*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà béo kia sợ hãi đến mức người nhũn như con chi chi, thấy cảnh sát đến, bà ta hét lên như bị phát điên: “Giết người! Giết người rồi!” Bốn nhân viên cảnh sát cũng khá trẻ tuổi, tất cả bọn họ đều mới tham gia công tác chưa lâu, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tất cả đều dại đi. Nhưng dẫu sao lúc đó tôi chỉ là một người tay không tấc sắt, vì vậy cả bốn người họ cùng xông lên… Ghi chép của cảnh sát khá giản lược, nên tôi không biết quá trình ở giữa đã xảy ra như thế nào, tóm lại kết quả cuối cùng là cả bốn người cảnh sát đều bị thương ở những mức độ khác nhau, họ đành2phải điều thêm nhiều người hơn mới có thể chế ngự được tối. Sau đó tôi cũng bị thương nghiêm trọng nên phải đưa vào phòng cấp cứu, sau khi tỉnh dậy thì không nhớ gì nữa.
Tôi nhìn thấy phần giám định thương thể của mấy người kia, thật là… quá bi thảm. Tay chân của bọn họ đều bị vặn thành những tư thế cổ quái, trông có vẻ đã bị bẻ gãy. Mặc dù trong lòng tôi đã tin chắc rồi, nhưng vẫn ôm tia hi vọng hỏi Viên Mục Dã: “Những việc này… thật sự đều do tôi làm ư?”
Viên Mục Dã thở dài nặng nề: “Bây giờ tất cả chứng cứ đều bất lợi cho anh, nhưng may mắn duy nhất là có hai đứa bé đứng6ra làm chứng anh bị tấn công trước, sau đó mới phòng vệ nên làm vậy.” “Hai đứa bé? Đúng rồi, ở hiện trường phải có ba đứa trẻ chứ? Bọn chúng thế nào rồi? Tôi nghi ngờ mấy đứa trẻ đó bị người ta lừa đi làm ăn xin, cho nên mới tới đó, trong vườn rau trong sân còn chôn một đứa trẻ sơ sinh nữa đấy!” Tôi không ngờ, trong lúc mấu chốt này, người làm chứng cho tôi lại là hai đứa bé trai vừa mới gặp lần đầu.
Viên Mục Dã gật đầu: “Cái này anh yên tâm, căn cứ vào lời khai của anh, cảnh sát đã điều tra rõ, mấy người kia do Lương Ngọc Hồng cầm đầu một tổ chức tội phạm, bắt cóc0những đứa trẻ để bắt chúng thực hiện một loạt các hành động phạm pháp như bắt trẻ đi ăn xin, bọn chúng đều đang ở trong bệnh viện, sau khi xuất viện, pháp luật sẽ có chế tài đối với chúng. Hơn nữa, trừ những đứa trẻ mà anh đã nói, cảnh sát còn cứu được thêm hai đứa trẻ tàn tật, nhưng thi thể trẻ em trong vườn thì cần điều tra thêm…”
Tôi vừa nghe những đứa trẻ đều được giải cứu, trong lòng cũng an tâm hơn, ít nhất tôi bị thua thiệt cũng có chút đáng giá! Tôi bỗng nhớ đến bọn chú Lê, nên hỏi Viên Mục Dã về họ, xem họ bây giờ thế nào? Viên Mục Dã nói với tôi, thật ra lúc tôi5xảy ra chuyện, chú Lê đã biết rồi, nhưng vì cảnh sát địa phương liệt tôi vào đối tượng tình nghi cực kỳ nguy hiểm, cho nên tạm thời không để cho họ gặp tôi. Bất đắc dĩ, chú Lê không thể làm gì khác hơn là liên lạc với Bạch Kiện, nhưng anh ta đang ở bên ngoài xử lý một vụ án khác, nên tạm thời không về được, cuối cùng đành phải để Viên Mục Dã tới tìm hiểu tình hình trước.
Lúc này tôi nghĩ đến mấy người cảnh sát địa phương bị tôi đánh bị thương, lòng vừa thả lỏng lại căng lên: “Mấy cảnh sát kia giờ thể nào rồi?”
