Ngự Hoạn

Chương 28: Hương vị trên cánh môi nàng



“Sao có thể?” Vụ Nguyệt thất thanh hô lên, đôi mắt trong sáng tràn đầy hoảng sợ.

Tạ Vụ Hành không có biểu tình gì sờ xương ngón tay, cuối cùng cũng chết, nhưng còn muộn hơn mấy ngày so với dự đoán của hắn.

Lan ma ma lắc đầu, thần sắc nghiêm trọng: “Nghe nói chết rất kì quặt, thi thể chỉ được bọc qua loa xong liền mang đi luôn, ngay cả vết máu cũng được dọn dẹp sạch sẽ, nhờ có một thị vệ nhìn thấy trên tay người chết có một vết sẹo giống như của Thường Hỉ nên mới nhận ra.”

Trong lòng Vụ Nguyệt chợt nặng trĩu, cảm giác u ám bóp chặt trái tim nàng, Thường Hỉ công công vẫn luôn rất chiếu cố nàng, cũng là người hiền lành…

Lông mi nàng khẽ chớp, trong mắt đều là không thể tin, lời nói ra cũng lộn xộn, không rõ ràng: “Chỉ dựa vào vết sẹo trên tay thôi sao? Không chừng là trùng hợp, có lẽ không phải Thường Hỉ công công đâu.”

Vụ Nguyệt ôm hy vọng, nhìn chằm chằm Lan ma ma.

Hơn nữa Thường Hỉ là người bên cạnh hoàng huynh, sao có thể chết không minh bạch như vậy được.

Lan ma ma phiền muộn thở dài: “Trong cung xác thực không ai nhìn thấy Thường Hỉ từ lúc mặt trời lặn hôm qua nữa.”

Hy vọng bị dập tắ, Vụ Nguyệt còn nghĩ chỉ là trùng hợp, nhưng sao có thể nhiều sự trùng hợp như vậy, nàng cứng đờ người, mắt rũ xuống, không biết lý giải cảm xúc của mình lúc này.

Tạ Vụ Hành nhìn thấu suy nghĩ Vụ Nguyệt, qua ánh mắt nàng hắn thấy tiểu công chúa đang thương cảm.

Chỉ là một tên Thường Hỉ thôi mà, về sau còn chết nhiều người nữa.

“Công chúa không cần buồn lòng.” Tạ Vụ Hành cất lời.

Thấy ánh mắt ỷ lại của nàng nhìn về phía mình, Tạ Vụ Hành an ủi: “Mọi chuyện đều sẽ tốt lên thôi.”

Những kẻ thù đã từng hại bọn họ, hắn nhất định sẽ bắt chúng đền mạng.

*

Thời điểm Thái tử lại triệu kiến Tạ Vụ Hành, Vụ Nguyệt đang cùng hắn đọc sách.

Nàng siết chặt sách trong tay, nhìn thái giám ở trước mặt hỏi: “Hoàng huynh có nói muốn gặp Tạ Vụ Hành vì nguyên nhân gì không?”

Tiểu công chúa cẩn thận nghĩ lại chuyện của Thường Hỉ công công, hắn là người của hoàng huynh, đương nhiên không ai dám đắc tội, nhưng nếu đã chết không minh bạch như vậy lại không ai truy cứu, vậy chỉ có hai khả năng. Một, hoàng huynh mắc sai lầm liên luỵ đến hắn, nhưng điều này hiển nhiên không phải. Vậy chỉ còn lại trường hợp thứ hai, hoàng huynh hạ lệnh giết.

Vụ Nguyệt không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ đoán là Thường Hỉ làm hoàng huynh tức giận, tóm lại, giờ phút này Thái tử muốn gặp Tạ Vụ Hành, nàng cảm thấy rất bất an.

Thái giám truyền lời lộ vẻ khó xử: “Bẩm công chúa, Điện hạ không nói ạ.”

