Buổi sáng ngày hôm sau, Đinh Nhất đi cùng tôi đến bệnh viện cắt chỉ. Để lão Triệu yên tâm, tôi còn cố ý quay clip cắt chỉ” gửi cho anh ấy. Tuy nhiên bác sĩ cắt chỉ cho tôi lại nói, mặc dù vết thương trên tay tôi đã khép miệng, những kiểu gì cũng sẽ để lại một vết sẹo “cắt bàn tay” rất rõ2rệt.
Nghe vậy, tôi cười và nói với ông ấy: “Không sao đâu, nam tử hán đại trượng phu, có một hai vết sẹo nhỏ càng thể hiện chất MAN không phải sao?!” Kết quả lúc trở về chú Lê thoáng nhìn qua vết sẹo trên tay tôi, liên tục lắc đầu bảo: “Thằng nhóc cháu vốn đã là kẻ cô đơn góa bụa rồi, sao giờ khi6không lại có thêm một đường vẫn cắt bàn tay nữa?!”
Tôi cũng ra vẻ bất đắc dĩ: “Không có gì mà! Với số mạng này, cháu cũng đã không còn trông mong vào đâu để đòi lí lẽ nữa rồi! Dù sao cũng là rận nhiều chẳng buồn lo nữa!”. Nếu bây giờ tay cũng đã khỏi, tôi đây phải tiếp tục bôn ba vì cuộc sống0thôi. Cũng không thể tiếp tục nhàn rỗi nữa chứ? Vì thế chú Lê mới nhận một vụ mà chú tự thấy là không có gì khó khăn… Khách hàng lần này là một ông chủ họ Thẩm đến từ Chiết Giang, đã nhiều năm nuôi ngọc trai. Ông ta có một trang trại ngọc trai quy mô lớn ở một thị trấn nhỏ của huyện Chư5Kỳ. Vốn là công việc làm ăn của ông ta vẫn rất tốt. Mặc dù mấy năm nay, ngưỡng nuôi ngọc trai đã tăng lên, nhưng đối với trại chăn nuôi cỡ lớn như của ông ta cũng coi như là chuyện tốt, bởi vì có thể tự động đào thải một vài trại chăn nuôi vừa và nhỏ chiếm lĩnh thị trường. Nhưng ai ngờ đâu9vào hai tháng trước, trại chăn nuôi đột nhiên xảy ra một chuyện quái lạ, trong lúc nhất thời gây ồn ào khiến lòng người hoảng sợ, có không ít công nhân đều vì sợ hãi, nên ào ào đề nghị với ông chủ Thẩm muốn từ chức không làm nữa…
Hóa ra trong vài ngày trước khi xảy ra sự cố, ông chủ Thẩm luôn nghe công nhân dưới quyền phản ánh, vừa đến buổi tối, trại chăn nuôi sẽ có ánh sáng bắn ra từ dưới nước. Ngay từ đầu công nhân trực ca đêm còn tưởng là có ăn trộm ghé thăm cơ, bởi vì trang trại của họ có một cái hồ nuôi toàn trai già mười mấy năm trở lên, chỉ chờ thời cơ tới là sẽ mở miệng cho ra ngọc trai giá trên trời. Nếu như mất thì tổn thất của trại chăn nuôi có thể rất to lớn.
Kết quả là, vài công nhân đã tìm khắp trong và ngoài trang trại hết một lượt, ấy thế mà nửa bóng người cũng không nhìn thấy! Nhưng ánh sáng kia từ đầu đến? Về sau bọn họ tìm mãi không có kết quả, cũng chỉ có thể báo việc này cho ông chủ Thẩm.
Tất nhiên ông chủ Thẩm cũng sợ ao trân châu lớn kia của mình bị trộm, cho nên vào buổi tối đã tăng thêm mấy công nhân trực, lỡ như thực sự có người nào tới nhằm vào ao trai già kia, ông ta cũng không cần phải sợ.
Tuy nhiên ban công nhân trực ca đêm nhanh chóng phát hiện, hóa ra ánh sáng là phát ra từ cái ao trai già mười mấy năm kia… Vì thế mọi người đều sôi nổi suy đoán, có phải những con trai già hơn mười năm này cho ra ngọc trai gì đó cực kỳ quý giá hay không, cho nên mới tỏa ánh sáng hàng đêm?
Ông chủ Thẩm nghe công nhân phỏng đoán, không những không cảm thấy vui sướng, ngược lại mơ hồ thấy lo lắng trong lòng… Bởi vì ông ta thật sự sợ không đợi bản thân ra tay lấy được của quý đó thì đã bị kẻ cắp nhớ thương rồi! Vì thế ông ta vội liên hệ với nhà buôn, dự định mau chóng mở miệng những con trai già này ra. Nhưng vào lúc ông ta muốn mở trai mà chưa kịp mở, trại chăn nuôi đã xảy ra chuyện.
