Sau khi Hạ Thanh Nguyệt trở về phòng, Mã Quế Phương tự mình xem tỉ vi, bà chỉ xem trong chốc lát thì bụng đã truyền đến tiếng kêu ùng ục.
“Tài nấu nướng của mình đúng thật là không bằng tên phế vật kia. Cái cuộc sống này, cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, ngày mai nhất định phải đến công ty hỗ trợ việc nhà xem thử, mời bảo mẫu hoặc đầu bếp gì đó tới.”
Mã Quế Phương lẩm bẩm nói. Giang Thành, tại tiệm thịt nướng chỗ cũ.
Diệp Thiên Bách lái xe đến gần đó, sau đó anh tìm một chỗ dừng xe. Xung quanh tiệm thịt nướng cũng có chỗ đậu xe.
Nhưng Diệp Thiên Bách không muốn đỗ xe ở gần đó, bởi vì chiếc này quá đắt tiền.
Anh cũng không muốn Hạ Tiểu My nhìn thấy, nếu như Hạ Tiểu My nhìn thấy anh, khẳng định lại hỏi đông hỏi tây, để tránh phiền phức không cần thiết, nên anh đỗ xe ở một chỗ khó thấy.
Chỉ là, cái xe sang trọng mấy trăm vạn này, coi như là đỗ ở nơi không thấy được cũng đều sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
“Anh trai, có thể thêm zalo không?”
Một cô gái trẻ tuổi mặc váy bó mông, dáng người cao gầy, trang điểm đậm nhạt đi tới, trên lỗ tai cô gái đeo một cái khuyên tai thật to, tóc dài gợn sóng.
Ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên Bách, có chút phát sáng.
Dù sao Diệp Thiên Bách cũng vừa mới bước xuống khỏi chiếc xe mấy trăm vạn này, vừa nhìn đã biết là vừa khiêm tốn lại vừa giàu có.
“Không, cảm ơn, tôi không thêm phương thức liên lạc với người lạ.”
Diệp Thiên Bách nghe vậy, xua tay nói.
Người con gái xinh đẹp này có vài phần tư sắc, cũng không nói là xinh đẹp đến hít thở không thông như Chung Linh Hi, loại con gái trên đường có thể tùy tiện tìm người có tiền xin zalo này, trên người tỏa ra một loại xinh đẹp mị hoặc.
“Ha ha ha, thêm phương thức liên lạc thì chẳng phải không còn là người lạ nữa sao?”
“Nếu anh trai đồng ý, thì tối nay chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, tìm hiểu nhau một chút”
Cô gái vẫn không chịu buông tha. “Không muốn, cảm ơn.”
Diệp Thiên Bách lại khéo léo từ chối, đẩy tay cô gái ra, xoay người rời đi.
Nghe Diệp Thiên Bách nói, cô gái hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng Diệp Thiên Bách rời đi.
“Xì, đồ đàn ông thối, có gì đặc biệt hơn người chứ?”
Cô gái nhổ một cái, lưu luyến nhìn thoáng qua chiếc xe sang trọng của Diệp Thiên Bách, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Thiên Bách đi về phía tiệm thịt nướng cũ.
Đi tới đi lui, thì điện thoại truyền đến âm thanh rung rung, Diệp Thiên Bách lấy ra nhìn một chút, phát hiện là Chung Linh Hi gửi tin nhắn tới.
“Anh Thiên Bách, anh vừa rồi có phải nghĩ lệch đi rồi hay không, hình như anh không thích phần thưởng em tặng cho. anh thì phải, anh có phải muốn em tặng cho anh cái phần thưởng kiểu kia hay không vậy?”
Chung Linh Hi nhẳn một câu, cuối câu, cô còn nhän một cái emoji hình một người già mỉm cười. Diệp Thiên Bách nhìn thấy tin nhẳn này, cảm giác da đầu mình có chút tê dại, cô bé này, thì ra cái gì cũng hiểu.
Hơn nữa, lúc này, anh cảm thấy mình bị cô bé này đùa giỡn.
“Khụ khụ… Không có, kẹo m út em cho anh ăn rất ngon, anh rất thích.”
Diệp Thiên Bách có chút xấu hổ trả lời.
“Hi hì.. Anh Thiên Bách, anh muốn kiểu phần thưởng kia, cũng không phải là không thể nha!”
Chung Linh Hi lại gửi tới một tin nhắn. Da đầu Diệp Thiên Bách lại tê dại, cô bé này rốt cuộc muốn làm gì chứ, anh phải trả lời thế nào đây? Hôm nay nói chuyện không nổi nữa rồi!
“Anh Thiên Bách, em tắm rửa xong rồi, em chờ anh về nha