Vụ Nguyệt càng thấp thỏm không yên.

Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng đáp: “Có lẽ Điện hạ còn muốn hỏi chuyện về thích khách, ta đi trước rồi sẽ về nói lại.”

Vụ Nguyệt vẫn nhíu mày, lần trước đã hỏi rồi không phải sao, nàng vẫn không yên tâm, chỉ nói: “Ta đi cùng ngươi.”

“Như vậy chỉ sợ không thích hợp.” Tạ Vụ Hành thẳng thừng đáp.

Hắn sợ tên súc sinh kia nhìn công chúa nhiều thêm một chút, hắn sẽ không nhịn được móc mắt tên khốn đó.

Vụ Nguyệt chớp mắt, hỏi lại: “Hoàng huynh có nói ta không được đi không?”

Thái giám truyền lời sửng sốt, lắc đầu: “Không… không nói.”

Vụ Nguyệt nhìn Tạ Vụ Hành chớp mắt, trấn an hắn đừng lo lắng, xong quay ra bảo thái giám kia dẫn đường, “Vừa hay ta đi thăm thương thế của hoàng huynh.”

Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm tiểu công chúa không nghe lời, môi mỏng mím chặt.

Vụ Nguyệt còn khẽ khàng thì thầm bên tai hắn: “Lỡ như ngươi nói sai điều gì ta còn có thể giúp ngươi.”

Tạ Vụ Hành không muốn nói tiếp, đột nhiên hắn hiểu tại sao Lan ma ma lại muốn đem giấu nàng thật kĩ. Quả thật nên giấu đi.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.

Cố Ý Uyển nghe hạ nhân thông truyền thì biết Ngũ công chúa cũng tới, nàng ta nghĩ ngợi phân phó xuống: “Mời công chúa ngồi ở phòng khách, ta sẽ qua ngay.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 124: 124: Đóng Kịch

Vụ Nguyệt cầm chén trà hạ nhân dâng lên, nhấp một ngụm. Từ hành lang có một nữ tử đi đến, thần thái dịu dàng, giơ tay nhấc chân đều lộ khí độ thong dong, nàng đoán đây chính là Thái tử phi.

Vụ Nguyệt đặt tách trà xuống, đứng dậy, Cố Ý Uyển vừa lúc bước vào, cười nói: “Ngũ hoàng muội?”

Vụ Nguyệt tươi cười ngoan ngoãn, chào hỏi: “Hoàng tẩu.”

“Mau ngồi.” Cố Ý Uyển kéo tay nàng ngồi xuống, xoay người sai cung nữ đi lấy điểm tâm.

“Không cần phiền phức vậy đâu Hoàng tẩu.” Vụ Nguyệt khách khí từ chối, xong dò hỏi tình hình của Tiêu Diễn, “Không biết Hoàng huynh như thế nào rồi?”

Mày liễu của Cố Ý Uyển khẽ nhíu: “Nào có nhanh khỏi như vậy, Điện hạ cần tĩnh dưỡng, nhưng vẫn cứ vất vả cả ngày lẫn đêm.”

Vụ Nguyệt sốt ruột: “Hoàng tẩu cũng không khuyên được sao?”

Cố Ý Uyển cười khổ lắc đầu.

Lúc này, thái giám bên cạnh lên tiếng: “Thái tử phi, Điện hạ còn đang chờ nô tài quay về.”

Cố Ý Uyển nhìn qua Tạ Vụ Hành ở đằng sau Vụ Nguyệt, “Vậy cùng nhau đi qua thôi.”

Nhóm người rảo bước đến thư phòng, Cố Ý Uyển đẩy cửa vào trước: “Điện hạ!”

Tiêu Diễn ngước mắt nhìn về phía nàng ta, lông mày khẽ nhíu: “Sao lại tới đây?”

Tầm mắt hắn bỏ qua gương mặt nhất thời trắng bệch của Cố Y Uyển, nhìn thấy thân ảnh của Vụ Nguyệt phía sau, sự không kiên nhẫn trong mắt nhanh chóng rút đi: “Ngũ muội!”

Tiêu Diễn thu hồi sắc mặt rất nhanh nhưng Vụ Nguyệt vẫn thấy được, xưa nay nàng rất mẫn cảm với cảm xúc không tốt của người khác.

Hoàng huynh không thích hoàng tẩu sao?

Vụ Nguyệt mím môi hành lễ, “Hoàng huynh! Muội đếm thăm hoàng huynh, huynh có thấy khá hơn chưa ạ?”

Tiêu Diễn mấy ngày nay không rảnh bận tâm đ ến Vụ Nguyệt, đã lâu không gặp, lúc này thấy bóng dáng yểu điệu đáng yêu trước mặt, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Tiêu Diễn cười nói: “Đã không sao rồi, muội thật có lòng.”

Vụ Nguyệt thấy hắn nói vết thương đã không sao nhưng mặt mày vẫn có sự mệt mỏi liền quan tâm nói: “Hoàng huynh phải để ý thân thể, hoàng tẩu rất lo lắng cho huynh.”

Tạ Vụ Hành thấy tiểu công chúa luôn mồm nói về người khác, liền thấy rất phiền, hắn muốn khoá kín miệng nàng lại.

Vụ Nguyệt nói xong liền lặng lẽ liếc nhìn Cố Ý Uyển, Cố Ý Uyển ngẩn người, cười nói tiếp: “Đúng vậy, thân thể Điện hạ là quan trọng nhất.”

Tiêu Diễn ôn hoà cười: “Cô biết.”

Vụ Nguyệt cũng cười nhưng không quên nguyên nhân tới đây, dò hỏi: “Không biết hoàng huynh tìm Tạ Vụ Hành có chuyện gì muốn nói vậy ạ?”

“Có một chút việc.” Tiêu Diễn không có thói quen giải thích cho nữ nhân, cũng không thấy các nàng cần biết, vì thế nói: “Để hoàng tẩu dẫn muội đi ra ngoài dạo một lát đi.”

Ngữ khí ôn hoà nhưng không cho phép cự tuyệt.

Thấy Vụ Nguyệt lộ vẻ chần chừ, mới cười nói: “Sợ cô khi dễ người của muội sao?”

“Không phải ạ.” Vụ Nguyệt quẫn bách.

Hoàng huynh đã nói như vậy, nàng cũng không thể ở lại nữa liền theo Cố Ý Uyển ra ngoài.

Cố Ý Uyển dẫn Vụ Nguyệt ra hoa viên ngăm hoa, “Đêm qua trời nhiều sương, sáng nay ngủ dậy hoa giấy đều nở cả rồi, muội đến thật đúng lúc.”

Vụ Nguyệt nhìn dàn hoa giấy nở rộ như mây đỏ rực khắp vườn, không kiềm lòng được liền thốt lên: “Đẹp quá”.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới, ở bãi săn không nhìn thấy Cố Ý Uyển, hoang mang hỏi, “Hoàng tẩu không đi săn bắn phải không ạ?”

Cố Ý Uyển gật đầu giải thích, “Thân thể ta yếu ớt, trời vừa vào đông liền không có sức, trong núi lại lạnh nên không đi.”

Vụ Nguyệt nghe vậy lập tức đáp lời, “Vậy sao hoàng tẩu còn dẫn muội đi ngắm hoa chứ, ngoài này lạnh.”

“Không sao, chỉ một lúc thôi mà.”

Vụ Nguyệt không yên tâm, sợ nàng ta bị cảm, “Hoàng tẩu vẫn nên vào trong đi thôi, hoa thì lúc nào cũng có thể ngắm, tẩu vì ta mà bị cảm thì phải làm sao bây giờ.”

Cố Ý Uyển thấy mặt mày nàng lo lắng không hề giả bộ, càng tiếp xúc càng thấy vị Ngũ công chúa này so với suy nghĩ của mình, nghe Tiêu Tịch Ninh miêu tả, nàng còn tưởng Vụ Nguyệt là người không an phận.

Tham Khảo Thêm:  Chương 137: Chương 137

Cố Ý Uyển cười nói, “Vậy chúng ta vào trong.”

*

Trong thư phòng.

“Ngươi có nghe gần đây trong cung có lời đồn nào không?” Tiêu Diễn lãnh đạm hỏi, nâng chén trà lên miệng nhưng không uống, giữa lông mày cũng lộ vẻ tàn bạo.

Tạ Vụ Hành chần chừ, một lát mới nói, “Nô tài có nghe một ít lời đồn về Thường Hỉ công công.”

“Ồ?” Tiêu Diễn liếc nhìn hắn.

“Nô tài cả gan hỏi, Thường Hỉ công công đã làm gì khiến Điện hạ tức giận như vậy ạ?”

Tiêu Diễn lạnh lùng cười, đáy mắt là hàn băng, “Có người vạch trần hắn cấu kết cùng Tây Xưởng, mà cô cũng lục soát được chứng cứ trên người hắn.”

Tạ Vụ Hành kinh ngạc, “Ý Điện hạ là, Thường Hỉ phản bội?”

Tạ Vụ Hành nắm chặt tay, tức giận nói, “Điện hạ đối xử với hắn như nào, hắn sao dám làm ra chuyện phản chủ như vậy chứ!”

“Cho nên cô giết hắn!”

Tạ Vụ Hành trầm mặc, “Hắn đáng chết!”

Tiêu Diễn nheo mắt nhìn, “Cô kêu ngươi tới, là muốn hỏi ngươi, có bằng lòng trung thành với cô không?”

Tạ Vụ Hành cung kính cúi người, “Nô tài chịu ân của Điện hạ, Điện hạ chỉ cần phân phó, nô tài dù chết cũng không chối từ.”

“Không cần ngươi phải chết.” Tiêu Diễn thả lỏng người dựa vào lưng ghế, “Cô cho ngươi gặp một người.”

Cửa thư phòng đúng lúc được đẩy ra, người hầu cung kính báo, “Điện hạ.”

“Cho vào.”

Người bước vào là nam tử mặc phi ngư phục, hắn cúi người hành lễ, “Trần Thương khấu kiến Điện hạ.”

Tiêu Diễn gật đầu liếc Tạ Vụ Hành, “Còn không bái kiến Tây Xưởng thiên hộ.”

Tạ Vụ Hành quay sang Trần Xương chắp tay hành lễ, “Nô tài bái kiến Thiên hộ đại nhân.”

“Đây là?” Trần Thương hỏi.

Tiêu Diễn lãnh đạm trả lời, “Cô không tiện gặp ngươi nhiều, sau này ngươi trực tiếp truyền lời cho hắn, cô có mệnh lệnh gì cũng sẽ để hắn đến nói với ngươi.”

Trần Thương nhanh chóng phản ứng lại, Tiêu Diễn là không tin hắn, hắn liếc Tạ Vụ Hành, chấp tay, “Dạ.”

“Cô đã thấy thành ý của ngươi, nhưng chưa thấy được năng lực của người, “Nhưng cô cũng hứa, chỉ cần ngươi kéo được Mã Ngọc Lai xuống, vị trí Chưởng ấn Tây Xưởng nhất định là của ngươi.”

Trong mắt Trần Thương bừng bừng dã tâm không che đậy, “Điện hạ yên tâm, vi thần sẽ không để Điện hạ thất vọng.”

Tiêu Diễn cười, nói với Tạ Vụ Hành, “Tiễn Thiên hộ.”

Hai thân ảnh một trước một sau rời đi, đến hành lang, Trần Thương vừa đi vừa nói bằng âm lượng chỉ hai người nghe được, “Điện hạ vẫn chưa yên tâm về ngươi và ta.”

