*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó giám đốc quản lý phòng giao dịch sợ có chuyện xảy ra ở đây mình lại phải chịu trách nhiệm, cho nên để mấy nhân viên đi ra thuyết phục hai bên, khuyên mọi người về nhà giải quyết, chỗ chúng tôi còn phải tiếp tục buôn bán.
Hứa Cường đương nhiên không muốn tiếp tục mất mặt ở chỗ này nữa, cho nên không nói thêm gì dẫn Dương Bối Bối rời đi, nhưng Âu Dương Lệ Quyên nhất định giữ bọn họ lại, vẫn còn muốn tiếp tục tranh cãi.
Đúng lúc này, Trịnh Mạn Lệ dẫn theo vài đồng nghiệp đến ngăn cản Âu Dương Lệ Quyên, không ngừng khuyến cô ấy bình tĩnh lại… Cũng chính vì mấy người này cản đường mà Hứa Cường mới2tranh thủ đi khỏi đó với Dương Bối Bối.
Âu Dương Lệ Quyên nhìn thấy hai người kia đã rời đi, trong lòng biết tất cả hi vọng đã không còn, cô ấy lạnh lùng nói với mấy cô gái môi giới bán nhà đã ngăn mình lại: “Các người có mắt mọc ở trên mông à, chỉ biết đến tiền thôi! Được, được lắm…” Nói xong cô ấy xoay người bỏ đi mà không quay đầu lại.
Trong video có thể thấy lúc đó ánh mắt Âu Dương Lệ Quyên vô cùng tuyệt vọng, nhưng cũng không đến mức muốn đi tự tử, cho nên nhất định là sau đó cô ấy đã gặp người nào, mới manh động muốn tự tử. Nhưng hiện giờ tôi không nhìn thấy thi thể6của Âu Dương Lệ Quyên, nên khó mà xác định chuyện này rốt cuộc có liên quan đến Bùi Tông Lâm hay không. Tôi gọi điện cho Bạch Kiện, nhờ anh ấy xem biên bản báo cáo cái chết của Âu Dương Lệ Quyên rồi xác nhận, dưới chân của cô ấy có vẽ đồ án giống như Lý Kiến hay không.
Bạch Kiện vừa nghe nói vụ án này có khả năng liên quan đến bản án của Lý Kiến, ngay lập tức kêu người mang báo cáo tử vong của Âu Dương Lệ Quyên đến. Tôi còn không quên dặn dò: “Trước khi mọi chuyện được xác định, tuyệt đối đừng để lộ, tốt nhất là có thể mau chóng cho tôi xem thi thể của Âu Dương Lệ3Quyên.”
Bạch Kiện nói với tôi, hiện giờ đã không có khả năng nhìn thấy thi thể của Âu Dương Lệ Quyên nữa rồi.
Tôi nghe thể thì giật mình hỏi: “Tức là sao? Chẳng lẽ thi thể đã bị hỏa táng?”
Bạch Kiện bất đắc dĩ nói: “Ừ, cha mẹ Âu Dương Lệ Quyên đã qua đời, lúc đó là một người anh của cô ấy ký tên hỏa táng thi thể.”
Tôi nghe mà mắt trợn tròn, bây giờ không nhìn thấy thi thể của Âu Dương Lệ Quyên thì không cách nào xác định được việc này có liên quan với Bùi Tông Lâm hay không… Sau khi dập máy, chú Lê lo lắng những cô gái còn lại sẽ gặp chuyện, thể là chú bảo tay giám đốc sắp xếp9cho mọi người đều ở lại đến tối, trước tiên làm phép phòng chuyện xấu cho các cô ấy. Đương nhiên trên thực tế là chúng tôi muốn xem trên thân thể của họ có dính phải thứ gì bẩn thỉu hay không… Vì phòng ngừa lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, trước khi trời tối, tất cả mọi người ở đây tập trung lại ở sảnh lớn cho an toàn. Mặc dù người không thể ra ngoài, nhưng cơm vẫn phải ăn, giám đốc tranh thủ thời gian gọi đồ ăn bên ngoài.
