Người Tìm Xác

Chương 117: Trang hà trả thù



Sau khi A Như Na chết, sức khỏe của Huyền Lý ngày một tệ đi, người ta nghĩ y quá nhớ thương A Như Na mới thành bệnh, cuối cùng rời bỏ nhân gian. Nhưng không ai ngờ, đối với y, vị phúc tấn chính thức này còn chẳng xứng xách giày cho Đoạn Tử Ngọc!

Sau khi Huyền Lý chết, quản gia làm theo di mệnh, đưa xác của hắn và Đoạn Tử Ngọc vào lăng mộ ở Thịnh Kinh. Nên người đàn ông được an táng chung với Huyền Lý, chính là hài cốt của Đoạn Tử Ngọc.

Tôi và Đinh Nhất nghe Trang Hà kể xong câu chuyện về Diệp Lan, thì cảm thấy cô gái này rất đáng thương.

“Thế… Tâm nguyện cuối cùng của cô ấy là gì? Cô ấy muốn nối lại tiền duyên với Đoạn Tử Ngọc à?” Tôi tò mò hỏi.

Trang Hà lắc đầu: “Không phải, con bé ngốc ấy chỉ hi vọng mình không quá xấu xí khi chết thôi.”

“Cho nên xác của cô ấy không bị mục rữa là do anh làm đúng không!” Tôi hiểu ngay.

Nhưng Trang Hà lại nói: “Có lẽ là thế chăng…”

“Vậy là sao?”

“Vốn tôi muốn làm đan dược cứu mạng cô ấy, tuy cũng tìm được, nhưng sau khi ăn vào lại không có hiệu quả. Có lẽ là vì cô ấy không hề có một tia hi vọng sống nào nữa. Nhưng mặc dù không cứu được mạng, bù lại viên đan dược đó khiến thi thể của cô ấy không bị mục rữa.” Trang Hà bất đắc dĩ nói.

Tôi nghe thế mà chỉ biết than thở, bỗng tôi nhớ đến chuyện Trang Hà từng nói sẽ báo thù Huyền Lý, nên tôi hỏi anh ta: “Vậy sau đó anh trả thù Huyền Lý như thế nào?”

Trang Hà cười khẩy một cái rồi nói: “Cái mặt nạ vàng của Đoạn Tử Ngọc là do tôi nói cho hắn ta biết…”

Tôi thấy lạnh cả người, cái gã này đúng là đủ ác thật!

Bây giờ tất cả những điều khó hiểu đều đã được giải mã, vậy chúng tôi phải làm gì với hài cốt của Diệp Lan đây? Tôi đến trước giường, nhìn thi thể của Diệp Lan mà thương xót vô cùng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 16: Đến bên cạnh anh

“Vậy phải làm sao bây giờ? Anh định cứ đem thi thể này đi thế à? Vậy còn khách hàng của chúng tôi phải làm sao đây?” Tôi hỏi Trang Hà.

Trang Hà nheo mắt: “Khách hàng của cậu thì liên quan gì đến tôi?”

Tôi tức giận nhưng lại không biết phải phản bác thế nào, đúng là chẳng có quan hệ gì với anh ta cả. Nhưng mà nghĩ đến chuyện lần này phải làm không công, tôi thấy rất khó chịu.

Đúng lúc này Trang Hà lại đột nhiên cười to rồi nói: “Thôi được rồi, nhìn cái mặt thộn ra của cậu kìa! Không phải là sợ bị mất tiền à? Không ngờ cậu mê tiền như thế đấy. Được rồi, tôi có thể đợi đến khi Lưu Thắng Lợi bán di thể của Diệp Lan cho gã người nước ngoài kia, rồi lại đến lấy sau, thế đã được chưa?”

Tôi nghe thế thì lông mày giãn ra ngay, cười híp mắt: “Được được, quá được ấy chứ, cám ơn anh nhá!”

Trang Hà trợn mắt: “Ấy! Đừng có vội cám ơn, cậu nợ tôi một ân tình đấy, tương lai có chuyện gì cần cậu giúp đỡ, thì không được từ chối đâu đấy!”

“Anh là Hồ tiên mà còn có chuyện cần nhờ đến tôi nữa cơ à?” Tôi giật mình hỏi.

Trang Hà cười thần bí: “Chưa chắc, tên nhóc nhà cậu có tiềm lực rất phi phàm đấy!”

Lúc này chú Lê gọi điện thoại tới, nói là Lưu Thắng Lợi đã tìm được người quản lý bất động sản, sẽ mở cửa biệt thự cho chúng tôi vào xem một chút, nên bảo chúng tôi nhanh chóng rời khỏi đây.

Tôi vui mừng nói: “Vâng!”

Khi tôi tắt máy, quay sang nhìn thì đã chẳng còn bóng dáng Trang Hà đâu…

“Người đâu?”

Tôi hỏi Đinh Nhất, thấy anh ta dùng khuôn mặt tối sầm nói: “Đi rồi…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 159

Ra khỏi biệt thự, chúng tôi đến chỗ chú Lê, tôi kể cho chú nghe từng tình huống ở bên trong. Lưu Thắng Lợi nghe thế thì lôi điện thoại ra báo cảnh sát. Đương nhiên, trước khi cảnh sát đến, ông ta đã để thủ hạ đưa nữ thi đi rồi. Tôi còn dặn dò mấy lần là không được trực tiếp chạm vào thi thể, vì trên đó có chất kịch độc! Triệu Quân vì chạm vào nên mới chết.

Vài ngày sau, chúng tôi nhận được tin từ Lưu Thắng lợi, nói phía cảnh sát đã có kết luận, Triệu Quân chết vì trúng một loại độc có gốc kim loại nặng là Tali.

Về đến nhà, tôi nghỉ ngơi vài ngày cho lại sức, khoảng thời gian này thực sự quá mệt mỏi, cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi để ăn ngon ngủ kĩ.

Một chiều tối nọ, tôi đang xem phim thì nhận được cuộc gọi của chú Lê bảo đến nhà ăn tối, tôi đồng ý ngay.

Đây không phải là lần đầu tiên đến, nên lần này không cần Đinh Nhất đón tôi nữa. Khi vừa đến hẻm nhà chú Lê, tôi nhìn thấy con mèo đen lần trước, may mà lần này có chuẩn bị nên tôi lấy ngay ra một miếng cá ném cho nó.

Con vật này bay lên ngay, ngậm lấy miếng cá rồi chạy biến đi mất…

Vừa vào cửa tôi đã thấy chú Lê đang sờ đầu con mèo đen, không biết đang nói gì đó. Thấy tôi đi vào thì vẫy tay cười: “Thằng nhóc này đến nhanh đấy, chú còn định để Đinh Nhất đi đón cơ! Miếng cá này là cháu cho nó hả?”

Tôi gật đầu: “Vâng ạ, lần trước bị nó hù nên cháu khôn hơn rồi!”

Chú Lê nghe tôi nói mà ngạc nhiên: “Con Tiểu Hắc này, ngoại trừ chú và Đinh Nhất thì nó chưa từng ăn đồ người khác cho, ngay cả La Hải cũng không được.”

Tôi nhìn sang con mèo chết tiệt kia, thấy nó đang lười biếng nghiêng đầu nhìn lại mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 47: C47: Hỗn loạn

“Chắc là nó thấy cháu quá đẹp trai đấy!” Tôi nói đùa.

Không ngờ con mèo đen kia lại nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, rồi duỗi eo chạy mất.

Tôi nhìn trước ngó sau, phát hiện trong nhà chỉ có mỗi chú Lê: “Đinh Nhất đâu rồi ạ?”

Chú Lê uống một hớp trà rồi nói: “Chú bảo nó ra ngoài mua đồ ăn, chắc sắp về thôi, hôm nay chú sẽ khao cua.”

“Thật ạ! Hôm nay cháu có lộc ăn rồi!” Tôi vui vẻ nói.

Bỗng chú Lê lấy một cái thẻ ngân hàng ra đưa cho tôi: “Trong này là tiền công của hai vụ lần này, chú lấy tên cháu tạo thẻ rồi chuyển tiền vào đó. Hôm nay gọi cháu đến chủ yếu là vì muốn đưa cho cháu…”

Tôi nhận lấy thẻ, cười ngu: “Chú này, khách sáo thế làm gì? Cháu có gấp đâu.”

Chú Lê nghe thế thì làm động tác định lấy lại: “Không gấp thì đưa lại cho chú đi!”

“Gấp! Gấp! Gấp! Được rồi!” Bị chú Lê dọa, tôi vội vã cất cái thẻ vào trong túi áo.

Lúc này Đinh Nhất xách mấy con cua về, nhìn thấy tôi, anh ta híp mắt nói: “Chà, nói tới ăn cơm là cậu đến nhanh nhỉ, tôi còn tưởng một lát nữa phải đi đón đấy!”

Tôi cười gian: “Ăn cơm mà còn không tích cực thì đúng là đầu óc có vấn đề!”

Đây là mùa cua béo nhất trong năm, Đinh Nhất lại chọn toàn cua gạch nên tôi được ăn sướng mồm! Nhưng thỉnh thoảng Đinh Nhất lại nói: “Cậu đừng ăn nhiều quá, cua có tính âm lạnh bụng đấy…”

“Không sao hết, một năm chẳng được ăn mấy lần, lạnh thì cứ để cho nó lạnh đi!” Tôi vừa ăn vừa nói.

Kết quả là hôm sau, tôi bị cái dạ dày đày đọa cho nguyên một ngày, may mà buổi trưa hôm đó tôi gọi cho Đinh Nhất, lúc ấy anh ta mới mua thuốc đến cho tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.