*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tự mày đi xuống chứ? Hay cần tạo lôi mày từ trong xe ra ngoài?” “Tôi” nói với vẻ dữ tợn. Tên cậu chủ Kha nghe vậy thì người run lên, dùng vẻ mặt đưa đám nói với “tôi”: “Tao nói cho mày biết, mày đừng có làm ẩu! Tao đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ tới ngay đây.” “Tôi” nghe vậy thì cười lạnh: “Được, vậy tao phải thừa dịp trước khi cảnh sát đến mà chơi đùa với mày thật tốt mới được, thế nào?”
Sau khi nói xong, “tôi” vung tay đâm nát cửa kính, rồi thò tay vào ung dung mở cửa xe, tên cậu chủ Kha kia lúc này đã sớm sợ đến mức đứng hình, thấy “tối” ung dung ngồi vào bên cạnh hắn, hắn hoảng sợ đến mức không nói được ra lời…
Tôi thuận miệng hỏi: “Trong xe có bút không?” Tên2cậu chủ Kha hoảng sợ gật đầu: “Có.” “Ở đâu vậy?” Cậu chủ Kha run cầm cập chỉ vào chỗ trước mặt của ghế phụ lái, “tôi” tiện tay kéo ra xem, đúng là bên trong có mấy cây bút. Sau đó “tôi” lục lọi bên trong một lúc, lấy ra cây bút to nhất.. “Tôi” mở nắp bút ra, thử viết lên mặt ghế màu da, sau đó hài lòng nói với cậu chủ Kha: “Xuống xe… Tao chỉ nói một lần thôi.” Tên cậu chủ Kha vào lúc này đã sợ đến mức choáng váng, gần như “tôi” nói cái gì hắn cũng làm theo, hắn lập tức lăn một vòng xuống xe. Lúc ấy “tôi” nổi lên ý muốn chơi đùa, tôi cười và nói với hắn: “Cởi quần áo!” Cậu chủ Kha hoảng hốt: “Mày… Mày muốn làm gì?” “Tôi” vẫn giữ bộ mặt mỉm cười,8nhưng giọng nói thì trầm xuống: “Đừng để tao phải nói lần thứ hai…” Sau đó tôi nghe Đinh Nhất kể lại, tên cậu chủ Kha đó bị tôi giày vò đến thảm, hắn phải cởi đến khi toàn thân không còn một mảnh vải nào, còn bị “tôi” dùng bút vẽ đầy những con rùa nhỏ lên người. Đợi đến khi cảnh sát đến nơi, tên cậu chủ Kha kia đã bị tôi làm cho thê thảm đến không nỡ nhìn.
Lúc Đinh Nhất thấy mấy tay cảnh sát kia cũng cảm thấy đối phương có vấn đề, mặc dù bọn họ không phải là cảnh sát giả, nhưng ai cũng mặc thường phục, không giống như cảnh sát 110 bình thường.
Vì vậy Đinh Nhất bèn vô cùng hòa nhã nói với mấy người bọn họ: “Các anh đừng ra tay, chúng tôi chắc chắn sẽ không phản kháng, bảo2đảm sẽ đi cùng với các anh khai báo rõ ràng, chuyện này chẳng qua chúng tôi chỉ tự vệ, những người nằm trên đất bên kia đều bị thương nhẹ, chỉ cần nắn lại khớp nối là được…” Kết quả Đinh Nhất còn chưa nói hết lời, có một cảnh sát mặc thường phục đi lên đấm anh ta một cái, lúc ấy Đinh Nhất thực sự tức giận, anh ta nhấc chân đá vào bụng gã cảnh sát kia.
Thấy lại đánh nhau, “tôi” tất nhiên không khách sáo nữa, thế là chúng tôi nhanh chóng lao vào ẩu đả với bốn gã cảnh sát mặc thường phục. Tuy thân thủ của mấy gã này mạnh hơn so với đám người của tên cậu chủ Kha kia, nhưng nếu thực sự phải ra tay thì cũng không phải là đối thủ của tôi” và Đinh Nhất.
Nhưng Đinh Nhất vừa2đánh vừa nói với “tôi”: “Không được gây thương tích cho người ta, bọn họ dù sao cũng là cảnh sát…” Kết quả là ngay lúc đó mặt “tôi” bị đấm cho mấy đấm, nhất thời “tôi” tức giận đến mức muốn xé mấy gã cảnh sát mặc thường phục này ra… Cuối cùng sự thật chứng minh, bốn gã cảnh sát này thực sự không đánh lại được chúng tôi, nhưng đồng thời chúng tôi cũng phải nhẹ tay, không thực sự đánh bọn họ đến tàn phế.
