Ngược Chiều Ánh Sáng, Anh Đến Bên Em

Chương 25



Giản Ninh không có ý định tiếp tục chủ đề này với Triệu bởi vì cô biết Triệu Mật có cái tật cà lơ phất phơ khó bỏ, căn bản đối với cô bạn mình không hề có ranh giới nào gọi là cuối cùng. Nhưng Giản Ninh chỉ tằng hắng một cái, rồi chuyển chủ đề sang chính sự.

“Mình nhớ đến một ca khúc, có lẽ sẽ giúp cậu có linh cảm đấy.” Giản Ninh nói.

Triệu Mật hiếu kì nhướng lông mày, ra hiệu Giản Ninh nói ra.

Giản Ninh dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, phát ra những nhịp điệu giòn tan, chậm rãi vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh mang theo một chút vẻ đẹp lười biếng.

“I am sailing, I am sailing home again “cross the sea (Tôi đang căng buồm ra khơi, đang lênh đênh trong biển cả bao la để trở về quê hương) I am sailing stormy waters, to be near you, to be free. (Tôi chênh vênh trên biển vượt qua bao con sóng cuộn trào mãnh liệt, để được gần người, để được tự do) I am flying, I am flying like a bird “cross the sky. (Tôi đang bay lượn, giống như chim chóc đang chao lượn trên bầu trời)…”

Triệu Mật trở lại chính sự, nghe Giản Ninh hát bài hát này, bất giác hơi nhíu mày, trong đầu bắt đầu nghĩ về bài hát này.

Giọng hát hơi khàn khàn của Giản Ninh dần nhỏ lại rồi dừng, cô khẽ nhếch đôi mắt lười biếng nhìn Triệu Mật: “Sailing, ra khơi. Một người vượt qua đại dương chỉ để gặp người mình yêu, điều này chẳng phải rất lãng mạn hay sao?”

Triệu Mật suy tư gật đầu: “Đúng là lãng mạn thật, vừa thâm tình lại vừa ưu thương, còn mang theo chút điên rồ, đúng là có thể tạo chút cảm hứng cho mình.”

Họ đang nói chuyện, Tống Yến đã mở cửa thư phòng ra, nói với các cô: “Anh có chuẩn bị một chút điểm tâm, ăn trước lót dạ, rồi suy nghĩ cũng không muộn.”

Thế là các cô lại đi tới phòng khách, thưởng thức điểm tâm do Tống Yến chuẩn bị. Tống Yến là một đại lão gia, thế mà sau khi được Triệu Mật giáo huấn mấy năm, cũng học được cách làm mấy món điểm tâm.

Điều này khiến Giản Ninh ở bên ngạc nhiên và không biết diễn tả như thế nào.

Triệu Mật lột ra một viên kẹo, bỏ vào trong miệng, quay đầu tiếp tục nói với Giản Ninh: “Mình chợt nhớ tới một bài thơ của Tagore.”

“Cái gì?”

Triệu Mật tựa hồ rất thích bài hát mà Giản Ninh vừa hát, có chút mấp máy môi:

“Trước khi về tới nhà mình, lữ khách đã phải gõ cửa biết bao căn nhà xa lạ; Lữ khách phải lang thang qua bao thế giới bên ngoài cuối cùng mới đến miếu thất sâu thẳm bên trong. Mắt tôi đã lang thang khắp bốn phương trời trước khi tôi nhắm mắt lại và nói: “Mình đến nơi rồi!”

(Bản dịch thơ được lấy từ: )

“« Lữ hành » của Rabindranath Tagore?”

Triệu Mật gật đầu: “Lữ hành, cuộc đời của con người cũng như một chuyến lữ hành, ta không biết nơi nào là điểm xuất phát, cũng chẳng biết ở đâu là đích đến. Quanh đi quẩn lại mãi cho đến khi gặp được một người đủ đặc biệt, ta mới biết được đích đến của mình chính là người đấy.”

“Đây coi như là đặt cược trước sao?”

Tống Yến hỏi cô, bày tỏ cái hiểu cái không. Nhưng đối với câu nói cuối cùng của Triệu Mật, anh cười ra tiếng, mang theo sự cưng chiều vuốt tóc của cô, rồi hỏi một chút: “Cả một đời em chắc phải gặp sơ sơ ít nhất hàng vạn người, làm sao em biết người mình gặp lúc này là đúng? Cho nên mỗi khi em thấy tim mình đập loạn nhịp, thì liền đặt cược trước người đó sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 82: Suy nghĩ tỉ mỉ cực sợ

Triệu Mật trầm mặc, không biết trả lời câu hỏi của Tống Yến thế nào, liền ngẩng đầu nhìn Tống Yến đang tựa lưng vào ghế sofa.

