Tôi để Wulan thẩm vấn ông chủ tàu trước, hỏi xem ông ta thông đồng với gã da đen to con kia như thế nào? Ông chủ tàu vừa thấy tình hình thay đổi, cũng chỉ đành thành thật khai ra với chúng tôi, thật ra ông ta giống với Pupe,2ngay từ đầu đều đi vì cuốn sổ kia, nói là có một người Trung Quốc ra giá một triệu đô la Mỹ mua cuốn sổ này.
Vì thế ông ta bèn kết phường với Pupe, sau khi thành công hai người sẽ chia nhau một triệu này, đáng tiếc cuối cùng5Pupe lại chết ở trên đảo… Ai ngờ trong lúc vô tình, ông chủ tàu lại nghe nói chúng tôi không chỉ mang ra khỏi hòn đảo sáu cái xác, mà đích thực còn mang ra một cuốn sổ.
Nhưng ông chủ tàu cũng không biết hiện giờ rốt cuộc cuốn sổ6này ở trên người ai, vì thế ông ta mới tìm tới ga da đen to con. Bọn họ là đồng hương, hàng năm gõ da đen to con này hoạt động cướp bóc thuyền buồm ở khu vực vùng biển quốc tế, đến lúc đó bọn họ lấy được cuốn5sổ rồi sẽ chia đều một triệu tiền thù lao kia. Sở dĩ vừa rồi ông ta bảo gã da đen to con đưa thi thể lên trên thuyền là bởi vì bọn chúng không tìm ra cuốn sổ kia trên thuyền. Tuy nhiên, đồng thời ông ta cũng nhìn ra3chúng tôi và thi thể đều có giá trị riêng, cho nên lúc này ông ta mới bàn bạc với gã da đen to con, để gõ da đen to con mang xác đứa con gái nhà giàu đi, còn bản thân ở lại canh chừng những người còn sống chúng tôi, bởi ông ta cảm thấy chở người chết trên thuyền không may mắn cho lắm…
Đến giờ phút này, Wulan mới biết được vì sao Pupe chết, tuy rằng anh ta cũng cảm thấy chết như vậy thật sự là không đáng, nhưng trong nhà Pupe có một đứa con trai nhiều năm nằm liệt trên giường, cậu ta luôn muốn mua cho con trai một chiếc xe lăn nhập khẩu chạy bằng điện, như vậy con trai muốn đi chỗ nào cũng sẽ không có vấn đề gì. Tuy nhiên không ngờ, cậu ta lại vì một chiếc xe lăn chạy bằng điện mà mất đi tính mạng.
Tôi thấy còn tiếp tục như vậy không phải cách, vì thế bảo Wulan nói với ông chủ tàu: “Nếu ông ta có thể giúp chúng ta cắt đuôi thuyền máy của ga da đen to con, chúng ta có thể không nói ra chuyện ông ta cấu kết với đối phương cướp chính thuyền đánh cá của mình cho bất kỳ ai.”
Ông chủ tàu nửa tin nửa ngờ đối với lời nói của tôi, vì thế tôi sốt ruột bảo ông ta: “Ông thấy chúng tôi đều là người Trung Quốc, sau khi chuyện này chấm dứt chúng tôi chắc chắn phải về nước rồi, còn về nhóm Wulan lại càng không nói! Bởi vì tôi tin họ sẽ giữ bí mật này vì Pupe, nếu không đứa con trai bị liệt kia của cậu ta sẽ vĩnh viễn không ngồi vào được chiếc xe lăn điện mà cha mình dùng mạng đổi lấy.”
Wulan cũng tỏ vẻ vì Pupe, minh nhất định sẽ giữ bí mật, chỉ cần bây giờ ông ta có thể đưa mọi người tới khu vực an toàn, bỏ xa chiếc thuyền máy đằng trước là được.
Ông chủ tàu ngẫm nghĩ rồi nói, ông ta biết phía trước sắp gặp được một hòn đảo nhỏ, đến lúc đó ông ta có thể thừa dịp chiếc thuyền đằng trước chưa phát hiện, trốn vào vịnh của hòn đảo trước, chờ đến khi đối phương phát hiện không thấy | thuyền của chúng tôi, trong lúc nhất thời cũng không biết là mất dấu ở đâu, như vậy hay hơn so với đột nhiên quay đầu giữa biển rộng mênh mông.
Còn mấy tên tay chân của gã da đen to con ấy à, một hồi cứ ném tạm lên đảo, Wulan nói hòn đảo đó có người, đến lúc đó tự nhiên bọn chúng sẽ tìm người cầu cứu. Tôi nghe xong thì lo lắng hỏi: “Vậy chúng sẽ không cướp bóc của người dân sống trên đảo chứ?” Wulan lắc đầu đáp: “Không đâu, bởi vì những kẻ này chỉ cướp thuyền buôn nước ngoài, sẽ không ra tay với thuyền buôn trong nước.”
Tôi nghe vậy gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, tuyệt đối đừng ném tai họa sang cho những người trên đảo.”
