Người Tìm Xác

Chương 1126



Dùng chân trần đi trong lớp bùn cảm giác không thoải mái chút nào, đặc biệt là khi bạn biết trong lớp bùn này đã ngâm qua thứ gì, tư vị thì khỏi cần đề cập có bao nhiêu chua xót. Nhưng để có thể mau chóng tìm được những người mất tích, chúng tôi chỉ có2thể chịu đựng…

Đi được một lúc tôi bỗng có cảm giác không đúng lắm, tôi quay đầu hỏi Đinh Nhất: “Chúng ta đã đi được bao lâu rồi?” Đinh Nhất nghĩ một lúc rồi nói: “Bỏ qua thời gian nghỉ ngơi, thì chúng ta đã đi được khoảng ba mươi phút.”

Tôi vừa nghe vậy thì hơi nghi5ngờ nói: “Diện tích đáy hồ này cũng không lớn, tại sao chúng ta đi lâu như vậy mà vẫn chưa đến thôn cổ trong tấm ảnh kia?” Chú Lê nghe tôi nói vậy cũng dừng bước nhìn sương mù xung quanh, sau đó đột nhiên hỏi tôi: “Cháu bây giờ có còn nhìn thấy bóng người6trong sương mù không?” Tôi sửng sốt, chú ấy không nhắc tới thì tôi cũng quên mất chuyện vừa rồi trước khi đi vào sương mù tôi có thấy bóng người… Đúng vậy, mới vừa rồi chưa đi vào, rõ ràng tôi thấy có bóng người di chuyển qua lại, nhưng lúc vào rồi thì không nhìn5thấy nữa.

Thấy mặt tôi hoang mang, chú Lê cũng biết là lúc này tôi không nhìn thấy gì, vì vậy liền nói với tôi: “Một lúc nữa cháu phải thật cẩn thận, nếu như có gặp phải nguy hiểm gì mà bọn chú chưa kịp trợ giúp cháu… thấy không chống đỡ được, cháu phải chạy ngược3trở về ngay!”.

Tôi tỏ vẻ không phục: “Cháu yêu như thế ạ? Thực sự đến mức phải chạy về à?”

Đinh Nhất thấy lời chú Lễ hơi tổn thương tự ái của tôi, liền nín cười giúp tôi nói: “Cậu là lực lượng trù bị của chúng tôi mà, nếu chúng ta gặp phải nguy hiểm gì, thì phải dựa vào cậu ra ngoài cầu cứu chứ!” Tôi nghe cũng biết là Đinh Nhất đang tìm cách xoa dịu mình, đành bất đắc dĩ nói: “Thì ra tôi là cầu thủ dự bị à?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Chú Lê giơ tay đánh vào ót tôi một cái: “Đừng có ở đó mà tự thương xót nữa! Lát nữa phải lên tinh thần, lỡ mà…” Ai ngờ khi chúng tôi đang nói chuyện, thì đột nhiên xung quanh lại nổi lên gió nhẹ, trong nháy mắt thổi tan sương mù dày đặc phía trước chúng tôi, cổ quái nhất là sau lưng chúng tôi vẫn là sương mù dày đặc như cũ, nhưng trước mặt thì thấy rõ ràng một ngôi làng. Tôi lập tức bị ngôi làng trước mặt hấp dẫn, bởi vì hình ảnh đang hiện ra trước mặt chúng tôi không phải ngôi làng cổ hoang tàn như trong ảnh… Nhưng khi tôi đang định đi qua kiểm tra tình huống trước mắt thì đột nhiên cảm thấy cổ tay bị siết chặt, tôi nhìn xuống thì phát hiện sợi dây trên cổ tay tôi bị kéo căng!

Tôi cả kinh, còn tưởng rằng những người trên bờ nghĩ chúng tôi xảy ra chuyện gì nên muốn kéo chúng tôi trở về, tôi vội vàng nói với chú Lê và Đinh Nhất: “Sợi dây bị người ta kéo căng…”

Nhưng mới nói được một nửa tối liền đứng ngây ra tại chỗ, bởi vì tôi phát hiện Đinh Nhất và chú Lề không còn ở bên cạnh nữa. Tôi hoảng sợ, mới vừa rồi hai người họ vẫn còn gần trong gang tấc, tại sao mới mấy giây đã biến mất không thấy đâu?

Lúc này, sợi dây trên cổ tay tôi kéo rất căng, mặc dù lực kéo không đến nỗi lôi tôi vào sương mù dày đặc, nhưng cũng không thể tiếp tục đi về phía trước được. Nhưng đây không phải chuyện khó giải quyết nhất, bây giờ chú Lê và Đinh Nhất đột nhiên biến mất, tôi nên về tìm người hỗ trợ, hay là đi tìm bọn họ trước rồi nói sau?

Suy đi nghĩ lại, tôi quyết định đi tìm họ trước, bởi vì dù tôi có trở lại trên bờ thì cũng có thể tìm ai tới giúp đấy? Chúng tôi không phải là những người mà họ tìm tới giúp sao, nếu như trong thời gian ngắn muốn tìm được người giống như chúng tôi tới giúp cũng không dễ dàng chút nào. Từ kinh nghiệm cũ, tôi biết tình huống hiện tại tương tự như một bức tường ma, nhất định có lực lượng nào đó đem chú Lê, Đinh Nhất và tôi ngăn ra… Nhưng tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra mục đích của việc này là gì. Chẳng lẽ là do sức chiến đấu của tôi thấp, cho nên mới trước tiên cô lập tôi?

Tham Khảo Thêm:  Chương 710: Ta có một viên linh châu (2) 

“Đinh Nhất, chú Lê!” Tôi hướng về phía sương mù dày đặc sau lưng lớn tiếng gọi, hi vọng bọn họ có thể nghe được âm thanh mà nhanh chóng tìm được tối… Nhưng chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, dường như ngay cả gió cũng ngừng.

Lúc tôi đang nghi ngờ, chợt nghe phía trước truyền tới giọng một người đàn ông: “Nhanh đến từ đường tập hợp, tộc trưởng có chuyện muốn tuyên bố…” Tôi nghe vậy liền vội vàng nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một bóng người chợt lóe lên trước mặt… rồi nhanh chóng biến mất ở thôn phía trước. Đột nhiên không đầu không đuôi nhô ra một người làm tôi giật mình, tôi muốn đi lên một bước xem thử, nhưng lại phát hiện sợi dây đang giữ chặt mình lại, làm tôi không thể tiến lên được. Tôi nhìn sợi dây thừng ở cổ tay mình, bỗng lại cảm thấy do dự, không biết là nên quay đầu trở về, hay là tháo sợi dây này ra để đuổi theo bóng người phía trước… Nhưng sự do dự này chỉ ở trong đầu tôi đúng ba giây, tôi cởi sợi dây ở cổ tay ra, không quay đầu lại mà đi vào trong thôn…

Thật ra tôi biết, nếu lúc này tôi có thể hỏi ý kiến Đinh Nhất thì nhất định anh ta sẽ bảo tôi quay về, nhưng… để chứng minh tôi không phải là kẻ dự bị, tôi dứt khoát lựa chọn xông thẳng về phía trước.

Tuy cảm giác đi ra khỏi sương mù dày đặc rất tốt, nhưng không biết vì sao tôi luôn cảm thấy cái thôn cổ trước mắt này không giống lắm, hình như nó không đổ nát như trong ảnh, còn có nhiều những khí tức khác tồn tại. Đặc biệt là bóng người vừa rồi, đáng tiếc người đó chạy qua quá nhanh, tôi còn chưa kịp thấy rõ người đó có phải là một trong những người của Cục Di sản văn hóa bị mất tích hay không.

Tham Khảo Thêm:  Chương 26

Sau khi đi vào thôn cổ, tôi phát hiện không còn đất bùn nữa, trên đất còn xuất hiện cỏ xanh, tôi lúc này có ảo giác, có phải chúng tôi đã đi nhầm phương hướng trong sương mù và đã ra khỏi khu vực đáy hồ rồi không?

Mặc kệ thế nào, dưới chân không còn bùn nữa là tốt nhất, dẫu sao cứ đi một bước lại phải rút chân lên thực sự quá tốn sức, tôi lập tức đem giày treo ở cổ đi vào, tránh lát nữa giẫm phải cái gì không nên giẫm phải.

Hiện giờ chú Lê và Đinh Nhất không ở bên cạnh, nên trong lòng tôi không tránh khỏi hơi lo lắng thấp thỏm, vì vậy tôi vừa đi vừa lấy răng thú trước ngực ra, trong lòng thầm nói, yêu ma quỷ quái mau tránh ra, yêu ma quỷ quái mau tránh ra…

Ai ngờ đi được một lát, tôi nghe thấy phía trước có rất nhiều tiếng bước chân ồn ào, tôi vội vàng đi tới nơi phát ra âm thanh, phát hiện không hiểu sao mảnh đất trống phía trước lại nhiều bóng người tới vậy.

Nói cùng kỳ quái, theo lý bây giờ là ban ngày, sương mù đều tản đi, nhưng vì sao tôi nhìn mãi mà cũng không thấy rõ được khuôn mặt của những người này? Như thể giữa tôi và họ vĩnh viễn cách nhau một tầng sương mù vậy? Hơn nữa từ số lượng người đến, chắc chắn họ không phải là những người đã mất tích kia, bởi vì đám người này ít nhất cũng phải trên một trăm người!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.