Tạ Vụ Hành nhìn thẳng, thần sắc nhàn nhạt đáp, “Là không yên tâm về Thiên hộ đại nhân.”

Trần Thương cười, Tạ Vụ Hành dừng bước nói, “Thiên hộ đại nhân đi thong thả.”

Đợi Trần Thương đi khuất, hắn liền quay người đi tìm tiểu công chúa của hắn.

Cùng lúc đó, trong thư phòng của Tiêu Diễn bất chợt xuất hiện một người từ sau bình phong đi ra, Tiêu Diễn nhìn về phía hắn, “Ngươi âm thầm theo dõi bọn hắn cho cô.”

“Dạ!”

Người đáp lời cũng mặc phi ngư phục nhưng hoa văn có chút khác biệt, đây là chưởng ấn Đông Xưởng, Tư Đồ Thận.

“Tây Xưởng vẫn luôn cấu kết cùng Tứ đệ, hiện giờ lá gan ngày càng lớn, dám mưu hại cô.” Thần sắc Tiêu Diễn tức giận, lạnh lẽo cực độ.

Tư Đồ Thận đáp, “Hiện tại chúng ta mới bắt được Thường Hỉ, nhưng không có chứng cứ nào trực tiếp dẫn đến Tứ hoàng tử.”

“Không sao.” Tiêu Diễn xoay ngọc ban chỉ trên tay, “Trần Thương nếu có thể không tiếng động xử lý Mã Ngọc Lai thì hắn cũng là một quân cờ tốt, chỉ là không biết hắn có bản lĩnh đấy hay không thôi.”

“Trần Thương là người có dã tâm, hôm nay có thể phản bội Mã Ngọc Lai, tương lai chưa chắc sẽ không phản bội Điện hạ.”

“Cô chỉ lo hắn không có dã tâm, chỉ cần có d*c vọng thì đều có khống chế.” Trong mắt Tiêu Diễn xẹt qua sự tự tin, cho rằng mình đã tính toán đúng, “Hơn nữa còn có một Tạ Vụ Hành, vừa lúc cô cũng muốn xem xem hắn có đáng được ta đề bạt hay không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 431: Đệ đệ của Chư Toàn Nhi

“Nếu cả hai người đều không được việc vậy thì chết cũng không có gì đáng tiếc.”

*

Rời khỏi phủ Thái tử, Vụ Nguyệt hỏi Tiêu Diễn đã nói gì với Tạ Vụ Hành.

“Nói lâu như vậy, làm ta lo lắng.” Vụ Nguyệt ngửa đầu nhìn Tạ Vụ Hành, cánh môi khẽ động thầm thì.

Tạ Vụ Hành rũ mắt nhìn bóng hình xinh đẹp trước mặt, “Chỉ là hỏi chi tiết chuyện ngày ấy thôi.” Hắn bâng quơ nói, “Làm Công chúa lo lắng rồi.”

Vụ Nguyệt gật đầu, ngẫm lại mấy ngày nay mình hao tâm tổn sức, cảm khái nói: “Ngươi nhìn xem, ta chăm sóc ngươi tốn bao công sức, cách mười ngày nửa tháng ngươi lại bị thương rồi, còn để ta phải cứu ngươi nữa, lúc nào cũng khiến ta lo lắng.”

Sắc mặt Tạ Vụ Hành nhất thời trắng bệch, “Công chúa hối hận rồi sao?”

Hối hận cũng đã muội. Không được hối hận, dù thế nào cũng không được phép hối hận.

Vụ Nguyệt nhìn ánh mắt mê mang của hắn, nàng mím môi nghẹn cười, một lát sau, không nhịn được liền phá lên cười, âm thanh ngọt ngào, “Nhìn ngươi sợ tới mức nào kìa, ta chỉ đùa thôi.”