Một lúc thật lâu, cô mới chậm rãi mở miệng: “Chẳng phải mọi thứ trên đời này đều cần phải đánh cược sao, cho nên ai trong chúng ta cũng đều là một con bạc. Từ năm em 8 tuổi đã thử đánh cược một phen, cho tới giờ em cũng chưa thất bại lần nào, và em cũng không sợ phải đánh cược, nhưng em chỉ e sợ một điều, không sợ cược lại mất cái quần lót, chỉ sợ đem anh ra cược lại để vụt mất anh.”

Tống Yến hơi cúi đầu nhìn chăm chú Triệu Mật, ánh mắt Triệu Mật hữu thần sáng ngời bên trong tỏa sáng còn hơn cả ánh dương xán lạn, điều này khiến Tống Yến chỉ muốn nhào đến ôm hôn người phụ nữ trước mắt này.

Nhưng nhớ tới bên cạnh còn có Giản Ninh, một cái bóng đèn sáng trưng này mà anh không dám tắt, Tống Yến đành phải đè xuống dục vọng trong lòng, có chút khàn khàn nói: “Quần lót cũng không cho phép cược!”

Triệu Mật xấu hổ bởi câu nói này của Tống Yến, trực tiếp một chưởng đẩy Tống Yến ra.

Giản Ninh chậm rãi từ trên ghế salon đứng dậy, hiển nhiên không muốn chen ngang giữa hai người bọn họ: “Mình có chút buồn ngủ, nếu như không có chuyện gì khác, vậy mình đi nghỉ trước đây.”

Cô nói, ánh mắt hơi mập mờ liếc nhìn hai người kia: “Cũng không quấy rầy hai vị đại lão.”

Tống Yến thầm vỗ tay cho vị thần trợ lực này, thấy Triệu Mật còn muốn cùng Giản Ninh nghiên cứu thảo luận mấy chủ đề nhân sinh thâm trầm thế nào. Anh liền trực tiếp từ phía sau lưng ôm lấy Triệu Mật: “Nếu em thích nghiên cứu thảo luận nhân sinh như thế, vậy chúng ta trở về phòng từ từ cùng nhau nghiên cứu thảo luận cũng không muộn.”

Giản Ninh trở về phòng ngủ cho khách, căn phòng này đã được Triệu Mật chuẩn bị thật lâu trước đó cho Giản Ninh. Trên giường phủ thêm một chiếc chăn phẳng phiu, nhìn rất sạch sẽ.

Giản Ninh đi vào tắm rửa trước, lại bưng ly cà phê còn dang dở bưng trở về phòng khách.

Căn hộ này cách âm vô cùng tốt, đặc biệt yên tĩnh vào ban đêm.

Giản Ninh ngồi ở trên giường nhìn hồ sơ tư liệu, nhưng lại chẳng vô được chữ nào. Trong đầu chỉ có hình ảnh của Đồng Phó Ngôn, cô chịu đựng không nổi, từ tủ đầu giường bên cạnh lấy điện thoại di động, liên tục do dự, về sau mới quyết định gọi điện cho Đồng Phó Ngôn.

Chuông điện thoại vẫn reo, chậm chạp không kết nối, sau tiếng bíp thứ mười tám, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói khàn khàn mang theo sự mệt mỏi.

“Giản Ninh?”

Qua điện thoại di động, giọng nói của Đồng Phó Ngôn rất trầm thấp, giống như đã thật lâu chưa được nghỉ ngơi.

Giản Ninh lo lắng: “Đồng Phó Ngôn, anh có phải không thoải mái hay không, nghe sao mỏi mệt vậy?”

Đồng Phó Ngôn đầu bên kia điện thoại, đang ngồi trong xe Jeep. Phụ trách lái xe là Quách Chí, Quách Chí nghe thấy tiếng cười của Đồng Phó Ngôn vang lên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc mà liếc nhìn Đồng Phó Ngôn.

“Không gì không thoải mái, chỉ là lâu chưa nói gì, cuống họng hơi khô thôi.” Đồng Phó Ngôn nhàn nhạt giải thích.

Đồng Phó Ngôn trầm mặc một hồi, nhớ đến Giản Ninh bỗng nhiên gọi điện thoại đến, không khỏi lo lắng phải chăng cô có chuyện hay không.

