Trung – Việt: Linh Thần
– —
Celuecus… Muốn làm gì?
Anh không biết rốt cuộc Celuecus định làm gì, anh chỉ biết nếu còn thế này thì có thể Celuecus sẽ bị bọn họ bắn chết.
“Celuecus, đi!” Anh quát.
Chưa kịp dứt lời, đôi cánh sau lưng Celuecus đã dang ra, lao về phía anh, Hillier rảo bước lui về, lùi đến hành lang ngoài khoang này, quân phản loạn chặn trước mặt bắn điên cuồng về phía Celuecus.
Nhưng Celuecus như thể phát điên, một tay toạc lồng ngực một người, tay còn lại vặn đầu một người, vây đuôi vàng kim bừng lửa quét qua, mấy người cầm vũ khí trước mặt hắn như một đống củi rơm yếu ớt, trong chớp mắt đã bị thiêu đốt tứ chi đứt đoạn, vung vãi khắp nơi.
“Đóng cửa!” Hillier quát lên, cửa khoang trước hành lang bị quân phản loạn lao lên đóng lại. Nhưng dù van khóa mật mã đã khóa lại, nghe thấy một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, cửa khoang dày cộm gồ lên đường nét bị tấn công.
Sau đó ánh lửa lan ra, cửa khoang nổ tung.
Đám quân phản loạn bị đòn tấn công này làm văng ra, đến cả Hillier và anh cũng bị sóng nhiệt ảnh hưởng loạng choạng mấy bước, ngã xuống đất, trong làn sương khói có một cái bóng có cánh lao đến, lúc này Medusa cảm thấy có một bàn tay mạnh mẽ kéo anh từ trong lòng Hillier về sau, kế đó, một vật cứng chỉa vào huyệt Thái Dương anh.
“Con mẹ nó dừng bắn cho tôi! Hillier, tên đần nhà cậu, cậu nghĩ vì sao tôi lại bảo cậu cướp tàu này! Đó là người cá, một người cá quý giá, không phải quái vật biến dị! Cậu không thấy người cá kia đến vì cậu ta sao!”
Medusa sững sờ, nhìn Celuecus bay đến chỗ cách mình mấy mét, đứng như rắn, nửa người hắn đầy máu, thở dồn dập, nhưng vẫn nhìn anh chằm chằm, không làm bừa.
Celuecus… Muốn cứu anh?
Vì sao, vì sao bị thương nặng như vậy mà vẫn liều chết cứu anh? Cùng lắm anh chỉ bị thương vì bắn một lần, trong khoảng thời gian này cũng chẳng đối xử với hắn đủ tốt, ban nãy còn đánh hắn…
Họng súng chĩa vào huyệt Thái Dương Anh lại đè sát hơn chút, giọng nói ồm ồm sau lưng vang lên lẫn nụ ý cười: “Các người nhìn xem, người cá này đến vì cậu ta.”
“Đúng vậy, cậu ta là người thuần dưỡng người cá, đích thân Clorokawa chọn, chắc chắn tình báo của tôi không sai được.
Một giọng nói xa lại truyền đến từ phía sau.
Rõ ràng Hillier thoáng sững sờ, nhìn về phía người sau lưng Medusa: “Các người… Vì người cá?”
“Nếu không vì sao chúng tôi lại cùng cấp vũ khí đạn dược cho các người? Chẳng lẽ vì để Saint Burem loạn lên sao, vì cái gọi là bình đẳng của mấy người cấp thấp như cách người? Ngu ngốc! Muốn sau này được yên thân thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.” Nghe giọng nói ồm ồm này, trong lòng Medusa chùng xuống, anh miễn cưỡng chống đỡ tinh thần, nhìn về phía Celuecus, khó khăn rít từng chữ: “Cút, tôi không cần cậu cứu! Mau cút đi!”
“Ứm!” Miệng anh bị một bàn tay lớn bịt chặt.
“Chậc chậc chậc… Có vẻ người cá kia không muốn cút đâu, Đại úy Medusa, cậu bớt nói vài câu, sẽ có thời gian để cậu nói, thậm chí là để cậu kêu.”
Giọng nói này hơi quen tai. Medusa cau mày, thấy Celuecus trườn như rắn đến gần bọn họ, đôi mắt xanh lục nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, đuôi cá vàng kim uốn lượn đến đâu là lửa bùng lên đến đó, máu đỏ sẫm nhỏ tí tách lên đất tỏa khí trắng như nham thạch nóng chảy vậy.
“Đưa anh ấy… cho ta…”
“Biết nói chuyện nữa à? Thế chắc có thể nghe hiểu tôi nói gì… người cá, nếu không muốn người này chết trước mặt mày thì chớ nhúc nhích.”
