Người Tìm Xác

Chương 1128



Tôi nghe vậy thì cười nói với cô ấy: “Không phải suy nghĩ của tôi đặc biệt, mà là người ở nơi này có tư tưởng cổ hủ! Một ngày nào đó, những người ở đây cũng sẽ thay đổi tư tưởng thôi.” Nói tới đây tôi chợt dừng lại, bởi vì tôi nghĩ đến người ở2đây sợ là không đợi được đến lúc đó đã bị lũ lụt nhấn chìm hết rồi. Người phụ nữ thấy tôi nói được một nửa bỗng hơi ngẩn ra, cô ấy thì thầm: “Nếu như tôi sớm biết anh thì tốt biết bao…”

Tôi nghe vậy thì thầm nghĩ trong lòng, đừng… Nếu như tôi đúng là5sớm quen biết cô ấy, vậy chẳng phải bây giờ tôi cũng đã chết cả trăm năm trước, cũng đã thành ma rồi à? Nếu cứ suốt ngày thầm oán trách cuộc sống sầu não, thì thà cùng Đinh Nhất với chú Lê vào sinh ra tử, tự do tự tại còn hơn!

Nghĩ tới đây, tôi không6có tâm tư dây dưa với người phụ nữ này nữa, bèn gật đầu với cô ấy và nói: “Xin lỗi chị, tôi còn phải đi tìm bạn, tôi đi trước.” Người phụ nữ nhìn tôi, cô ấy còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã bước nhanh về phía trước… Nơi này không thích hợp ở5lâu, chưa biết chừng nói chuyện với người phụ nữ này mấy câu, người ta lại bắt tôi ở lại làm con rể thì phiền!

Bởi vì tôi hơi chột dạ nên bước chân cũng gấp gáp hơn, nhất thời không để ý phương hướng, chờ khi tôi cảm giác người phụ nữ kia hẳn không thấy tôi3nữa, tôi mới thả chậm bước chân… Nhưng lúc tôi ngẩng đầu lên, thì đã thấy mình đi đến mảnh đất trống nơi mọi người đang tụ tập ồn ào. Thật may là những “người” kia đang lòng đầy căm phẫn hướng về phía đài hô to, chẳng ai chú ý đến sự tồn tại của tôi cả. Tôi vốn muốn lặng lẽ chuồn êm từ bên cạnh đám người này, nhưng lại nghe được trong đám người đột nhiên có tiếng la to: “Thiêu chết cô ta! Thiêu chết con đàn bà để tiện này!” Sau khi người này khởi xướng, như theo hiệu ứng, tất cả mọi người đều hộ theo người đó: “Thiêu chết cô ta! Thiêu chết cô ta.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 373

Trời sinh tôi là người mềm lòng, đành dừng bước chân, bởi vì tôi thực sự muốn xem người phụ nữ đáng thương kia rốt cuộc đã phạm chuyện tày trời gì mà để cho nhiều người nghiến răng nghiến lợi, quyết giết cô ấy đến thế? Vì vậy tôi từ từ lui trở lại, tìm một vị trí không đáng chú ý, ngẩng đầu nhìn về phía đài… Tôi thấy một người phụ nữ nhìn rất yểu điệu đang bị trói gô, ném dưới sàn, bởi vì sợ mà cả người cô ấy không ngừng run rẩy. Mặc dù ở góc độ của tôi không nhìn rõ gương mặt của cô ấy, nhưng có thể nhìn thấy mái tóc đang nhẹ nhàng bay theo gió, cho dù lúc này đang ở trong tình cảnh khốn đốn, nhưng vẫn rất động lòng người. Một người phụ nữ yếu đuối như vậy có thể mắc tội lớn gì mà để cho nhiều người muốn dồn cô ấy vào chỗ chết như thế?

Lúc trong lòng còn đang nghi ngờ thì một vị trưởng bối đã đi đến bên người cô ấy, cáu kỉnh chất vấn: “Nói, gian phu là ai?”

Tôi nghe mà không khỏi than nhẹ một tiếng trong lòng, quả đúng là chuyện hồng hạnh vượt tường. Ở thời xưa, dường như lỗi lớn nhất của phụ nữ chính là hồng hạnh vượt tường. Chỉ cần bị phát hiện thì không thoát khỏi kết cục là cái chết.

Tôi tưởng người phụ nữ kia sẽ sợ đến phát khóc, sau đó nói ra tên người mình yêu, không ngờ cô ấy lại trả lời bằng tiếng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Bắt trộm cần tang chứng, bắt gian cần bắt cả đôi, lời tộc trưởng nói thật buồn cười, tôi ở nhà làm con dâu tốt, từ đầu ra mà có gian phu? Chẳng lẽ do tôi trẻ tuổi mà phải thủ tiết thì có thể để cho các người coi khinh như vậy à?”

