Người Gây Họa

Chương 2



Trong ký ức, vào đầu thu man mát, Thiệu Ly phiền muộn đem tranh phác thảo xé nát ném vào giữa sông, tê dại nhìn mảnh giấy bị nước sông cuốn đi về phía phương xa.

Đã từng lấy một đề tài khủng bố, bộ truyện đó làm danh tiếng của cậu vang xa, kế tiếp bộ đó cậu viết bộ truyện khác nhưng lại không làm hình vẽ có hồn. Không có cốt truyện, cho dù vẽ có xinh đẹp đi nữa thì phải làm thế nào đây, đâu đâu cũng là tiếng mắng. Nếu như lúc trước không có đỏ đến tím bầm, đại khái cũng sẽ không từ trên cao lập tức ngã xuống.

Cốt truyện cốt truyện cốt truyện! Nào có nhiều cốt truyện có thể phân tích? Nghìn bộ đều mang một đề tài nhai đi nhai lại như vậy làm sao có thể đỏ lên, cũng rất khó thu được lợi ích, cậu không muốn nước chảy bèo trôi, càng không muốn vì nhiều người xem mà đu theo.

Thiệu Ly uống một hơi hết nữa lon bia, tiện tay ném lon vào trong xe, cậu không tin mình dễ dàng sa sút, thứ cậu thiếu là một cú twist.

Đúng, không sai, khủng bố cũng tốt kinh dị cũng được, không phải chỉ lấy ra dọa người thôi sao, cậu cần một kết cục khiến người khác khiếp sợ không ai có thể soi mói, cùng với… cảm giác người lạc vào cảnh giới kỳ lạ chân thực.

Chính mình cũng không tin, nói ra làm sao có khả năng để cho người khác tin tưởng?

Nghĩ đến liền muốn làm, Thiệu Ly không chút do dự lái xe hướng về ngoại ô thành phố mà chạy, càng chạy càng xa, càng ngày càng hoang vu, đêm khuya đường lớn đen kịt một màu, hẻo lánh đến mức một bóng người đều không thấy được, thứ cảm giác cậu muốn là như thế này, căng thẳng, kích thích và cảm giác sợ hãi.

Giữa lúc cậu say sưa trong không khí, nơi ánh đèn xe chiếu tới, đột nhiên chợt lóe một bóng người, đầu xe truyền đến tiếng va chạm, Thiệu Ly theo bản năng mà phanh xe, trượt ra hơn năm mươi mét mới dừng lại.

Rầm, rầm.

Tim đập nhanh đến mức muốn đánh vỡ cuống họng, mồ hôi hột tỉ mỉ che hết trán, cậu há miệng thở hổn hển, nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại.

Làm sao bây giờ? Tông người rồi!

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hoảng loạn đẩy cửa xe ra, ánh sáng từ điện thoại di động, tia sáng rọi sáng mặt đường, lốp xe kéo một đường vết máu thật dài, cậu dọc theo vết máu, từng bước từng bước chầm chậm đi, thi thể lẳng lặng nằm đó không nhúc nhích, là một thân thể người phụ nữ trần truồng!

Đã chết rồi sao? Có thể còn sống? Thiệu Ly đưa tay ra thăm dò hơi thở của nữ nhân, hơi thở yếu ớt phun ở đầu ngón tay.

Có lẽ còn có thể cứu!

Cởi áo khoác quấn lên người phụ nữ, cậu vất vả đem người kia kéo vào trong xe, nhất định phải tìm bệnh viện gần nhất! Không chờ cậu lấy điện thoại mở bản đồ, cửa sổ xe đột nhiên bị người vỗ vang lên ầm ầm, cậu sợ đến mức suýt nữa ném điện thoại di động đi.

Làm sao có khả năng có người ở nơi này? Nơi này rừng cây tối om om, ai lại thần kinh hơn nửa đêm ở đây đi dạo?

Thiệu Ly cảnh giác cách cửa sổ thủy tinh đánh giá nam nhân ngoài xe, cửa kính được phủ lên một màng bảo vệ màu tối, tối lửa tắt đèn, cậu dám chắc chắn đối phương hoàn toàn không nhìn thấy gì ở trong xe.

Vô thức liếc mắt nhìn người phụ nữ ngồi ghế sau, trái tim căng thẳng nhéo lên, tình huống này thật quỷ dị. Đêm khuya trong rừng cây, một thân thể nữ nhân trần truồng từ trong rừng cây chạy ra, ngay sau đó liền xuất hiện một người đàn ông cao lớn? Tình huống này thấy thế nào đều cần phải báo cảnh sát.

Trong lúc căng thẳng, đơn giản nhấn ba con số một lần lại một lần ấn sai, thật vất vả gõ chính xác dãy số hiện ở trên màn hình, ghế phụ cửa xe bị mở ra, một thân người áp sát mang theo mùi bùn đất, điện thoại di động lập tức rơi vào trong tay đối phương.

Ôi chúa ơi, dĩ nhiên phạm sai lầm như vậy, căng thẳng tới mức quên khóa kỹ cửa xe. Cuống họng một trận đâm nhói, lưỡi dao băng lãnh kề sát da, truyền đến từng cơn ớn lạnh.

“Anh… Anh muốn làm gì?” Phô trương thanh thế nhìn thẳng đối phương mang ánh mắt ác ý, Thiệu Ly tựa lưng lên ghế dựa, tay trái lặng lẽ dời về phía cửa xe, “Anh muốn tiền, bóp tiền ở đây.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 48: 48: “chỉ Khi Nhìn Thấy Em Thì Tim Anh Mới Đập Rộn Lên”

“Chớ lộn xộn, thành thật một chút, sớm mở cửa ra cho tôi, tôi cũng không cần phải động dao.” Thân thể người đàn ông cao to chen vào trong xe, sau khi ngồi yên vị trên ghế phụ, thậm chí tiện tay đóng cửa xe lại, “Đi, đi thành phố Nam Yển.”

