*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đỡ trán, nghĩ thầm ông đây đáng sợ thế cơ à? Cuối cùng tôi đành phải bất đắc dĩ nói với anh ta: “Đi thôi đồng chí cảnh sát, tôi đang chờ trở về để được xem tối đó tôi oai hùng thế nào đây.”
Nói thật, bệnh viện là nơi tôi không muốn tới vào buổi tối, với cái thể chất đặc thù động một chút là gặp ma quỷ như tối, đi dạo lung tung ở chỗ này đúng là tự mình tìm đường chết. Chẳng phải thể à, tôi với đồng chí cảnh sát vừa chuẩn bị vào thang máy, thì đã thấy một tên âm sai dẫn một hồn ma vừa bị tai nạn giao thông máu me be bét đi ra khỏi thang máy, tôi nhìn thấy mà muốn nôn, thầm nghĩ ma mà cũng dùng thang máy? Không phải chỉ cần vào một cái2là đi luôn ư?!
Ai ngờ lúc đi ngang qua tôi, tên âm sai đó lại đột nhiên ngẩng đầu cung kính gật đầu với tôi, sau đó liền mang theo hồn ma mới kia biến mất trước của bệnh viện.
Tôi sững sờ tại chỗ, thế là sao? Tên âm sai này biết tôi ư? Không thể nào? Trong trí nhớ của tôi không nhớ là đã gặp qua tên này mà? Hay hắn là thuộc hạ của lão Hắc lão Bạch?!
Lúc này, tay cảnh sát thấy tôi sững người, bất động trước cửa thang máy thì đẩy tôi một cái vào trong thang máy. Lúc này tôi mới hoàn hồn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa bệnh viện.
Cho đến khi cửa thang máy khép lại, cảnh sát bên cạnh tôi mới như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra. Tôi biết anh ta lo tôi sẽ lên6cơn mà chạy trốn, tôi bèn an ủi anh ta: “Đồng chí cảnh sát, anh cứ yên tâm! Tôi thực sự sẽ không chạy đầu, tôi đây vốn là muốn làm việc nghĩa, kết quả lại thành ra như bây giờ, tôi cũng đủ phiền lòng rồi, thật sự là không đáng để chạy trốn…”
Anh ta nghe vậy thì liếc mắt về phía tôi, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ. Chẳng lẽ một người vô hại như tôi lại để cho anh ta phải phòng bị đến mức độ này? Nhưng khi tôi trở lại phòng bệnh, nhìn video ngày đó xong, tôi mới sâu sắc cảm nhận được rằng, anh ta cẩn thận như vậy tuyệt đối là có đạo lý… Người cảnh sát phụ trách trông nom tôi buổi tối hôm nay tên là Tiểu Vũ, anh ta là một trong những cảnh sát được gọi đi tiếp0viện tối hôm đó, bởi nghe nói hiện trường đặc biệt hỗn loạn, cho nên Tiền Vũ vừa tiến vào hiện trường đã mở máy ghi lại.
Có thể do lúc đó Tiền Vũ chạy vào nên ống kính bị rung lắc rất mạnh, hơn nữa lúc ấy trong sân chỉ có một ngọn đèn, vì vậy toàn bộ hình ảnh hơi bị tối, nhưng nó cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc tôi có thể thấy rõ tình hình cụ thể trong sân. Đầu tiên là hình ảnh mấy người đàn ông nằm ngổn ngang dưới đất, sắc mặt họ trắng bệch, tay chân bày ra những tư thế kì dị, chỉ nhìn qua cũng biết là khác với hình thái xương cốt bình thường của con người.
Có thể do quá đau, hoặc cũng có thể những người này đã sớm gào thét đến khàn cả giọng, vì vậy lúc5này họ chỉ có thể phát ra những tiếng hừ hừ đứt quãng. Tiền Vũ thấy tình hình này bèn bấm gọi 120 trước tiên, ngay sau đó anh ta nghe thấy ở sâu trong sân phát ra những âm thanh ồn ào.