Người phía sau cười hung hăng, kéo anh về sau, Celuecus trườn đến gần như rắn, nhưng thật ra đã không còn tấn công nữa, mặc cho đám phản loạn còn sống đến từ hai bên, nhắm súng vào hắn.
Trái tim Medusa ngày càng nặng trĩu, mấy người này đến vì người cá, bọn họ không chỉ chuẩn bị vũ khí đáng sợ… tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ phía sau, một làn sương trắng và một quả cầu lớn đột nhiên bắn về phía Celuecus, nổ ẩm trên người hắn. Anh chợt nghe thấy tiếng gầm chói tai, thần kinh như bị lưỡi dao hung hăng cứa ngang… đó là pháo băng dùng để đối phó với người đột biến khổng lồ! Chết tiệt! Đám người này! Người cá của anh!
“Mau trốn đi, Celuecus!” Anh gào lên.
Nhưng Celuecus chỉ nhìn anh, không nhúc nhích.
“Ầm” một tiếng, Celuecus va mạnh vào vách khoang phía sau cách đó không xa, ngã xuống. Sương băng màu trắng nhanh chóng đóng băng trên đuôi cá hắn, nhiệt độ xung quanh hạ xuống nhanh chóng, giống như đang trong bão tuyết Nam Cực, anh nhìn ngọn lửa đang cháy trên vây đuôi vàng kim của Celuecus cũng dần tắt, hắn cuộn tròn, trong thoáng chốc đã thành xác ướp băng.
Đôi mắt xanh lục xinh đẹp vẫn nhìn anh, nhưng giây sau đã bị băng tuyết che phủ.
Giống như bị vùi thây dưới sông băng lần nữa.
“Celuecus…”
Con ngươi anh co lại, trái tim bị thứ gì đó đâm mạnh, cơn choáng như núi tuyết sụp đổ, tia ý thức cuối cùng anh miễn cưỡng chống đỡ cũng sụp đổ.
Trước mắt tối đen.
Lạnh lẽo.
Hơi lạnh xâm chiếm cả cơ thể, thấm vào tận xương tủy.
Medusa rùng mình mở mắt thức dậy từ cơn ác mộng rét mướt. Tí tách, giọt nước lạnh băng nhỏ lên mí mắt. Anh chớp chớp mắt, tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Ánh sáng yếu ớt chiếu lên vách tường kim loại màu xám, không gian nơi này không lớn, anh từ từ chuyển động mắt, ánh mắt chợt trở nên chăm chú.
Trên vách tường kim loại cạnh cạnh, dây đai graphen và xiềng xích thô to trói treo bóng dáng to lớn bị đóng băng toàn thân… Đó là Celuecus.
Anh hơi vùng vẫy, sau đó cảm nhận được vai và cổ bị siết lại, cụp mắt xuống nhìn thử, trên người anh cũng bị trói bằng dây graphen, bọn họ đều bị nhốt trong phòng cách ly chuyên dùng để quan sát người đột biến. Anh khó khăn đỡ tường đứng lên, đến đến trước Celuecus, nhìn băng sương trên mặt hắn đã rơi xuống không ít, băng hòa với nước đọng lại trên hàng mi đen dài, hắn hơi run run, môi tái xanh, dù bị thương nặng tỉnh lại được đưa lên từ sông băng, hắn cũng không thế này.
Hình như thật sự đến bên bờ vực cái chết.
Là vì trong pháo băng đó trộn lẫn chất độc gì khác sao?
Medusa căng thẳng, giơ tay ra, xoa má thiếu niên: “Celuecus?”
Lông mi đen hơi run run, khó khăn lắm mới ngước lên được. Đôi mắt xanh lục nhìn anh chăm chú, con ngươi hơi rời rạc, đáy mắt tỏa ra hơi nước lấp lánh, khóe môi run run: “Keto…”
“Là tôi, Celuecus, mở mắt ra nhìn tôi.” Medusa đưa tay xoa nơi tim hắn, lồng ngực phủ sương băng, nhịp tim của hắn rất chậm: “Đừng ngủ, nhịp tim và nhiệt đột của cậu quá thấp, cậu phải tỉnh táo, nghe thấy chưa?”
Dường như nghe thấy mệnh lệnh của anh, lông mi đen lại chớp chớp, một lúc sau, đôi mắt xanh lục mới dần tập trung lại, hắn nhìn anh, run run: “Chủ… nhân.”
“Có phải cậu bị đần không, bảo cậu đi vì sao cậu không đi?” Medusa cắn răng hung hăng nói: “Tôi cần cậu cứu sao? Chẳng phải tôi từng nói cậu phải nghe lệnh tôi, không được tự ý hành động sao?”
Người cá thiếu niên run rẩy, miệng phả ra khói trắng lạnh băng, thì thào như nói mơ: “Tôi nói rồi, bên… cạnh anh, mãi mãi.”