Đùa gì thế? Nơi này chính ngoại ô thành phố, đến thành phố Nam Yển ít nhất phải hơn hai ngàn km, nói đi là đi à? Có thể lưỡi dao gác ở trên cổ, cậu một câu nói cũng không dám nhiều lời, đành phải thuật lại một sự thật không thể chối cãi, “Tôi không phải tài xế.”

“Tôi biết, lái xe.”

“Không được… Tôi trước hết phải đi bệnh viện.” Từ gương chiếu hậu liếc nhìn ghế sau, Thiệu Ly sức lực không đủ nói, “Tôi đụng vào người, tốt xấu gì phải để tôi đem cô ta đưa đi bệnh viện!”

Nam nhân xốc lên áo khoác nhuộm đầy vết máu liếc mắt nhìn, sau đó trở lại chỗ ngồi nhíu mày hỏi, “Tông phải người?”

“Ừm.” Cảm nhận được ánh mắt dò xét của người kia, Thiệu Ly khó chịu dùng tay đẩy mặt ra, cậu ghét cái ánh mắt tìm tòi này, khó mà nói rõ ràng có thể nhìn thấu tất cả, “Tôi đụng vào cô ta thời điểm cô ta ở trần, không phải tôi làm!”

“Cậu xác định không phải dự định đi quăng thi thể?”

Một câu hỏi làm Thiệu Ly lên cơn giận dữ, ngay cả e ngại đều quên sạch sành sanh, “Tôi muốn đưa cô ta đi bệnh viện cấp cứu! Anh mới là hung thủ, anh là một tên tội phạm cưỡng// gian!”

Gay go! Không nên nói lung tung. Cổ đau nhói nhắc nhở cậu dao vẫn như cũ để ở trên cổ, cậu không nên cò kè mặc cả với hung thủ, vang lên bên tai là tiếng hừ lạnh không rõ của đối phương.

“Tôi không có hứng thú, nhanh chóng lái xe của cậu đi.”

Tên lừa đảo! Dối lừa gạt quỷ hả? Rừng núi hoang vắng đột nhiên nhô ra chỉ có 2 người, không phải anh còn có thể là ai? Chẳng lẽ là tôi? Thiệu Ly trầm mặt khởi động ô tô, dọc theo đường cái hẻo lánh đi về phía trước.

“Phía trước vòng xuyến đường đi thứ hai đi thẳng, tốt nhất đừng để tôi ra tay.”

Thanh âm của nam nhân trầm thấp lộ ra vẻ quyết tâm, Thiệu Ly không dám phản kháng, chỉ là không ngừng thông qua gương chiếu hậu nhòm ngó chỗ ngồi phía sau, máu chảy nhiều như vậy, không cấp cứu sẽ chết mất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 153

Tựa hồ nhận ra được động tác nhỏ của Thiệu Ly, nam nhân vỗ ghế dựa phía sau lưng Thiệu Ly lấy đó nhắc nhở, “Cô ta đã chết, đến bệnh viện cũng vô dụng, người gây tai nạn là cậu, nếu như thành thật, tôi ngược lại có thể giúp cậu.”

Thời điểm người đàn ông mở miệng, trong đầu Thiệu Ly đã trống rỗng. Chết rồi? thật sự đã chết? Không bồi thường nổi là một chuyện, nếu như bị cảnh sát phát hiện mình say rượu lái xe, vậy thì càng không xong.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Không thể vào tù được, càng không thể để ai biết được, hoạ sĩ truyện tranh từng nổi tiếng uống rượu lái xe tông ch.ế.t người? Nếu như tin tức này truyền đi, cuộc đời của mình sẽ đi tông! Muốn chạy trốn, nhất định phải trốn.

“Anh nói… Anh sẽ giúp tôi?” Thiệu Ly lẩm bẩm, như đang vì mình mà tẩy não, “Tại sao lại giúp tôi?”

Nam nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn Thiệu Ly, không hề trả lời.

Thật ngu xuẩn, còn hỏi tại sao? Thiệu Ly rất muốn cười khổ, nhưng cậu một chút cũng không cười nổi. Đối phương nguyện ý giúp cậu về lí do thì không khó suy đoán, một chiếc xe cùng một người tài xế, quan trọng là miễn phí, giúp mình chạy trốn tội mục đích bất quá là đổi lấy thân phận phạm nhân, để cho mình ngay cả báo cảnh sát cũng không được.

Không nghĩ ra một phương án nào tốt hơn, thuận theo tự nhiên là lựa chọn sáng suốt nhất. Cậu rất muốn hỏi người đàn ông này tại sao muốn đi Nam Yển, một chỗ xa như vậy, và tại sao lại xuất hiện ở rừng cây hẻo lánh này, đủ loại tội phạm hiện lên trong đầu.

Nhưng cậu không dám hỏi, có câu nói biết càng nhiều càng mau chết, vẫn nên giữ yên lặng, ít nhất đến Nam Yển trước, mình có thể sẽ an toàn.

Thiệu Ly do do dự dự, lâu lâu lại liếc mắt nhìn sắc mặt người đàn ông kia, chịu đựng mùi thuốc, run sợ trong lòng hỏi, “Thi thể kia… Làm sao bây giờ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.