Không tới một lát sau, ông chủ tàu nói hòn đảo đã xuất hiện ở trước mắt chúng tôi, ông ta thừa lúc thuyền phía trước không chú ý, quẹo nhanh vào một cảng nhỏ, xen lẫn giữa mấy chiếc thuyền đánh cá bỏ neo trong bến tàu. Tôi vừa nhìn là biết ông chủ tàu này nhất định là thường xuyên làm như vậy, con cáo già này lòng dạ không ngay thẳng, chúng tôi vẫn phải đề phòng ông ta một chút mới được, không khéo ông ta sẽ lại bán đứng chúng tôi lần nữa, vì thế tôi bảo Wulan luôn phải giám sát chặt chẽ ông ta, chưa đến thành phố Surabaya thì không thể thả lỏng.
Tuy rằng chúng tôi làm như vậy cuối cùng nhặt về được cái mạng nhỏ, nhưng cũng ném đi “hàng hóa” quan trọng nhất, mấy người Wulan bởi vậy mà tâm trạng cực kỳ không tốt.
Tôi an ủi bọn họ: “Không có gì đáng lo đâu, tôi sẽ nói rõ tình hình với ông chủ Thẩm, tôi tin ông ta vẫn sẽ trả tiền công cho các anh thôi. Hơn nữa, một lát khi tới Surabaya chúng tôi sẽ báo cảnh sát, đồng thời liên hệ với đại sứ quán Trung Quốc để tạo áp lực với cảnh sát, nói không chừng còn có thể tìm về được sáu cỗ thi thể kia đấy. Còn nữa, cho dù chúng ta không tìm lại được, bọn cướp đó cũng sẽ liên hệ với ông chủ Thẩm, cho nên mặc kệ thế nào, tôi tin cuối cùng sáu thi thể kia đều sẽ được chúng tôi mang về Trung Quốc.”
Nghe tôi nói như vậy nên dường như Wulan đã thấy được hi vọng, sắc mặt lập tức tốt hơn rất nhiều… Xem ra bọn họ thật sự rất coi trọng khoản tiền công này, có phải tôi nên thấy may mắn là bọn họ không đứng ở phía đối lập với chúng tôi hay không.
Vào lúc bình minh, thuyền đánh cá của chúng tôi cuối cùng đã chạy đến một bến tàu ở thành phố Surabaya, tất cả mọi người đều lên bờ an toàn. Chúng tôi cũng theo đúng giao hẹn thả cho ông chủ tàu đi, còn về sau này, cảnh sát có thể tìm đến ông ta hay không thì không liên quan gì với chúng tôi nữa.
Sau đó chúng tôi lập tức liên hệ cảnh sát địa phương và đại sứ quán nước mình, kể rõ ràng tỉ mỉ chuyện chúng tôi gặp nạn cho bọn họ, còn chú Lê cũng liên hệ với Thẩm Vạn Tuyền, thuật lại toàn bộ tình hình bên này cho ông ta.
Thẩm Vạn Tuyền vô cùng áy náy nói với chú Lê: “Xin lỗi Lê đại sự, không ngờ lần này an ninh của tôi vẫn chưa làm đúng chỗ…”
Chú Lê cũng tỏ vẻ, lần này là tình huống bất ngờ, lại nói đối phương là bọn cướp súng vác vai, đạn lên nòng, mà bảo vệ bên ta lại không thể mang súng, có thể làm được đến nước này đã không dễ dàng lắm rồi.
Tôi biết chú Lê nói sự thật, đội trưởng Trinh cũng khó khăn, cần gì phải đạp đổ bát cơm của người ta chứ? Đội trưởng Trịnh nghe chú Lê nói chuyện thay anh ta và các anh em của mình, mặt mày cũng tràn ngập cảm kích. Vốn dĩ, chỉ là một câu nói, đối với chúng tôi không có gì ghê gớm, nhưng mà đối với bọn họ lại là sự công nhận trong công việc.
Sau đó cảnh sát địa phương ra tay truy lùng gã da đen to con và đồng bọn của hắn khắp nơi, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì về bọn chúng… Đến tận khi chúng tôi đã mua xong vé máy bay, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ bay về nước, đột nhiên lại nhận được điện thoại của Wulan…
Anh ta nói trong điện thoại, chiếc thuyền của gã da đen to con kia đã xuất hiện, nhưng chiếc thuyền kia vẫn trôi nổi trên biển, bị ngư dân đi ngang qua phát hiện báo cảnh sát. Cảnh sát địa phương hi vọng anh ta và phía chúng tôi ra mặt đi xác nhận xem chiếc thuyền kia có phải chiếc đã cướp của chúng tôi hay không.
Chúng tôi thấy thời gian còn kịp, nên đồng ý có thể đi cùng anh ta đến nhận thuyền. Còn nhóm đội trưởng Trịnh chủ yếu là phụ trách việc bảo vệ an toàn của chúng tôi, tất nhiên cũng phải đi theo cùng. Mấy người chúng tôi và bốn người bên đội trưởng Trịnh cùng nhau đi đến giúp cảnh sát địa phương nhận diện thuyền… Kết quả làm mọi người không ngờ là, tình huống của chiếc thuyền kia lại phức tạp và đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi!