Ngược Chiều Ánh Sáng, Anh Đến Bên Em

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về sau nghe Triệu Mật đang thao thao bất tuyệt đủ mọi chủ đề ở đầu bên kia điện thoại, Giản Ninh chỉ lười biếng liếc mắt, phát hiện bởi vì chính mình cúi người trước bàn, mà khiến dây váy áo ngủ trượt xuống trên cánh tay, cô lẳng lặng mà quan sát, dây lưng màu đen cùng làn da trắng hồng hình thành một loại tương phản mãnh liệt, trong đầu đột nhiên nghĩ tới Đồng Phó Ngôn.

Còn nhớ rõ hôm qua trùng phùng, lúc anh xoay người nhìn mình lần đầu tiên, trong ánh mắt mang theo sự phòng bị và tỉnh táo khó mà diễn tả bằng lời được.

Điều này khiến Giản Ninh biết rõ, anh ấy, Đồng Phó Ngôn, trong 5 năm qua, nhất định đã phải trải qua rất nhiều chuyện long trời lở đất.

Loại trầm mặc ít nói, cùng thần sắc nhạt nhẽo nhưng sặc mùi nam tính kia, khiến sự xuất hiện của anh toát ra một vẻ thần bí Gothic.

Dạng người như thế này, quá mức hấp dẫn, thật dễ dàng khiến người ta phải chìm đắm.

“Triệu Mật, cậu nói thử mình nghe cảm giác khi làm tình là như thế nào.”

“…” Triệu Mật hoàn toàn không nghĩ tới Giản Ninh sẽ nói ra loại lời này, đùa giỡn nói: “Cậu cuối cùng cũng tư xuân (1) sao?”

(1) Tư xuân: ý chỉ những cô gái bắt đầu biết yêu, khao khát một người người đàn ông.

“Ừm.” Giản Ninh nâng cốc uống xong, lại ghét bỏ rượu không đủ mạnh, đi cà nhắc từ trong tủ rượu lấy ra chai Vodka, rồi đổ vào ly Whisky uống một ngụm: “Làm tình, cảm giác thế nào.”

Ban đầu tưởng rằng Triệu Mật sẽ trêu chọc mình, không nghĩ tới cô thế mà chăm chú trả lời: “Nếu như cậu cùng người yêu làm tình, cậu sẽ cảm thấy có một loại cảm giác thật viên mãn. Trên cơ thể cậu có người làm cho cậu run rẩy hơi thở dục vọng, còn trong tâm hồn cậu có một cảm giác thỏa mãn không gì sánh bằng, cộng thêm cái xúc cảm tê dại như càng muốn người ấy dung nhập vào cốt nhục.”

Giản Ninh cười nhè nhẹ, từ trước đến nay cô cũng không phải là thiện nam tín nữ, chật vật sống trong cái xã hội loạn không khác gì trong rừng này, thể loại yêu ma quỷ quái nào mà cô chưa từng thấy qua, âm mưu quỷ kế nào mà cô chưa từng trải qua. Đối với mấy chuyện xa hoa truỵ lạc thế này, nếu như không phải là bởi vì đã có người khiến cô hữu tâm, có lẽ từ sớm cô đã trầm luân trong chuyện hoan ái của nam nữ rồi.

Như vậy thì cảm giác khi làm tình là như thế này sao?

Nếu như cùng người yêu mình làm tình, cô ngược lại rất muốn thử một chút xem coi nó rốt cuộc cảm giác ấy thế nào.

===

Một cuộc điện thoại của sếp cô đánh tới ngay vào 2:30 rạng sáng. Giản Ninh còn chưa ngủ, đang ngồi trên giường đọc sách.

“Chuyện gì?”

“Giản Ninh, em có biết gần đây em có lịch trình nào không?”

Sếp của cô có cái tật hay quanh co lòng vòng, mà Giản Ninh thì không có hứng thú cùng anh ta chơi đố vui, khép sách lại thẩy lên tủ đầu giường, nhắc nhở anh ta: “Tôi không biết công ty sắp xếp lịch trình gì, nhưng tôi biết tôi đã xin phép nghỉ ngơi, anh hiểu rất rõ chuyện này mà phải không?”

