*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Viên Mục Dã đưa bọn tôi tiến vào hiện trường, Bạch Kiện vẫn chưa cho pháp y hạ thi thể xuống, vì muốn để tôi nhìn thấy một hiện trường vụ án hoàn chỉnh. Hứa Cường là treo cổ trong phòng tắm, chuyện khiến người ta cảm thấy quái dị là, mũi chân của hắn có thể chạm nhẹ tới mặt đất, nhưng hắn vẫn bị treo cổ chết ở đó… Tình hình hiện trường không khác biệt nhiều so với phán đoán của tôi, cũng không tồn tại bất kỳ tàn hồn nào, ngoại trừ hai bộ thi thể gần như “sạch sẽ” đến mức làm người tức giận. Nếu như thi thể Hứa Cường dùng hai chữ quái dị thì thi thể2người phụ nữ trong tủ phải gọi là dọa người. Cô ta cởi trần chết trong tư thế nửa quỳ trong tủ treo quần áo, dùng một chiếc khăn treo cổ mình lên móc treo quần áo. Tư thế này có hệ số khó khăn thực sự rất lớn đấy? Không phải là tự mình siết chết chính mình sao? Người bình thường tự tử là chui đầu vào thòng lọng rồi đạp chân một cái, cho dù hối hận cũng vô ích, vì người đã treo lên rồi. Nhưng giống như tình huống của Dương Bối Bối thì phải hạ bao nhiêu quyết tâm muốn chết đây? Nếu như không phải Bạch Kiện nhìn thấy đồ án quái lạ dưới lòng bàn chân họ,6tôi cam đoan cảnh sát trước tiên sẽ nghĩ là một vụ tự sát để xử lý.
Căn cứ theo vật chứng điều tra lưu lại tại hiện trường, trong phòng cũng không phát hiện có bất cứ dấu vết gì của những người khác, trên dây thừng cùng khăn lụa chỉ thấy có ADN của hai người Hứa Cường và Dương Bối Bối, cho nên nhìn bề ngoài, hai người họ chỉ có thể là tự sát. Nhưng tôi biết tất cả đều chỉ là bề ngoài, nhất định là Âu Dương Lệ Quyên trở về… Xem ra ông trời cũng không thưởng cho hai người này một cái “ý trời” để bảo vệ tính mạng. Lúc này Bạch Kiện đã cho người nhấc hai3bộ thi thể xuống, sau đó khẽ hỏi tôi có nhìn ra gì không? Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Giống với Lý Kiên, trên thi thể không tồn tại tàn hồn…”
Sau đó Viên Mục Dã cũng từ tiểu quỷ Viên Lỗi đạt được xác nhận, nói là du hồn xung quanh đây đêm qua nhìn thấy một nữ quỷ vô cùng hung hãn tới gian phòng này, sau đó thao túng Hứa Cường và Dương Bồi Bổi treo cổ tự sát. Mặc dù trong lòng Bạch Kiện biết đó không phải là một vụ tự sát, nhưng cuối cùng cảnh sát chỉ đành phải xử lý nó như một vụ tự sát, bởi vì có những việc không thể lộ ra ngoài, có những đồ9vật” trong bóng tối mãi mãi không thể đưa ra ngoài ánh sáng. Còn về đồ án quái lạ dưới chân Hứa Cường và Dương Bối Bối, tôi vẫn bảo Bạch Kiện gửi cho mình một tấm ảnh chụp, sau này tôi phải nhờ chú Lê nghiên cứu kỹ mới được.
Đồng thời tôi cũng dặn dò Bạch Kiện: “Có một số việc có thể điều tra, nhưng tốt nhất nên chạm đến là thôi, bởi vì người đứng sau một loạt vụ án này rất lợi hại, là một kẻ tính tình khó đoán, cho nên trước mắt, không cần thiết thì không nên chọc đến ông ta.”
Sau khi chào tạm biệt Bạch Kiện, tối và Đinh Nhất chuẩn bị lái xe về nhà, không4ngờ khi đi qua đường Thẩm Bắc, tôi lại nhìn thấy có mấy người đang vây quanh một cô gái nhỏ, giống như muốn cướp đoạt thứ gì đó…
Lúc đầu tôi chỉ muốn xem náo nhiệt nên nhìn thoáng qua, ấy vậy mà lại thấy cô gái bị vây quanh đó chính là Ngô An Ni! Tôi lập tức bảo Đinh Nhất tấp xe vào lề đường, sau đó xuống xe bước nhanh tới.