Sắc mặt Viên Mục Dã không được tốt lắm: “Mặt này hơi khó giải quyết, bọn họ9bị thương không nặng, không giống như mấy kẻ con buôn kia bị tàn tật suốt đời, nhưng đánh cảnh sát tính chất lại khác, hơn nữa anh lại chống đối họ trong lúc bị bắt giữ, còn cùng lúc đánh bị thương bốn người…” Viên Mục Dã mới nói đến đây, có lẽ thấy tôi đã xanh mặt nên không nói tiếp nữa.
Tôi lúc này thật sự muốn tự tử quách đi cho rồi, nếu chuyện này thực sự do tôi làm thì tôi sẽ nhận, nhưng con mẹ nó không phải do tối làm nhé!! Hoặc nói chính xác thì đây không phải do ý muốn chủ quan của tôi. Nhưng tôi không thể trực tiếp nói với cảnh sát rằng: “Đồng chí cảnh sát, xin hãy tin tưởng tôi, chuyện này là do kẻ xấu xa trong cơ thể tôi làm, các người bắt hắn đi, đừng bắt tôi!” Tôi mà nói vậy, chắc cảnh sát sẽ đưa tôi đến bệnh viện tâm thần mất!
Viện Mục Dã nhìn tôi với vẻ mặt đồng tình: “Tình huống của anh tôi đã nghe từ chú Lê, bây giờ anh đừng gấp, trước hết cứ dưỡng thương cho tốt rồi nói sau, chuyện bên ngoài chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp, nếu như cảnh sát có tới hỏi, anh cứ khăng khăng nói là mình không nhớ gì, dẫu sao thì anh cũng thực sự bị thương ở đầu.” Tôi bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.” Viên Mục Dã đi rồi, tâm trạng tôi khá buồn thảm! Xem ra bây giờ tôi không thể mất đi ý thức, nếu không tên trong cơ thể tôi sẽ thừa dịp nhảy ra… Lúc tôi biết trong cơ thể mình có một hồn phách khác có thể ra ngoài bất cứ lúc nào, tôi chỉ lo lắng sẽ có ngày như vậy, tôi không mong muốn điều đó. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy tôi hôn mê mà hắn không xuất hiện, thì có lẽ tôi đã chết từ lâu rồi! Coi như hắn đã cứu tôi một mạng, có lẽ cái này gọi là hai cái hại cùng một lúc thì sẽ nhẹ hơn. Tôi cũng biết, Viên Mục Dã muốn đến gặp tôi cũng chẳng dễ dàng, cho nên trước lúc cậu ta đi, tôi cố ý dặn dò, khi chưa có kết luận về chuyện này thì đừng nói cho Chiêu Tài và anh Triệu biết. Bởi vì tôi không muốn bọn họ lo lắng, có thể giấu bao lâu thì cứ giấu.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện thân thể tôi lúc này như quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào, tôi lại cảm thấy nhức đầu! Nếu bây giờ tôi không có cách tiêu diệt hắn, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách cùng chung sống hòa bình với hắn. Nếu không hắn rảnh rỗi ra ngoài dạo chơi một vòng, làm mấy chuyện phạm pháp, vậy thì đúng là….
Nghĩ tới đây, tôi liền thử trao đổi với “hắn” đang cùng tồn tại trong cơ thể tôi, nhưng không có hiệu quả, dường như hai linh hồn chúng tôi không cùng một tần số, chỉ có thể là hắn ra tôi ngủ say, hoặc tôi ra hắn ngủ say.
Cuối cùng, không còn cách nào khác tôi đành phải nhờ chị y tá mua giúp một quyển hiến pháp, đó là một quyển sách khá mỏng, tôi muốn viết lên đó mấy câu, sau đó mang theo trong người. Khi nào hẳn ra, để hắn xem hiến pháp và hiểu hành động nào là phạm pháp, dẫu sao bây giờ tôi với hắn đang ngồi chung một thuyền, nếu tôi thực sự phải ăn cơm tù thì chẳng tốt cho ai cả phải không?