Anh sếp nghẹn lời, lần này bởi vì chuyện Marry đã khiến cô khó xử, nếu lại không chấp thuận đơn xin nghỉ phép kia, dựa vào tính cách của cô, còn không biết sẽ náo loạn thêm chuyện gì nữa.

Người phụ nữ này quá giỏi che đậy, hồi vừa gặp còn tưởng cô là người phụ nữ ôn nhu dễ tính, không ngờ rằng thực chất bên trong cô lại là một người lạnh lùng quyết đoán như vậy, nhưng cũng được một cái cô quả thật là một nhân tài, đã đem đến cho công ty bao lợi ích tuyệt hảo.

Tối nay, anh ta thật sự không muốn gọi điện thoại cho cô, chỉ là trong tay mới nhận về một hợp đồng, thậm chí còn là một vụ làm ăn lớn. Làm thương nhân, có tiền không kiếm, để con vịt đã đun sôi bay mất thì chính là ngu xuẩn.

Anh ta cắn răng nói tiếp: “Có một hội nghị quốc tế sẽ diễn ra tại Mỹ, chắc em cũng hiểu anh có ý gì rồi đúng không.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1228: C1228: Cướp đoạt 2

Liên quan tới loại hội nghị quốc tế này, bởi vì có rất nhiều ngôn ngữ từ các quốc gia khác nhau được sử dụng, để hội nghị được diễn ra một cách suôn sẻ nhất, bộ phận thông dịch song song (2) đóng một vai trò rất quan trọng.

(2) Thông dịch song song hay dịch đồng thời, dịch cabin (simultaneous interpreting) là đỉnh cao của các loại hình phiên dịch bởi độ khó nhằn, yêu cầu cao đối với người phiên dịch. Thông dịch viên phải ngồi trong một cabin cách âm, nghe người nói qua tai nghe rồi dịch sang một ngôn ngữ khác song song với ngôn ngữ được nghe vào micro để người nghe hiểu.

“Ý anh chính là, cần một nhóm thông dịch song song.” Giản Ninh cười cười, “Hoặc nói đúng hơn, ý của sếp là, cái nhóm thông dịch song song này, cũng bao gồm tôi có đúng không?”

“Đúng thế.”

“Thế nhưng tôi hoàn toàn có lý do cự tuyệt.” Giản Ninh hững hờ đáp, khiến sếp của cô cực kì bực bội, “Bên trên lá đơn xin nghỉ phép kia của tôi đã rõ ràng giấy trắng mực đen có chữ ký xác nhận của anh, chính anh đã đồng ý cho tôi nghỉ ngơi 15 ngày có nhớ không. Nếu anh đột nhiên đổi ý, tôi hoàn toàn có lý do cự tuyệt anh.”

“Giản Ninh, em là người biết phải lấy đại cục làm trọng đúng chứ, đây cũng là vì anh vẫn một mực coi trọng tài năng của em trong tất cả nhân viên. Hội nghị quốc tế lần này nếu đưa vào portfolio công việc của em chỉ có đem lại thêm lợi ích chứ không hề hại em, em rõ ràng là hiểu chuyện này mà. Dù sao anh đã ngỏ lời rồi, có đáp ứng hay không thì tùy vào em!”

“Tôi đây chẳng phải đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi sao.” Giản Ninh vẫn một bộ dáng không quan tâm như cũ, “Sếp, anh trân trọng tài năng của tôi, tôi đương nhiên là biết, tôi cũng không nói không đồng ý. Thế nhưng tôi muốn xin thêm một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Lòng cảnh giác của anh sếp đột nhiên tăng.

“Đến khi thông dịch song song cho hội nghị quốc tế lần này kết thúc, tôi chắc chắn sẽ xin nghỉ phép một tháng.”

“Cô đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Tôi dĩ nhiên không phải vì muốn vui chơi hưởng lạc thú. Tôi gần đây đang biên dịch một quyển sách của một tác gia người Syria, cho nên tôi muốn tới khu vực Trung Đông, để tìm hiểu rõ hơn về văn hóa lịch sử của nơi đấy, nhờ vậy mà văn chương câu từ của tôi khi biên dịch cũng được cải thiện hơn.” Ngữ điệu của Giản Ninh liền biến đổi, “Đương nhiên có đồng ý hay không thì vẫn tùy vào anh, còn chuyện có đi hay không thì mấu chốt vẫn là tùy tôi.”

Ý tứ của cô quá rõ ràng, lần này bất luận có đồng ý hay không, cô đều sẽ tiến về khu vực Trung Đông. Và dĩ nhiên vì công tác mà ra nước ngoài vẫn khác so với bỏ bê công việc rồi ra nước ngoài.

“Được, anh đồng ý.” Sếp của cô cũng đâu phải dân ăn chay, “Nhưng lịch trình của em vào sáu tháng cuối năm, đều phải nghe theo chỉ thị của anh. Anh không quan tâm em học ngoại ngữ nào khác, nhưng anh chỉ mong em nhớ kỹ, em đang làm việc cho ai…”

Giản Ninh không them quan tâm chỉ nhún vai, rồi cúp điện thoại. Từ trong ngăn kéo lấy ra một chai thuốc màu trắng, từ đó đổ ra một viên, rồi nuốt vào cuống họng với nước.

Sau đó mới tắt đèn, một đêm thật ngon giấc.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã hơn ba giờ chiều, Giản Ninh chậm rãi từ trên giường, tắm rửa thay quần áo hết nửa tiếng, chỉnh lý tốt hết thảy, cuối cùng là khóa cửa ra ngoài.

Lại một lần nữa được chạm mặt với Đồng Phó Ngôn ngay cửa thang máy, chỉ là lần này hơi khác ở chỗ, anh và cô cùng đồng hành, cùng nhau xuống lầu.

Trong thang máy còn có một bà cụ tóc trắng xoá, làn da có chút nhăn nheo ố vàng đeo một gọng kính lão màu bạc, và bà đang chăm chú nhìn những con số nhấp nháy liên tục thay đổi trên cửa thang máy với cây gậy chống trên tay.

Đồng Phó Ngôn đứng một bên khác của bà cụ, đứng thẳng tắp, cũng không phải cố tình ra vẻ như thế, nhưng đó chính là tư thế nghiêm nghị đã khắc sâu vào xương tủy của mỗi người quân nhân như anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 154

Lần này cách ăn mặc của anh khá khác mấy lần trước cô gặp, thân trên anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài khoác thêm một chiếc trench coat (3) màu đen. Thân dưới anh mặc một chiếc quần tây đen, càng tôn thêm đôi chân thẳng thon dài của anh.

(3) Bản gốc là áo khoác dài đấy, nhưng mà cái này nếu dùng đúng từ trong thời trang là trench coat nhe. Trench coat là kiểu áo khoác được bắt nguồn từ Anh, và thực sự được ưa chuộng khi được Thomas Burberry cải tiến với một loại chất liệu bền bỉ hơn. Hình minh họa của Burberry trench coat:

Trọng yếu nhất chính là, anh đang đeo một gọng kính mạ vàng, khiến anh toát lên một sự ôn hòa hiếm thấy.

Giản Ninh đang đứng phía bên kia yên lặng quan sát, ngắm nghía sự anh tuấn của anh, hi vọng thời gian có thể chậm lại thậm chí ngừng trôi ngay khoảnh khắc này, suy nghĩ như vậy không ngừng bành trướng trong lòng cô.

Chỉ là cuối cùng không thể toại nguyện, “Đinh ——” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.

Người bước ra khỏi cửa thang máy đầu tiên là bà cụ, bà chống gậy chậm chậm ung dung ra ngoài, còn Giản Ninh và Đồng Phó Ngôn đều đứng nguyên tại chỗ chờ bà cụ đi ra ngoài trước.

“Đồng tiên sinh, đã lâu không gặp.” Giản Ninh lễ phép nở nụ cười chào hỏi anh.

Đồng Phó Ngôn nhíu mày, cô gái trước mắt này mang theo nụ cười dối trá nhất mà anh từng gặp, khiến anh không thể không đề phòng.

Hoặc nói đúng hơn là từ khi cô xuất hiện trước mặt mình, anh đã bắt đầu đề phòng. Dù sao sự xuất hiện của cô, quá gượng gạo và trùng hợp một cách vô lý.