Còn chưa đi đến trước mặt, tôi đã nghe thấy giọng nói hung hãn của một người đàn bà trung niên: “Mày là đứa tai họa đã khắc chết mẹ ruột và em mình, giờ thì hay rồi, bố mày cũng bị máy khắc chết! Tao mà là mày thì tìm một chỗ không người tự sát chết luôn đi!”
Lúc này một người đàn ông trung niên lại nói: “Hôm nay mày nhất định phải đưa cho tao thứ đó, nếu không tao sẽ đánh chết mày! Tao nói cho mày biết, đừng có nghĩ cầm đi bất kỳ món đồ gì của nhà họ Ngô!” Tôi nghe thể lập tức nổi giận, mấy người này chắc là họ hàng trong nhà Ngô An Ni! Thế nhưng người lớn trong nhà có thể nói chuyện với con cháu như thế à? Vẫn đang nói tiếng người?
Tôi không nghĩ nhiều, tiến lên đạp một cước vào người đàn ông trung niên kia, tối trước giờ luôn thích nói trước đánh sau, nhưng không hiểu hôm nay vì sao lại không thể khống chế được cơn tức trong lòng, vừa lên đến đã động thủ
Đừng nhìn người đàn ông kia hùng hổ trước mặt cô bé, nhưng lại chỉ là con hổ giấy, bị tối đạp một phát đã ngã lăn quay ra đất, hắn vừa muốn mắng chửi thì nhìn thấy Đinh Nhất mặt đanh lại đứng sau lưng tôi, hắn lập tức bị dọa đến mức á khẩu.
Hắn đã không nói gì vậy thì để tôi nói: “Thế nào! Ban ngày ban mặt mấy người muốn ăn cướp hay muốn lừa bán phụ nữ?”
Mấy người phụ nữ trung niên kia thấy người đàn ông bị đạp ngã lăn ra đất, tất cả liền vây lấy tôi, định đưa tay ra xé quần áo tôi! May mà tôi né nhanh, tránh được mấy bàn tay đó, đồng thời lớn tiếng hô: “Mọi người mau đến đây mà xem này, mấy người này là bọn buôn người đó! Bọn chúng muốn bắt cóc người khác bị tối ngăn cản, mọi người mau đến đây xem đi!”
Mấy người phụ nữ trung niên nghe thấy tôi hô như thế, lập tức không dám ra tay nữa, trong đó có một người quát ầm lên: “Ở đâu ra thằng khốn xen vào chuyện của người khác, đây là việc của gia đình chúng tao, chẳng có một xu quan hệ gì với mày cả, mau mau biến được xa bao nhiêu thì biến đi!”
Tôi hừ lạnh: “Chuyện nhà? Ý của bà nói bà và cô bé này là người một nhà?”
Mụ kia vênh váo tự đắc nói: “Đúng thế! Tao là dì hại của nó!”
Tôi không khách sáo đáp trả: “Bà mà cũng dám lên mặt nói là người nhà của cô ấy? Tôi sống đến tận bây giờ mà đây là lần đầu tiên thấy có người nhà bảo cháu mình tìm một chỗ không người mà tự sát, sao bà không bảo con mình tìm một chỗ rồi chết đi?”
Người phụ nữ tự xưng là dì hai của Ngô An Ni nghe tôi nói thế thì muốn tiến tới đánh nhau. Tôi sầm mặt lại, nói: “Nếu bà dám đi lên, vậy tôi cũng không ngại ra tay đánh bà, tuy nói đánh phụ nữ không phải là chuyện vẻ vang gì, nhưng gặp chuyện bất bình thì đánh vẫn phải đánh!”
Có lẽ do sắc mặt tôi lúc đó thực sự rất dọa người, cũng có lẽ do người đàn ông bị tôi đạp vẫn chưa đứng dậy được, cho nên bà dì hai này không dám tùy tiện tiến lên.