Mấy người đến tiếp viên cùng anh ta chạy ngay đến nơi phát ra tiếng động, phát hiện bốn vị đồng nghiệp tới trước đó đang chật vật đứng trong sân, phía trước họ là một bóng người màu đen. Thoạt nhìn, tôi thậm chí còn không nhận ra bóng người màu đen kia chính là mình, tôi thấy quanh thân “tôi” có một luồng khí âm tà và “tôi” đang dùng một khuôn mặt đầy máu nhìn bốn cậu cảnh sát vây quanh mình.
Lúc đó “tôi” tay không tấc sắt, trong tay không có bất kỳ một vũ khí phòng ngự nào, nhưng trong tay cảnh sát9lại có vũ khí! Nào là máy phun hơi cay, gậy cảnh sát các loại, nhưng không hiểu sao họ lại không dùng những thứ này với tôi”.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất tôi nhìn thấy một “tôi” khác ở trong video, trong lòng thật sự có cảm giác quái dị khó nói, nếu như không phải tôi đã quá quen thuộc gương mặt này, thì dù có đánh chết tôi cũng không thể tin được tôi sẽ đánh nhau với cảnh sát.
Sau đó hình ảnh trong video càng rung lắc dữ dội, đây là lúc mấy người Tiền Vũ cùng nhau vậy tôi lại, nhưng do quá gần nên ngoài tiếng động ra thì chẳng thấy rõ được gì nữa. Từ đầu đến cuối “tôi” đều không nói tiếng nào, trừ thỉnh thoảng nghe được tiếng thân thể va chạm, tiếng quần áo bị xé ra, còn lại chỉ là những lời đối thoại của cảnh sát… “Con bà nó, đè xuống! Đè xuống!” “Ai ui! Chớ ép chân tôi được không! Mấy ông bị liệt cả à! Dùng sức thêm chút nữa đi!”
“Này, đừng phản kháng nữa, bọn tôi còn chưa thực sự động thủ đầu! Ôi đệch! Anh đá vào chỗ nào đấy?!”
Ai ngờ ngay lúc này, tất cả mọi âm thanh đều ngừng lại, qua hơn một phút đồng hồ, trừ những tiếng thở hổn hển của cảnh sát, tôi không nghe được âm thanh nào khác. Một lát sau, tôi mới nghe được tiếng nói của Tiến Vũ vang lên: “Choáng rồi à?”
Sau đó bao nhiêu nhân tài luống cuống chân tay rời khỏi “tôi”, lúc này ống kính chĩa về phía “tôi” đang nhắm nghiên hai mắt, mặt đầy máu, môi tái nhợt đến dọa người. Tay cảnh sát ở bên cạnh vội kiểm tra hơi thở của tôi, sau đó gấp giọng nói: “Xong! Anh ta không còn thở, 120 đến chưa? Trước tiên đừng lo lắng cho mấy người đó nữa, mau đưa người này tới bệnh viện trước đi!”
Chuyện về sau tôi cũng biết hết rồi, bởi vì lúc lên xe cứu thương, tôi đã bắt đầu khôi phục lại ý thức. Tôi tắt video, đưa lại điện thoại di động cho Tiền Vũ, sau đó xin lỗi anh ta: “Tôi thật sự không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra, vậy… Không làm anh bị thương chứ?”
Tiền Vũ lắc đầu: “Mấy người chúng tôi vẫn khỏe, chỉ có bọn tiểu Lưu đến trước thì hơi thảm, nhưng cũng chỉ bị tổn thương phần mềm, mặt cũng bị anh đánh bầm dập…”
“Vậy tôi đánh cảnh sát như vậy, có bị kết án không?” Tôi thấp thỏm hỏi.
Tiền Vũ nhún vai nói: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng chủ yếu vẫn phải căn cứ vào việc anh có tạo nên hậu quả tồi tệ gì không?” Tôi cười ngượng ngùng: “Đánh cảnh sát có coi như là gây hậu quả nghiêm trọng không?” Tiền Vũ bình tĩnh nói: “Thật ra nếu như chúng tôi thì cũng dễ nói, bọn tiểu Lưu đều bị thương nhẹ, dưỡng thương mấy ngày là có thể đi làm. Nhưng mấy kẻ buôn người kia… rất thảm, coi như là đã tàn phế, có lẽ anh bị kết vào tội đã thương người do phòng vệ chính đáng.”