tay già đời lập tức phát huy tác dụng, anh nằm lại lên đất, mắt nhắm chặt lại.

Vì phòng ngừa bị phát hiện, cái chăn mà anh vứt sang một xó giờ cũng được kéo lại đắp lên đến cổ.
Gần như trong nháy mắt, sau khi họ nằm xuống thì cửa phòng bị mở ra.
Tiếng kèn xô na đột ngột dừng lại, tiếng bước chân cũng chẳng còn nữa.

Thay vào đó là một âm thanh tê tê —— nếu như phải miêu tả thì cái âm thanh ấy đại khái tương tự như tiếng da rắn cọ xát lên mặt đất.

Cái thứ âm thanh đó lượn lờ ngoài cửa chốc lát rồi bắt đầu đi tới hướng Khấu Đông đang nằm.

Khấu Đông nín thở, tưởng tượng mình đang nằm dưới đáy biển, cố gắng thả lỏng cơ thể đang căng cứng.
Dần dần, y cảm nhận được một xúc cảm lạnh lẽo, nó bắt từ chỗ mắt cá chân bị lộ ra của y rồi hướng lên trên.

Cảm giác ngột ngạt truyền tới, cứ như đang có một con rắn lớn đang ngồi lên người y, Khấu Đông thậm chí còn đoán được nó đang phun ra khí lạnh.
Khí lạnh này khiến y không kiềm chế được mà nổi lên một lớp da gà.
Một nhận thức rõ ràng truyền thẳng vào não bộ.
—— Thứ kia đang nhìn y.
Nó đang nhìn y từ trên cao xuống, cứ yên lặng mà nhìn….
Từ đầu đến cuối Khấu Đông không dám lên tiếng, y cắn chặt răng, làm bộ mình đang nằm mơ.

Tất cả phản ứng của cơ thể y đều cố hết sức đè xuống, y cũng rất kiềm chế cái ý nghĩ muốn mở mắt ra nhìn.
Một lát sau, hàn ý lạnh lẽo kia cũng rời khỏi người y, động tĩnh một lần nữa vang lên ngoài cửa.
Tảng đá đè nặng trong lòng Khấu Đông dần dần buông lỏng, y nghe được Diệp Ngôn Chi đang nằm nhoài bên vai mình nhẹ giọng nói: “Chưa đi.”
Y sợ hãi, một lần nữa cố gắng nhắm chặt mắt lại.
Lại một lát sau, ngoài cửa vang lên một âm thanh rất nhỏ, người tí hon lên tiếng: “Được rồi.”
Khấu Đông lúc này mới mở mắt ra.

Y liếc sang bên cạnh, cẩn thận đưa tay đẩy đẩy Tống Hoằng.
Tống Hoằng là tay già đời, lại sợ NPC bất ngờ tấn công nên cũng giả bộ ngủ.

Mãi đến khi bị Khấu Đông chạm vào người anh mới khẽ khàng mở mắt ra, lặng lẽ nâng nửa người dậy nhìn ra phía cửa.
Cửa không còn bị khóa nữa.
Anh nhìn về phía Khấu Đông rồi chỉ chỉ vào cánh cửa.
Khấu Đông ngầm hiểu, y cẩn thận từng chút đi qua đám nhóc con tới gần cửa phòng nghe động tĩnh bên ngoài.

Gần như là tức khắc, bọn họ nghe được âm thanh khóc thét phát ra từ bên ngoài cửa, nghe chừng có vẻ là của thằng nhóc mập mạp sáng nay.
“Thả tôi ra!”
Thằng nhóc nghẹn ngào gào lên, “Thả ra đi mà ——”
Hai người nhìn ra ngoài từ trong khe cửa, lập tức hoài nghi không biết bản thân đang ở nơi nào.
Là nhân gian?
……!Hay là địa ngục?
Ngoài cửa có rất nhiều bóng người đang đứng, Khấu Đông không biết có nên gọi nó là con người hay không nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: Yêu thích