Đó là một buổi sáng vào hai tháng trước, mấy người công nhân trực ca đêm đang chuẩn bị tan làm về nhà, nhưng lúc này bọn họ lại phát hiện ông Tư Trường trực cùng mình không thấy đâu. Bởi vì bình thường sau khi mấy người bọn họ tan làm đều sẽ cùng nhau đi ăn sáng, cho nên bọn họ gọi điện thoại cho ông Tư Trương, muốn hỏi thử ông ta có đi ăn hay không?
Kết quả gọi đi mới phát hiện, di động của ông Tư Trương lại vang lên không ngừng trong phòng trực ban. Di động này là cái mới mà ông Tư Trương vừa mua tháng trước, quý cực kỳ, đi vệ sinh cũng phải mang theo, bây giờ sao lại ném điện thoại ở phòng trực ban còn người thì tan ca chứ?
Vì thế mấy công nhân còn lại đều cảm thấy, nhất định ông Tư Trương vẫn còn trong trại chăn nuôi. Ai ngờ ngay lúc đó, bọn họ đột nhiên nghe thấy một tiếng thét hoảng sợ rất chói tai từ bên ngoài truyền vào, mọi người chạy ra xem, hóa ra là một công nhân nữ đến làm ca ngày. Mọi người nhìn theo ánh mắt hoảng sợ của chị ta, mới phát hiện ở trong một cái ao nuôi có một người đàn ông úp mặt nổi lềnh bềnh trên nước, công nhân lá gan lớn một chút đi qua đó xem xét, phát hiện đó là ông Tư Trương từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng.
Mọi người lập tức luống cuống tay chân xuống ao vớt người lên. Đáng tiếc khi dò hơi thở thì người đã tắt thở từ lâu! Phải nói độ sâu của nước ao trung bình chỉ mới hai mét hại, cộng thêm ông Tư Trương này bình thường bơi rất giỏi, cho nên tất cả mọi người đều không thể hiểu người này bị chết đuối trong ao như thế nào?
Sáng sớm ông chủ Thẩm nhận được điện thoại, lập tức ngựa không ngừng vó, lái xe chạy đến đây, nhưng khi ông ta chạy tới nơi, thi thể của ông Tư Trương đã bị cảnh sát kéo đi rồi. Ông ta tức muốn hộc máu, chất vấn những công nhân trực ca đêm hôm đó, có phải lại cùng nhau uống rượu hay không? Nhưng mấy công nhân kia lại đồng thời thề thốt phủ nhận. Sau đó, phía cảnh sát có tin truyền đến, nói ông Tư Trương vì nhồi máu cơ tim chết chìm… Tuy rằng ông chủ Thẩm cũng không biết trước đây tim của ông Tư Trương có vấn đề hay không, nhưng nếu người đã chết trong trại chăn nuôi của mình, nên đến bù như thế nào thì phải đến như thế ấy.
Nhưng ông chủ Thẩm trăm triệu lần chẳng ngờ, vụ của ông Tư Trương chỉ mới là bắt đầu… Vào hai tháng sau, chỉ cần ông chủ Thẩm vừa có suy nghĩ muốn bán cái ao trai già mười mấy năm kia, trại chăn nuôi sẽ có công nhân chết đuối.
Quanh đi quẩn lại đến bây giờ đã chết ba công nhân rồi. Tuy rằng mỗi một lần, cuối cùng cảnh sát đều kết luận chết ngoài ý muốn, nhưng người chết ngày một nhiều, rất khó làm người ta không liên tưởng đến hướng tà ma.
Theo lý thuyết, vùng đất của họ cũng không phải không có cao nhân có thể xem chuyện này, nhưng mà ông chủ Thẩm đã mời liên tiếp mấy người, kết quả hầu như đều đi vào dạo qua một vòng rồi đi ra, cuối cùng câu trả lời cũng là bảo ông ta tìm người cao tay khác đi.
Vì thế, vòng tới vòng lui, ông chủ Thẩm mới tìm đến chú Lê ở tận phương xa, hi vọng chúng tôi có thể qua đó giúp ông ta xem thử là tình huống gì… Mặc kệ có được hay không, tiền đi lại đều trả đủ không thiếu một đồng. Nghe chú Lê kể xong, tôi tò mò hỏi: “Trang trại ngọc trai có ma làm loạn? Chẳng lẽ là trai giá thành tinh ư?”.
Chủ Lê lại lắc đầu: “Không đâu… Trai ngọc mới mười mấy năm vẫn chưa đủ để thành tinh, có điều ông chủ Thẩm này có đề cập đến trước khi xảy ra chuyện, vừa đến buổi tối là trại chăn nuôi sẽ có ánh sáng từ ao nuôi trai phát ra, không chừng phía dưới ao có vật báu hiếm có gì đó có thể phát ra hoa quang.”
“Hoa quang? Hoa quang là ánh sáng gì?” Tôi nghi hoặc. Chú Lê ngẫm nghĩ và đáp: “Nói thế nào đây nhỉ? Chính là một vài vật báu khó tìm trên đời, trước khi bị người ta phát hiện sẽ ngẫu nhiên phát ra những ánh sáng lóa mắt. Kiểu ánh sáng này chẳng những có thể hấp dẫn sự chú ý của con người, đôi khi còn có xu hướng sẽ hấp dẫn rất nhiều yêu quái tham lam nữa.”