Giọng nói của người phụ nữ này vừa vang lên, tôi lập tức sững sờ tại chỗ, sao giọng nói này nghe quen thể, tôi vội vàng nhìn lên đài thì phát hiện cô ấy chính là chị gái xinh đẹp mà tôi đã gặp ở trong đình lúc nãy…

Tham Khảo Thêm:  Chương 171: Ký túc xá nữ

Giọng nói của cô ấy rất dễ nhận ra, tôi tin là bất kỳ người đàn ông nào nghe qua cũng không thể quên, nhưng tôi nghĩ mãi không ra, vì sao người bị xét xử lại là cô ấy? Rõ ràng vừa rồi cô ấy còn đứng ở đình hỏi tôi tại sao không qua xem náo nhiệt mà?

Mặc dù người phụ nữ rất khiêm tốn, đúng mực, nhưng tộc trưởng lại tức giận, vung gậy lên đánh vào người cô ấy, vừa đánh vừa nói: “Đừng tưởng mày từng làm gì không ai biết, ngày hôm trước mày đi tiệm thuốc mua thuốc gì? Là thuốc an thai! Một quả phụ thì sao có thai được? Còn mạnh miệng à?! Nhìn xem hôm nay tao có đánh chết mày không!”

Tôi nhìn cây gậy trong tay tộc trưởng đánh liên tiếp từng cái vào người người phụ nữ kia, lòng tôi cũng thấy khó chịu… Bất kể lúc trước cô ấy đã phạm tội gì to lớn, đều không đáng bị như vậy, nếu tiếp tục đánh như vậy, có thể đánh chết cô ấy mất, thế là đầu óc tôi nhất thời nóng lên, tôi chen vào trong đám người hô to: “Dừng tay.”

Mọi người lập tức bị tiếng hô của tôi hấp dẫn, tất cả đều từ từ quay đầu nhìn tôi, chỉ với cái nhìn này, tôi bị dọa sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần… Vừa rồi tất cả những người này đưa lưng về phía tôi, nên tôi không thấy rõ mặt họ. Nhưng giờ họ cùng quay đầu nhìn tôi, tôi mới phát hiện sắc mặt những người này trắng bệch, da căng, cặp mắt lồi ra, nhìn như một đám ma chết đuối… Một ít dũng khí vừa rồi của tôi lập tức bị dọa sợ đến không còn biết làm gì, chỉ có thể khẩn trương nuốt nước miếng, sau đó lắp bắp nói: “Tôi… tôi đến hỏi đường.”

Tộc trưởng đứng trên đài lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi nói: “Người ngoài kia, cậu biết Hạ Hà à?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 61: Bảo vệ người muốn bảo vệ

Thì ra người phụ nữ xinh đẹp này tên là Hạ Hà, người cũng như tên, giống như bông sen giữa mùa hạ, xinh đẹp động lòng người. Tôi lấy lại bình tĩnh, nói: “Không… Không tính là biết, nhưng các người tự ý dùng hình như vậy là phạm pháp!” Những “người” bên dưới toàn là người dân bình thường, bọn họ nghe nói đến chuyện phạm pháp thì đều lộ vẻ hoảng sợ, cả đám thì thầm nghị luận, quần chúng không còn kích động như vừa rồi nữa.

Nhưng hiển nhiên tộc trưởng không bị tác động bởi lời nói của tôi, ông ta hừ lạnh: “Phạm tội cái gì? Người ngoài kia, ở thôn Hạ Hồ chúng tôi, tộc quy chính là pháp luật, người đàn bà này không thủ đạo, tư thông cùng người khác, lại còn mang thai nghiệt chủng, nếu không xử tử cô ta, vậy tộc quy là cái gì chứ?” Nghe xong lời kịch cũ rích của vị tộc trưởng này mà trong lòng tôi không nhịn được muốn cười, nhưng với tình huống trước mắt thì tôi nên nghiêm túc tốt hơn, vì vậy tôi hắng giọng nói với ông ta: “Chứng cứ đâu? Nếu nói cô ấy tư thông, vậy người đàn ông kia đâu? Không phải là người anh em nào dưới đài đấy chứ?”

Tôi vừa nói ra lời này, lập tức dẫn tới bên dưới xôn xao một mảng, bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, phỏng chừng trong lòng họ đang buồn bực, không biết người đàn ông nào có diễm phúc vậy, có thể tư thông với người đẹp Hạ Hà một lần.

Tộc trưởng nghe tôi hỏi như vậy thì muốn đưa tay lên tiếp tục tra hỏi Hạ Hà trên mặt đất, tôi vội lên tiếng ngăn cản: “Chú tộc trưởng, chú đánh như vậy không phải là biện pháp đầu, chú có đánh chết người cũng đâu tìm ra gian phu là ai? Nhỡ đâu người phụ nữ này chết rồi thì không phải là quá hời cho tên gian phu kia sao? Mọi người thấy có đúng không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.