Ngực Medusa run lên. Trong lòng chợt dâng lên cảm xúc khó tả, mùi vị này rất lạ lẫm, khiến anh hơi luống cuống: “Cậu…”
Đến mức anh không nghĩ ra nên mắng hắn thế nào, cả buổi trời mới thốt lên một câu: “Con thú ngu ngốc…” Thấy Celuecus lại cụp mắt xuống, anh nâng mặt hắn lên, miết tai hắn: “Không được ngủ! Tỉnh táo cho tôi!”
Celuecus run lên, thứ lạnh băng gì đó chạm vào chân Medusa, anh cúi xuống nhìn thử, đó là vây đuôi của hắn, nhưng một lớp băng dày đang bao phủ lấy nó, anh có thể thấy một đốm lửa nhỏ lập lòe không ngừng, nhưng chẳng mấy chốc đã bị dập tắt, giống như đá đánh lửa không đánh được, như ngọn lửa sinh mạng của hắn đang vẫy vùng.
Anh ý thức được khả năng gì đó bèn khom người xuống, một tay ôm vây đuôi Celuecus vào lòng, tay kia ôm lấy eo hắn.
Mí mắt Celuecus vốn rủ xuống hơi run lên, vừa ngước mắt lên, đôi mắt xanh lục đã mở to.
Medusa lạnh đến mức phát run, hệ như đang ôm một tảng băng, cắn răng dán sát cơ thể thiếu niên, ôm chặt vào lòng, cố gắng làm ấm vây đuôi của hắn bằng hơi nóng phả ra từ miệng, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt trợn to đối phương đang nhìn mình. Chẳng mấy chốc môi anh đã lạnh đến tím tái, nhưng vẫn cố sức hà hơi.
Dường như anh thật sự coi trọng hắn, vô cùng để ý đến hắn.
Celuecus cúi đầu, tầm mắt lượn lờ trên cần cổ trắng nõn lạnh băng của anh, lúc này mắt mày gần như dịu dàng và cả đôi môi đang hà hơi lên vây đuôi của hắn không ngừng, nhịp tim hắn chợt tăng vọt, rung động khó nén trong ngực khiến tình cảm mãnh liệt vốn bị băng giá khống chế đè xuống lại lần nữa nhen nhóm trên vây đuôi, hắn nhìn chàng trai đang nghiêm túc làm tất cả việc này, trái cổ chuyển động lên xuống.
Ánh mắt Medusa chăm chú, thấy một ngọn lửa nhỏ trên chót đuôi cá vàng kim lập lòe dưới môi anh vài lần, rồi chợt “phụt” một tiếng… ngọn lửa nhỏ bùng lên.
Khoé môi Medusa run lên, vui vẻ ngẩng đầu, khoé môi vô thức sượt qua má tai hắn. ngọn lửa chợt bùng lên lớn hơn.
Lớp băng dần tan chảy. Anh nóng đến mức không giữ đuôi cá của hắn được nữa, buông tay ra, đuôi cá mềm rũ xuống, sau đó lại quấn lên eo anh, quấn anh đến sát người Celuecus.
Nửa người trên của Celuecus vẫn lạnh băng cứng đờ, nghĩ rằng chắc hắn lạnh không chịu nổi rồi, Medusa lại siết chặt eo hắn lần nữa, xoa xoa lưng hắn, kề sát lồng ngực hắn: “Sao rồi, như vậy đỡ hơn không?”
“Chủ… nhân.” Hơi thở Celuecus phả sau cổ anh, vừa lạnh vừa nóng, giống như băng và lửa hòa quyện. Medusa ngẩng đầu lên, chạm hải đôi mắt xanh lục sâu thẳm ướt át đang nhìn mình, cảm xúc giấu kín nào đó thoắt ẩn thoắt hiện trong đôi mắt tựa cực quang kia, dường như ẩn chứa nỗi đau sâu sắc và tràn ngập khát vọng: “Anh… quan tâm tôi sao?”
Medusa không khỏi sững sờ.
Giọng điệu này rất đỗi nghiêm túc, gần như là dò hỏi thành kính, dường như vấn đề này rất quan trọng với hắn, chỉ cần anh trả lời chắc chắn, Celuecus sẽ tin. Vả lại còn là kiểu tin chẳng chút nghi ngờ, thành thiêu thân lao vào lửa cũng không tiếc.
“Tôi…” Medusa mấp máy môi, trong thoáng chốc không biết đáp lời thế nào, đuôi cá giữa eo quấn chặt hơn, càng nóng hơn.
“Trả lời tôi.” Celuecus nhìn anh chăm chú, giọng điệu gần như trở thành hỏi ép.
– —
LT: MeMe làm vậy hỏi sao cá chóa không nắng cháy đuôi.:v