“Hôm qua vừa gặp qua.” Anh lạnh lùng mở miệng.

Giản Ninh giả vờ làm ngơ trước sự lạnh lùng của anh, nhưng cũng không còn dũng khí mở miệng nói chuyện với anh, chỉ nhìn anh khẽ gật đầu, tự động biện minh: “Tôi gần đây tương đối bận rộn, chắc vậy nên nhớ lộn. Thật xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước.”

Giản Ninh trong lòng cũng tự hiểu, đối với chuyện theo đuổi một người đàn ông, khoảng cách nên được duy trì không được quá xa nhưng cũng không được quá gần.

Cử chỉ của mình ban nãy, xác thực quá bốc đồng rồi. Thật sự không giống mình một xíu nào!

Đôi mắt đen nháy của Đồng Phó Ngôn nhàn nhạt quét cô một chút, ở dưới ánh mắt của anh, Giản Ninh cảm thấy mình cực kì chật vật không chịu nổi, thực sự chỉ muốn tông cửa xông ra.

Đồng Phó Ngôn đi ra khỏi thang máy, điện thoại di động trong túi áo khoác reo lên, anh lấy điện thoại di động ra.

“Anh Đông, sao anh còn chưa đến thế, cho dù anh ở trong phòng làm một nháy, cũng đâu lâu như vầy. Em đã đợi anh lâu lắm rồi đấy anh trai.” Lời nói của đối phương đầu bên kia du côn du đảng khiến Đồng Phó Ngôn phá lệ muốn đánh người.

Có thể nói chuyện lưu manh như vậy, chỉ có thể là bạn bè thân thiết với Đồng Phó Ngôn, chẳng có ai đủ khả năng xàm ngôn loạn ngữ kiểu này ngoài đứa em trai Quách Chí đã từng làm qua bao chuyện quỷ ma.

“Muốn chết đúng không.”

Thanh âm ngữ điệu lạnh đến phát run, toàn thân Quách Chí run lên, tự biết đùa giỡn cũng phải có mức độ. Hậm hực cười một tiếng, quay lại chủ đề: “Anh Đông, em đã lái xe đậu ngay ở cửa ra vào chờ anh. Yên tâm, xe này tuyệt đối an toàn, cả con người của em cũng vậy, tuyệt đối an toàn.”

“Tôi biết rồi.” Đồng Phó Ngôn đi ra khỏi cửa, đã nhìn loáng thoáng thấy một chiếc xe SUV màu xanh lục đậu ở chính giữa, tức giận khiến anh xém xíu nữa là quăng luôn điện thoại di động.

Quách Chí từ trong cửa sổ xe thò đầu ra chào hỏi anh, Đồng Phó Ngôn chân dài bước nhanh về phía trước, lạnh lùng nói: “Đây chính là xe cậu chọn?”

Quách Chí hững hờ nhún vai: “Anh Đông, anh vậy là không tin vào đôi mắt của em à. Anh tin em đi, em là tay lái lụa đấy, nếu không lúc trước làm sao em có thể cứu anh ra ngoài từ trong hang ổ của bọn buôn thuốc phiện được chứ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Anh ta bỗng nhiên thấp giọng, “Anh Đông, lần này anh Tống đã hạ lệnh, anh ấy nói cho dù có phải trói người rồi gông cổ anh lại cũng phải dẫn anh ra ngoài cho bằng được.”

Đồng Phó Ngôn ngồi vào ghế lái phụ, đóng cửa rồi ra hiệu Quách Chí lái xe. Cửa sổ xe kéo xuống, Đồng Phó Ngôn từ gió trong túi áo móc ra gói thuốc lá, nhưng sau đó một khắc lại cất gói thuốc đi.

Quách Chí liếc đôi mắt híp sang phía bên kia, nói: “Anh Đông sao lại không hút thuốc lá rồi?”

“Gần đây tôi đang cai thuốc.”

Quách Chí cười cười, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm phía trước, “Anh Đông, cuộc sống này mà không có thứ gì khiến mình nghiện, thì nhiều khi lại khiến sinh hoạt trở nên vô vị.”