Thế là hỏi thăm cô: “Thế nào?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2

Giản Ninh nói: “Không sao, chỉ là em rất nhớ anh, cho nên liền gọi điện thoại cho anh, có phải rất ngây thơ không?”

Có lẽ rất ngây thơ, thế nhưng nhớ mong là thật.

Đồng Phó Ngôn cười ra tiếng: “Thật đáng yêu, về sau anh không ở bên cạnh, chỉ cần nhớ anh, thì em cứ việc gọi điện thoại cho anh.”

“Vậy lỡ như lúc em gọi điện thoại cho anh, anh đang thi hành nhiệm vụ, vậy phải làm thế nào.” Giản Ninh hỏi anh.

“Đúng không, vậy phải làm thế nào đây?” Đồng Phó Ngôn ra vẻ suy tư, nhưng ngữ khí ung dung: “Giản Ninh có sáng kiến gì không?”

Giản Ninh trả lời anh: “Vậy chỉ cần chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau, như vậy có thể mỗi ngày được gặp anh, em liền sẽ không nhớ anh như vậy nữa, sẽ chỉ yêu anh hơn mà thôi.”

Đồng Phó Ngôn nghe câu này của Giản Ninh, gương mặt tuấn nhã liền hiện lên một niềm sung sướng tươi rói. Quách Chí len lén liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy cử chỉ của Đồng Phó Ngôn ngồi ở vị trí kế bên khác thường thế nào, hú hồn xém chút nữa là muốn lệch vô lăng.

Anh ta cứ như vậy vừa cẩn thận từng li từng tí lái xe, vừa vụng trộm liếc mắt, dựng thẳng lỗ tai nghe lén cuộc hội thoại trong điện thoại giữa Đồng Phó Ngôn và đầu dây bên kia.

Bởi vì khoảng thời gian trước Quách Chí đang bận bịu những chuyện khác, đến bây giờ vẫn chưa biết Đồng Phó Ngôn không còn là thanh niên độc thân, cho nên khi nhìn thấy tận mắt một Đồng Phó Ngôn cười rạng rỡ, xuân tâm nhộn nhạo, anh ta vạn phần hoảng sợ.

Dù sao ở bất kỳ trường hợp nào đều phải giữ ý tứ trong ăn nói, cho dù anh em mình có nổi tiếng toàn trường, hay bị tụt quần, hay bị ném vào hồ bơi, và cả khi họ yêu đương cũng vậy.

Đồng Phó Ngôn có thể bình tĩnh tựa Thái Sơn, ngồi yên trên ghế, lẳng lặng nhìn tất cả mọi người, hết lần này tới lần khác yêu đương, nên cũng không ai dám kéo anh ấy xuống sông.

Chọc ghẹo nhau là thứ vốn hay xảy ra giữa mấy thằng đàn ông với nhau, nhưng ai dám động đến Đồng Phó Ngôn dù chỉ một chút, đoán chừng anh ta có thể vặn xương người đó cong 360 độ.

Đầu bên kia điện thoại Giản Ninh lại hỏi anh: “Đồng Phó Ngôn, vừa rồi em hát một bài hát, chẳng biết tại sao lại nhớ đến anh.”

“Bài nào.”

Giản Ninh trả lời: “Sailing.”

Đồng Phó Ngôn nhớ đến giai điệu của bài hát này, nói cùng Giản Ninh: “Tại sao lại nhớ về anh?”

“Sailing, ra khơi cũng là lữ hành.” Giản Ninh nhấp một hớp cà phê, lấy ngữ khí nghiêm túc nói cho anh biết: “Triệu Mật nói, cuộc đời này của chúng ta là một chuyến lữ hành….. Sau đó em liền nhớ đến chuyện của anh và em.”

Đồng Phó Ngôn lẳng lặng nghe, trầm mặc để Giản Ninh tiếp tục nói.

“Trước đó em là kẻ vô thần, trong lòng không có bất kỳ tín ngưỡng nào. Tình cờ em thấy những câu chuyện về những người hành hương, bọn họ mang theo lòng thành kính, mặc kệ đường xá có bao nhiêu gian khổ, họ vẫn luôn kiên tâm đi thẳng về phía trước.”

“Tín ngưỡng, không bảo vệ em mạnh khỏe cả đời, mà để chính bản thân em tiến lên phía trước, cho em một phần an tâm.” Đồng Phó Ngôn nói.