Y nhìn thấy một cái bóng có đầu to hơn gấp hai lần đầu của người bình thường, nhưng cơ thể lại gầy gò như cây gai, thậm chí còn chẳng thể tự đứng thẳng được, chỉ có thể nhô đầu ra từ bên trong cái sọt do họ cầm theo; mỹ nhân bình hoa, cũng như cái tên, từ cái bình hoa hẹp dài thò ra một cái cổ, lên trên nữa là cái đầu người đẹp đẽ đang nhe răng ra cười; người gấu thì cường tráng cứ một ngọn núi nhỏ, quanh người toàn lông với da rối tung, cổ họng nó phát ra tiếng ồ ồ; mãng xà hoàng kim thì đung đưa cái đuôi vừa dài vừa nhọn của mình, hài lòng thăm dò…..

Cảnh tượng này so với cái cảnh đám vật thí nghiệm ở phòng thí nghiệm trước kia còn kinh khủng hơn ngàn lần.

Ít ra thì y còn biết đám vật thí nghiệm cùng với Siren chỉ là vật thí nghiệm chứ không phải là con người.
Nhưng hiện tại ——
Ngay bây giờ, đứng ở đây, đều là người sống sờ sờ.
Bọn chúng vỗ tay, cười, vui sướng nhìn thằng nhóc mập mạp bị mãng xà hoàng kim túm lấy, nó bị kéo ra ngoài không chút thương tiếc.

Chợt, người gấu đưa cho thằng nhóc một cái túi, nó muốn thằng bé rút cái gì đó từ trong túi ra.
Thằng nhóc mập mạp liều mạng lắc đầu, nó muốn phản kháng nhưng lại bị người gấu bóp mạnh lấy cánh tay nhỏ bé, gần như là cưỡng ép thằng nhóc phải thò tay vào túi lấy đồ ra.
Sau khi đồ được lấy ra, trên mặt bọn quái vật đều lộ ra nụ cười quái dị.
“Hoan hô hoan hô!” Bọn chúng vỗ tay kêu lên, “Một người chó! Một người chó!”
Thằng nhóc mập mạp ngơ ngác, một hồi lâu sau nó lại tiếp tục gào khóc nhưng âm thanh nhỏ đi rất nhiều.

Khấu Đông có thể nghe được giọng nói nó khàn khàn, “Tôi cho mấy người tiền! Cho mấy người tiền!”
Lòng Khấu Đông nặng xuống, y biết được thằng nhóc kia dùng từ sai rồi.
Ngay sau khi thằng bé nói ra chữ tiền, biểu tình của đám người kia bắt đầu lạnh đi, nhìn tàn nhẫn hơn hẳn.

Người gấu cao to khỏe mạnh tiến lên tát cho nó một cái ngất xỉu, kéo mắt cá nhân nó ra phía ngoài sân, nhìn dễ dàng cứ như đang xách theo một con gà con.
Thái dương Khấu Đông như muốn nổ tung, nhưng mỹ nhân mãng xà hoàng kim lần nữa nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn về phía họ.
Không ổn!
Đồng tử Khấu Đông co lại, y bảo Tống Hoằng nằm xuống ngay tại chỗ.

Bọn họ còn chưa kịp điều chỉnh lại hô hấp, mãng xà hoàng kim đã một lần nữa mở toang cánh cửa, thân ảnh mỹ nhân xà lại xuất hiện ở cửa.
Hắn ta khịt khịt mũi.
“—— Ta ngửi được.” Hắn trầm thấp cười rộ lên, “Ta ngửi được rồi…..”
Con ngươi dựng thẳng của loài rắn lóe lên.
“—— Là hơi thở của người sống.”
Đuôi rắn của hắn xẹt xẹt trên mặt đất, hắn đến gần rồi.
“Là ai?”
Mỹ nhân xà kéo thật dài âm cuối.
Khấu Đông cảm thấy hơi thở quen thuộc thở ra bên tai mình.

Thanh âm kia hoàn toàn không có ý tốt, nó thăm thẳm vang lên bên tai y.
“…….!Có phải là ngươi đấy không?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.