“Có nhiều thứ một khi đã nghiện, sinh hoạt không chỉ vô vị, mà là long trời lở đất đấy hiểu không.” Đôi mắt ngập trần duệ khí của Đồng Phó Ngôn nhìn về khoảng không vô định phía trước, ngữ điệu bình thản.

Quách Chí đột nhiên khẽ giật mình, ngạc nhiên nhớ đến chuyện lúc trước của Đồng Phó Ngôn, cũng không muốn chạm vào nỗi thống khổ của anh, ngậm miệng không nói lời nào, chăm chú lái xe.

Chiếc xe phi bon bon bình ổn, một mạch phóng thật nhanh trên con đường đen rộng lớn, đến điểm hẹn là khách sạn Four Seasons.

Đồng Phó Ngôn có chút ấn tượng với khách sạn này, lúc xe dừng lại, anh cũng không nóng lòng đi vào. Mà nghiêng thân dựa trên cửa xe, mắt hơi lim dim không nói lời nào.

Anh nhớ kỹ 5 năm trước khi mình vẫn còn là cậu thanh niên rạo rực hỏa chí, trải qua tầng tầng lớp lớp đủ loại tuyển chọn thì cuối cùng cũng thành công trở thành lính đặc nhiệm trong lực lượng Gìn Giữ Hòa Bình của Liên Hiệp Quốc. Lúc đó anh và Tống Yến cùng mấy người anh em khác bao nguyên một phòng riêng, cùng nhau vui chơi thâu đêm trước khi anh đi ra nước ngoài.

Cho dù sau đó phát sinh rất nhiều chuyện ngoài dự tính, nhưng mỗi khi nhớ tới đêm ấy, anh vẫn luôn trân trọng những người anh em tình thâm năm ấy.

“Anh Đông, anh Tống đang thúc giục.” Quách Chí ở một bên nhắc nhở.

Đồng Phó Ngôn rốt cục đứng thẳng người, nhanh chân tiến về phía trước đi vào khách sạn. Quách Chí đi theo sau anh.

Tống Yến là kiểu người hoài niệm, để hoan nghênh người anh em tốt Đồng Phó Ngôn đã lâu không gặp, anh ta đã cố ý đặt lại căn phòng mà 5 năm trước họ cũng từng đặt tại khác sạn Four Seasons. Ngoại trừ bạn gái nhà anh cùng người anh em tốt, những người còn lại đều là những người anh em thân thuộc đã vào sinh ra tử cùng nhau bao năm.

Toàn là những người không tính toán quá nhiều, vả lại đều là những người hoàn toàn đáng tin cậy. Cho nên khi tụ tập cùng nhau, khó tránh khỏi có mấy chuyện chẳng hạn như là gian tà “nhận thức” tật xấu của nhau. Anh đương nhiên phải bảo vệ an nguy cho cái nóc nhà mình.

Ngoài cửa vừa truyền đến động tĩnh, Tống Yến theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy Đồng Phó Ngôn đẩy cửa vào, giữa tiếng hò hét náo động, anh mang theo một loại trầm ổn tỉnh táo được tích lũy qua bao năm thăng trầm, nhìn Tống Yến mà tiến tới.

LỜI EDITOR:

Trong chương này nói về việc biên dịch truyện của một tác giả người Syria, làm mình nhớ đến một quyển sách tên là “The Madman of Freedom Square” của nhà văn người Iraq, Hassan Blasim. Ai mà thích những truyện ngắn hiện thực huyền ảo (Magical Realism), lấy đề tài về chiến tranh và chính trị tại vùng trung đông Iraq/Iran thì có thể đọc, hình như chưa có bản dịch tiếng Việt nên ai đọc tiếng Anh được thì đọc.

Truyện siêu dark, kinh dị và rùng rợn nói về những câu chuyện của những người tị nạn chiến tranh hoặc con tin chính trị/khủng bố và cả bản ngã của con người trong những hoàn cảnh khốn cùng của chiến tranh. Mình khá thích mấy thể loại dark literature kiểu như vầy, tính dịch lại một mẩu truyển ngắn trong quyển này nhưng sợ không ai thèm đọc, chớ vậy chủ đề cực kỳ nhạy cảm sợ bà nào report thì chết em.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.