Vụ Nguyệt cười đến đôi mắt cũng cong cong, Tạ Vụ Hành chậm rãi cười theo, suy nghĩ vừa mới nảy ra liền chậm rãi thu hồi lại, giấu đi toàn bộ vẻ âm u của hắn.

Không hối hận thì tốt.

“A!” Vụ Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có gì đó lạnh lạnh chạm vào, nàng co rúm lại chớp mắt, ngẩng đầu nhìn trời thì thấy một màu trắng tươi đẹp, đôi mắt bất ngờ đầy niềm vui, “Tuyết rơi rồi.”

Ngày càng nhiều bông tuyết từ trên trời rơi xuống đậu lên mái tóc, lông mi tiểu công chúa khiến nàng bật cười vui vẻ.

Trên đôi môi nhợt nhạt của Tạ Vụ Hành cũng có ý cười, hắn không nói gì ngắm nàng, lại có một bông tuyết dừng lại trên môi nàng, sau đó nhanh chóng tan thành nước đọng lại trên cánh môi đỏ như hoa đào.

Tạ Vụ Hành ánh mắt loé sáng, bỗng nhiên hắn muốn biết, môi nàng sẽ có hương vị như nào, có phải cũng thơm ngọt như mùi hương trên người nàng.

Nhưng làm thế nào mới có thể biết đây.

Tạ Vụ Hành nhanh chóng nghĩ ra cách, nếm thử thì sẽ biết thôi. Hắn nhìm chằm giọt nước trượt giữa hai cánh môi kia, nếu li3m thử thì sẽ như nào nhỉ.

Tạ Vụ Hành đột nhiên mím môi, đôi mắt bị sương mù bao phủ nhanh chóng trở lại bình thường, hắn nghĩ gì vậy. Hắn phỉ nhổ chính mình dơ bẩn lại dám có ý nghĩa xằng bậy với nàng.

Nhìn thấy Vụ Nguyệt chuẩn bị muốn lau đi vết nước nhàn nhạt trên khoé môi, hai cánh tay rũ bên người không khống chế được khẽ nâng lên, “Ta lau giúp công chúa.”

Chỉ là lau thôi, Tạ Vụ Hành tự nói với chính mình.

Vụ Nguyệt nghe vậy liền đứng yên, ngoan ngoãn chờ hắn giúp nàng.

Bàn tay lành lạnh khẽ xoa lên môi nàng, Vụ Nguyệt thoạt đầu không nghĩ có gì không ổn, nhưng nàng bỗng cảm thấy dường như những ngón tay trên môi đang cố gắng miết chặt khoé môi của mình, giống như đang cố gắng lau sạch những giọt nước tuyết mà nàng đã lỡ nuốt vào.

Đặc biệt là ánh mắt Tạ Vụ Hành nhìn nàng cũng tối đen khiến nàng khó hiểu, giống như hắn đang cố áp chế điều gì đó nhưng không thành.

Không đợi nàng nhìn kĩ, Tạ Vụ Hành đã buông tay vờ như không có chuyện gì.

Vụ Nguyệt chỉ cho là mình nghĩ nhiều, thấy tuyết rơi càng ngày càng nhiều liền nói, “Mau về thôi.”

Tạ Vụ Hành gật đầu, cất bước đi theo Vụ Nguyệt.

Ngón tay còn đọng lại sự ấm áp thấm vào da thịt, hắn miễn cưỡng đè nén suy nghĩ, giống như đã nếm qua hương vị ngọt ngào thì sẽ không thể ngừng lại được, càng muốn nhiều hơn nữa.

Vừa rồi hắn đã nói chính mình như nào cũng không còn quan trọng nữa.

Tạ Vụ Hành khẽ đưa ngón tay còn dính nước lên miệng, nhớ đến đôi môi hồng nhuận kiều diễm kia khẽ nhấp li3m đi giọt nước còn đọng trên đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.