Giản Ninh gật gật đầu, lại tiếp tục nói: “Khi đó em chờ hoài chờ mãi mà chưa nhận được thư của anh, nên em cứ nơm nớp sống trong sợ hãi, không biết thân xác anh có phải đã bị chôn vùi ở đất khách quê người rồi hay không.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 133: 133: Đệ Tử

Đồng Phó Ngôn không nói thêm gì nữa, nắm tay bóp chặt vào điện thoại.

“Em rất sợ hãi, em sợ rằng ca ca có nụ cười xán lạn tựa ánh mặt trời, cứ như vậy lại biến mất.” Giản Ninh thấp giọng nói cho anh biết: “Cho nên em bắt đầu tin vào tôn giáo, trong lòng có tín ngưỡng, nội tâm liền có nơi để ký thác, em cũng đã leo lên hết ngọn núi cao này đến ngọn núi cao khác, chỉ để anh có thể một lần nhìn thấy em.”

“Chúng ta rất may mắn, đã từng cách xa nhau nửa vòng trái đất, bây giờ còn có thể cùng nhau trùng phùng.” Đồng Phó Ngôn nói với cô.

Bọn họ lại theo chủ đề này, nói rất nhiều chuyện khác.

Quách Chí ngồi bên cạnh yên lặng lái xe, nghe giọng nói ôn nhu, nội tâm như có dòng nước cuồn cuộn bành trướng.

Đến khi Đồng Phó Ngôn kết thúc cuộc điện thoại, bỏ di động vào túi áo khoác. Quách Chí thăm dò mở miệng: “Anh Đông gần đây cai thuốc rồi?”

“Ừm.”

Đồng Phó Ngôn mở cửa sổ rộng ra, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Vầng trăng sáng lóa trên nóc xe bị bao phủ trong sương trắng, dường như cả cánh đồng cũng trở nên ảm đạm. Chiếc xe Jeep này đang chạy bon bon trên một con đường nhỏ trong núi, con đường phía trước cứ thế đi lên dẫn đến một nhà tù.

“Anh Đông, về sau đừng hút thuốc, cai thuốc rất tốt.” Quách Chí nói.

Đồng Phó Ngôn không thèm để ý, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Quách Chí thừa dịp lúc này đang yên tĩnh, lại có chút e ngại nói: “Anh Đông, em cảm thấy từ khi anh cai thuốc, tính cách hoàn toàn biến đổi.”

“Vậy à.”

“Trước kia anh không bao giờ cười, trong nhóm mấy anh em đều nói anh là núi băng đông lạnh nhiều năm. Vừa rồi em nhìn thấy anh nói chuyện điện thoại với người anh em nào mà cười vui vẻ rạng rỡ muốn mù hai con mắt của em đây này.”

Đồng Phó Ngôn kinh ngạc nhíu mày, hỏi anh: “Ai nói cậu là đầu bên kia điện thoại là người anh em của tôi.”

“Chứ chẳng lẽ là thù địch của anh.” Quách Chí xem thường: “Lại không thể là cô em gái nào. Anh Đông đâu có hứng thú với mấy cô em gái hay cậu em trai nào đâu, trong đội ai mà chẳng biết.”

“Ai nói tôi không thích em gái nào.”

“Nếu anh mà đã sớm nghĩ thoáng được như thế, việc gì đến tận bây giờ vẫn còn độc thân?” Quách Chí còn đang lái xe, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn về phía trước.

“Tôi chẳng mấy chốc sẽ là đàn ông đã kết hôn.”

Đồng Phó Ngôn thình lình tuôn ra một câu ngắn gọn mà già dặn, lập tức khiến Quách Chí kinh ngạc mém rơi cả quai hàm trên vô lăng.

Quách Chí cố gắng dặn lòng phải ổn định, lại hỏi anh, để xác nhận thật giả: “Anh Đông, anh đang nằm mơ sao?”

“Cậu đang tìm cái chết?” Giọng của Đồng Phó Ngôn trở nên lạnh lùng.

Quách Chí cũng biết đùa có chừng có mực, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh Đông mau nói, loại yêu tinh xứ nào có thể hốt được anh vậy.”

Đồng Phó Ngôn cười không đáp, trầm mặc một hồi mới nói: “Không có “loại” người nào, trên đời này chỉ có duy nhất một mình cô ấy.”

Quách Chí nghe câu trả lời này liền biểu thị sự nghi hoặc, nhưng cũng biết nếu lại đi hỏi Đồng Phó Ngôn, cũng sẽ không đạt được kết quả anh ta muốn, cho nên chỉ chăm chú lái xe.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.