*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc tôi rút con dao ra, trong nháy mắt có rất nhiều máu tươi từ vết thương ộc ra ngoài… Nhưng tôi có thể thấy thân con dao thép cũng không cắm ngập vào thân thể nó, chắc là lúc nó hốt hoảng chạy trốn bị con dao ghim trong cơ thể làm rối ruột của nó, mới khiến khoang bụng chảy nhiều máu và bị chết ở chỗ này nhanh như vậy.
Tôi nhìn xác con mèo trên đất, tỏ vẻ tiếc nuối, nói: “Mày nói xem, vốn mày đang sống rất tốt, tại sao cứ phải gây hấn với bọn tao làm gì? Nếu không phải mày cứ cắn chặt lấy tao không chịu thả ra, thì tao cũng không ra tay2tàn nhẫn với mày như vậy phải không? Kim Thiệu Phong bên cạnh nghe tôi nói thế thì khinh bỉ: “Giết nó cũng giết rồi, anh còn sợ sau khi nó chết không oán hận anh đấy à?” Tôi bất đắc dĩ, nói: “Cũng không phải vậy, chẳng qua là tôi cảm thấy dẫu gì cũng là một mạng sống, chết thật đáng tiếc.” Ai ngờ lúc này tôi đột nhiên cảm thấy trên mặt mát mát, ngẩng đầu nhìn lên trời thấy có mưa nhỏ, tôi không khỏi thầm cười khổ, trong đầu nghĩ ông trời chê tôi còn chưa đủ thảm à? Còn muốn tưới mưa vào vết thương của tôi mới thấy thoải mái phải không?
“Shit! Sao trời lại mưa7chứ? Cả người anh đều bị thương không thể để dính nước được, hai chúng ta mau tìm một chỗ trú mưa đi…” Kim Thiệu Phong nói vội vàng. Tôi đứng lên quan sát xung quanh, nhưng lại chẳng tìm được một nơi nào để hai chúng tôi có thể trú mưa, từ nơi này về chỗ trại cũng không gần, có khi trở về được thì quần áo trên người cũng ướt đẫm rồi. Ngay lúc tôi đang không biết nên làm gì thì thấy Kim Thiệu Phong chỉ vào một cái bóng đen ở phía trước, cách đây không xa: “Anh nhìn bên kia có phải là một cái hang động không?”
Nghe cậu ta nói vậy tôi bèn ngẩng đầu nhìn1theo hướng tay cậu ta chỉ và thấy ở sườn núi phía trước hình như thật sự có một cái hang động… Chẳng qua nhìn từ xa trồng cái hang động này hơi quái dị, làm cho tôi có loại cảm giác không muốn đến gần.
“Đi thôi! Nghĩ gì vậy? Còn không qua nữa là quần áo trên người sẽ thực sự ướt hết đấy!” Kim Thiệu Phong đẩy tôi đang thất thần. Mặc dù không biết tại sao mình không muốn vào trong hang động này trú mưa, nhưng tình huống trước mắt không đi không được. Thế là tôi đành phải theo Kim Thiệu Phong nửa đẩy nửa kéo đi về phía hang động kia.
Ai ngờ vừa đến cửa hàng, tôi7đã ngửi thấy một thứ mùi thối quen thuộc, xem ra cái hang động này chính là ổ của con mèo hoa kia, bởi vì trong này nồng nặc mùi của nó. “Hình như con súc sinh kia ở chỗ này.” Tôi nói với vẻ không yên.
Kim Thiệu Phong khẩn trương hỏi: “A, vậy trong nhà nó có thể có đồng loại khác không?”
Tôi lắc đầu: “Chắc là không, tôi nhớ mèo hoang không thích ở bầy đàn…” “Thế nhỡ nó có bạn tình thì sao?” Kim Thiệu Phong vẫn hơi không yên lòng.
Lúc này tôi cảm giác toàn bộ trước mắt mình biến thành màu đen, hẳn là di chứng sau khi bị mất máu quá nhiều, tối hơi không kiên nhẫn0nói với cậu ta: “Cậu nói nhảm nhiều thể làm gì, rốt cuộc có vào hay không?”