Sau khi ăn tối xong, mấy cô gái tập trung một chỗ chơi điện thoại, còn ba người chúng tôi cẩn thận quan sát tình huống trong sảnh lớn của tòa nhà… Nhưng thời gian4cứ trôi qua từng phút mà không thấy có tình huống dị thường gì xuất hiện.
Cuối cùng vì quá nhàm chán, tôi bắt đầu tán gẫu cùng mấy người Lý Thư, kết quả làm tôi bất ngờ khi nói không lại mấy cô ấy! Cô nào cũng nói rất giỏi, nếu mà bật hết hỏa lực thì chắc phải nói chết tôi mất…
Ai ngờ trong lúc mấy người chúng tôi đang nói chuyện quên cả trời đất, tự nhiên thấy chú Lê không ngừng nháy mắt với tôi, trong nhất thời tôi không rõ đây là ý gì, thầm nghĩ mình chỉ là nói chuyện với mấy cô gái thôi mà, chẳng lẽ nói chuyện cũng có thể mang đến vận đào hoa à?
Nhưng rất nhanh tôi phát hiện, không chỉ là chú Lê, ngay cả Đinh Nhất cũng bắt đầu nháy mắt với mình, thế là tôi định quay đầu nói với mấy người Lý Thư là mình muốn tìm chú Lê bàn bạc vài chuyện. Đúng lúc đó tôi lại vô tình nhìn thấy trên tấm kính pha lê trang trí trên tường phản chiếu mấy cái bóng… Tôi lập tức đứng vững tại chỗ. Chỉ thấy bên trong tấm kính pha lê đó đều có đến hai cái bóng của mấy người Lý Thư, một cái chính là mấy cô ấy, một cái khác nhìn dáng người và kiểu tóc, thấy thế nào cũng giống như Âu Dương Lệ Quyên! Tôi ngây ra, tình huống này là thế nào? Kể cả có bị âm hồn của Âu Dương Lệ Quyên quấn lấy, thì cũng không thể nào mỗi người đều có một cái chứ? Chẳng nhẽ hồn phách của Âu Dương Lệ Quyên biết thuật phân thân?
Vì tạm thời không kinh động đến mấy người Lý Thư, tôi vẫn giữ bình tĩnh và nói: “Tôi thấy hiện giờ thời gian cũng không còn nhiều, mấy cô ngồi đây một lát, tôi đi qua trao đổi với Lê đại sư một chút xem làm thế nào để làm phép phòng chuyện xấu cho mấy cô.” Đi đến phía sau chú Lê, tôi phàn nàn: “Bọn chú đã nhìn ra sao không gọi cháu sớm một chút?”
Chú Lễ nghe thế thì tức giận: “Chú cũng muốn gọi, nhưng cháu phải quay mặt về phía này mới được chứ! Vừa rồi chú nhìn chằm chằm cháu một lúc, ấy vậy mà mắt của cháu cứ dán vào cô gái xinh đẹp bên cạnh! Mà chủ hỏi này, không phải cháu thích mấy cô bé loli dáng người nhỏ nhắn à? Tại sao bây giờ lại hứng thú với loại ngựa biển này? Cháu thay đổi khẩu vị à?!”
Tôi bị cái lão già mà không đúng đắn này trêu đến mặt đỏ tía tai: “Đừng nói lung tung! Sao chú già rồi mà vẫn không đúng đắn thể? Hiểu biết nhiều nhỉ… Cái gì mà loli rồi ngựa biển! Nhanh nói chuyện chính đi! Tình huống này là thể nào ạ? Sao cái bóng trên người mấy cô ấy đều là Âu Dương Lệ Quyên hết?”
Chú Lê trầm giọng, nói: “Âu Dương Lệ Quyên bị người ta phân hồn, cho nên mấy cô gái trước đó mới chỉ bị vết thương nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không với oán khí hiện giờ của Âu Dương Lệ Quyên thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi?”
“Nói như thế thì bên người Hứa Cường cùng bồ nhí của anh ta cũng có một phần hồn của Âu Dương Lệ Quyên đi theo hả?”
Chủ Lê nghĩ một lúc rồi nói: “Không, nếu như chú không đoán sai, những phân hồn này sau khi hoàn thành sứ mệnh của mình xong, sẽ một lần nữa hợp thành một âm hồn hoàn chỉnh, trở lại bên cạnh người mà cô ta hận nhất…”