Đến cuối, sau khi hai người chúng tôi hao hết thể lực của bọn họ, Đinh Nhất mới lạnh lùng nói: “Còn đánh nữa không?”
Mấy gã cảnh sát mặc thường phục thở hổn hển, khoát tay: “Không đánh, về đồn cùng chúng tôi là được.”
Thật ra Đinh Nhất đã sớm nhìn ra những tay cảnh sát mặc thường phục này có quen6biết với tên cậu chủ Kha kia, bọn họ xuất hiện ở đây hoàn toàn là vì muốn trút giận cho thằng oắt đó. Nhưng kết quả bọn họ không ngờ mình cũng không là đối thủ của hai người chúng tôi, cuối cùng không thể làm gì hơn là nhận thua, làm theo trình tự bình thường. Nghe Đinh Nhất kể xong tất cả những chuyện đã trải qua, tôi có cảm giác tim gan phèo phổi của mình muốn tức đến sắp nổ tung, lấy tiền của tôi đi bar! Lại còn tìm hoa khôi?! Đúng là không có chuyện gì hắn không dám làm! Mà quan trọng hơn, thằng nhãi đó có làm chuyện gì thì cuối cùng người trả tiền cũng đều là ông đây cả, đúng là không thể nói phải trái mà? Cuối cùng người thiệt nhất lại là quán bar, vì không muốn làm lớn chuyện nên họ miễn phí cho chúng tôi, nếu không thì một đêm này tôi đã phải chi đến hai chục ngàn ấy chứ! Mới nghĩ đến thôi đã thấy nhức nhối rồi! Nếu đó là tôi hưởng thụ thì cũng không lỗ, nhưng ngay cả dáng dấp của mấy cô gái bồi rượu kia ra sao tôi cũng chẳng biết, lại còn vì thế mà đánh nhau đến phải vào đồn cảnh sát! Ngay lúc tôi đang ở đây ôm cả bụng tức, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Đúng là hai người các cậu thật à?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy Bạch Kiện đang đứng bên ngoài song sắt, dùng vẻ mặt đầy nghiền ngẫm nhìn chúng tôi… Tôi quay đầu nói với Đinh Nhất: “Anh thông báo cho anh ta đấy à?”
Đinh Nhất lắc đầu: “Từ lúc vào đây đến giờ, mấy gã cảnh sát chết tiệt kia đâu có hỏi chúng ta lấy một câu, tôi có thể thông báo cho ai chứ?”
Bạch Kiện nghe vậy vội vàng ho nhẹ và nói: “Nói ai là cảnh sát chết tiệt đấy? Nếu không phải tên cảnh sát chết tiệt là tôi đây tò mò nhìn thử xem, thì không biết hai cậu còn phải ở đây đến khi nào đấy?”
Hóa ra hôm nay Bạch Kiến tới phân cục làm việc, vừa đến anh ta đã nghe nói tối hôm qua đội cảnh sát bắt về hai người ẩu đả, hai người này đánh một đám người, còn tháo khớp xương của đám người đó ra! Sau đó bọn họ cử đi bốn cảnh sát, kết quả cũng không thể chế ngự được hai người đó, cuối cùng do hai người đó chủ động phối hợp, lúc đấy mới có thể đưa người về đôn được.
Lúc ấy Bạch Kiện nghe được thì vô cùng tò mò, muốn đến nhìn thứ hai vị này rốt cuộc là thần thánh phương nào, trông ra sao, nhưng nhìn tên trên bản tường trình thì hóa ra lại là Trương Tiến Bảo và Đinh Nhất. Sau đó tôi kể đơn giản mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua cho Bạch Kiện nghe, anh ta nghe xong cười như điên, nói: “Hả? Ha ha ha… Cậu đi quán bar lại còn gọi gái bao? Cậu xa xỉ như vậy từ bao giờ thể, giá cả chỗ đó cao lắm đấy!”
“Đừng nói khó nghe như thể có được không? Cái gì mà gái bao? Người ta là nhân viên phục vụ bồi rượu…” Tôi vịt chết còn mạnh miệng. “Được được được, cậu nói nhân viên phục vụ thì nhân viên phục vụ, nhưng đừng nói anh không cảnh báo cậu trước, thời gian này thành phố đang càn quét bắt những vụ mua bán mại dâm, cậu đừng có mà dính vào đấy! Nếu không anh cũng không bảo vệ cậu đâu, bởi vì thực quá mất mặt… Ha ha ha…” Cuối cùng Bạch Kiện không nhịn được mà cười như điên.