“Vào vào vào!” Kim Thiệu Phong nhìn sắc mặt tôi tái mét, bèn vội vàng đỡ tôi vào trong động. Có thể do bên ngoài đang có mưa, cho nên khi chúng tôi đi vào bên trong thì cảm thấy trừ việc hơi có mùi một chút, còn chỗ này vẫn rất ấm áp và khô ráo. Sau khi chúng tôi đi vào, Kim Thiệu Phong tìm một chỗ có nhiều rơm rạ cho tôi ngồi xuống, lúc này tôi mới cẩn thận quan sát hoàn cảnh trong hang động…
Không ngờ cái động này nhìn từ bên ngoài thấy không lớn lắm, nhưng bên trong lại thông với cái động tự nhiên khác, nhưng càng đi vào trong càng hẹp, phía tận cùng bên trong hẳn là chỉ có con mèo hoa to vừa rồi mới có thể chui vào.
Dẫu sao phạm vi chiếu sáng của điện thoại di động cũng có hạn, cho nên tôi tạm thời không nhìn thấy rõ chỗ sâu nhất trong động này, thế là tôi giật điện thoại trong tay Kim Thiệu Phong và nói: “Cậu ngoan ngoãn ở đây đợi, tôi vào trong xem một chút…”
Kim Thiệu Phong nhìn tôi một cái, rồi nhìn chỗ sâu u ám trong động, sau đó cậu ta tỏ ra sợ hãi, nói: “Chúng ta chỉ đợi ở đây tránh mưa thôi không được à? Tại sao lại cứ muốn thám hiểm cái hang này?”
Tôi nghe mà cười khổ: “Cậu cho là tôi muốn à! Tôi là đang sợ giống như cậu nói, nơi này còn một con mèo hoang nữa, sợ đến lúc đó cả hai người chúng ta đều buông lỏng cảnh giác, nó sẽ nhào lên cắn, thể thì hai người chúng ta đều thành lương thực mùa đông cho nó rồi.”
Kim Thiệu Phong nghe tôi nói có lý, bèn nhìn chung quang một chút, sau đó nhặt một hòn đá trên đất và nói: “Vậy tôi đi cùng anh…” “Đừng! Trông cậu sợ sệt thế kia, lúc nữa nếu thực sự gặp phải thứ gì, lỡ cậu lại ném hòn đá kia vào đầu tôi thì sao! Nghe lời, ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, nếu như tôi gặp nguy hiểm gì, cậu còn có thể chạy xuống núi cầu cứu.” Kim Thiệu Phong nói với vẻ không tin: “Anh cũng biết lừa người nhỉ, nếu quả thực gặp phải nguy hiểm, cho dù tôi có chạy vắt giò lên cổ để xuống núi cầu cứu, thì lúc trở lại thi thể anh cũng đã lạnh rồi!”
Trong đầu tôi nghĩ, thằng nhóc này sao lại khó chơi vậy chứ? Chẳng trách theo đuổi An Ni lâu thể rồi mà người ta không thích, đúng là nói quá nhiều lời nhảm nhí! Nhưng lúc này tôi cũng chỉ có thể trấn an cậu ta: “Thể dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc hai người cùng chết chứ, mà hơn nữa bây giờ vẫn còn chưa tìm được bọn An Ni đâu? Cậu thật sự cam tâm chết ở đây trước khi tìm được An Ni à?”
Kim Thiệu Phong bị tôi nói hơi sững ra một chút, chắc cậu ta cũng không ý thức được tình cảnh của chúng tôi bây giờ đã đến lúc phải đối mặt với sinh tử. Tôi thấy cậu ta ngẩn người ra ở đó thì không nhiều lời với cậu ta nữa mà cầm điện thoại di động xoay người đi vào hướng chỗ sâu trong hang động…
Từ một ít dấu vết trên mặt đất có thể thấy nơi này đích thực là hang động mà con mèo hoa to kia thường xuyên qua lại, hơn nữa càng đi vào trong càng sâu hơn, chỉ sợ nơi này thật sự thông với cái hổ mà Hạ Tử Hàm đã rơi xuống.
Tôi vừa đi vào trong động vừa nghĩ đến những việc liên quan trong đó, cũng bỏ qua một số khu vực mà điện thoại di động không chiếu tới được… Nhưng khi tôi vừa nhìn lên thì thấy chẳng biết lúc nào trước mặt xuất hiện một bóng người đứng im không nhúc nhích.
Tôi bị bóng người đột nhiên xuất hiện này làm sợ hết hồn, hét lên một tiếng, Kim Thiệu Phong cách đó không xa nghe được thì khẩn trương hô lên: “Xảy ra chuyện gì vậy anh Trương?”