*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chờ tên này cưỡng hiếp người phụ nữ xong, vừa định giết cô ta diệt khẩu thì ngoài phòng khách có tiếng mở cửa, hóa ra là con trai của bà cụ đã trở lại. Khi anh ta nhìn thấy mẹ mình nằm ở phòng khách thì đến xem thử, đúng lúc này tên cướp đi ra từ phòng ngủ.
Hai người lao vào đánh nhau, lúc này con dâu của bà cụ cũng tỉnh lại, khi cô ta đi ra đến phòng khách thì nhìn thấy chồng mình bị tên cướp kia đâm một dao. Tiếng thét chói tai của người phụ nữ đã đánh động đến tất cả hàng xóm, tên cướp thấy tình thể bất lợi bèn xoay người chạy trốn. Sau khi cảnh sát tới, hỏi người phụ nữ2này có thấy mặt của tên kia hay không, nhưng khi ấy trong phòng không bật đèn, sau đó dù chồng cô ta trở về bật đèn lên, nhưng vì quá sợ hãi nên cô ta cũng chỉ thấy được sau lưng gã đàn ông
kia.
Bởi vì khi tên kia đánh nhau với chồng cô ta, áo bị xé rách, cho nên cô ta nhìn thấy rõ ràng trên eo của người đàn ông kia có một hình vẽ kỳ lạ… Mà hình vẽ này chính là hình xăm quái lạ lúc trước Tiểu Ngải đã xăm.
Nhìn thấy vụ án đột nhập cướp bóc gây ra hai người chết một người bị thương này, dường như tôi đã hơi hiểu tại sao Tiểu Ngải lại bị giết. Có lẽ là vì tên cướp8kia sợ Tiểu Ngải nhìn thấy tờ thông báo hỗ trợ điều tra này rồi nhận ra mình, cho nên mới đến studio giết người diệt khẩu lúc nửa đêm.
Nhưng tôi nghĩ mãi vẫn cảm thấy không đúng, nếu hắn chủ đích đi giết Tiểu Ngải thì vì sao phải đến lúc tất cả mọi người đã tan làm? Đáng lẽ hắn phải theo đuổi Tiểu Ngải về nhà rồi giết mới đúng chứ? Cho nên rõ ràng tối hôm đó, mục đích hắn đến studio xăm hình cũng không phải là Tiểu Ngải. Khi tôi nói suy nghĩ của mình cho nhóm chú Lê, Đinh Nhất nhắc nhở tôi: “Đêm hôm khuya khoắt, tên kia đến tiệm xăm hình có khi nào là có cùng mục đích với Tiểu Ngải không?”2Tôi nghe vậy thì bừng tỉnh: “Hắn muốn lấy video mình tới đây xăm hình lúc trước, kết quả đúng lúc gặp phải Tiểu Ngải cũng quay lại xóa video! Nhưng hắn lại không biết video giám sát trong tiệm xăm hình này cứ bảy ngày sẽ đổi mới một lần…”
Phải nói Tiểu Ngải cũng quá xui xẻo, nếu hôm đó cô ta không nhất quyết phải trở lại xóa video của Nhiếp Tiểu Vũ, cũng không đến mức đúng lúc đụng phải tên kia, tất nhiên cũng sẽ không chết.
Con người chết rồi thì không giống với khi còn sống. Lúc còn sống chấp niệm lớn nhất của Tiểu Ngải là thích Nhiếp Tiêu Vũ, cho nên lúc này mới năm lần bảy lượt thừa dịp cậu ta uống rượu để2lợi dụng cậu ta. Xem ra mọi việc đều có nhân có quả, Nhiếp Tiêu Vũ bị cô ta lợi dụng mấy lần cũng không tính là oan cho lắm.
Nhưng vấn đề hiện giờ là nên tìm gã này như thế nào đây? Giờ trên lưng hắn đã cõng ba mạng người, đã là tội phạm cùng đường rồi, ai gặp được người đó xui xẻo! Mặc dù trước đó chúng tôi đã bảo ông chủ tiệm xăm hình báo cảnh sát, nhưng tôi tin trong thời gian ngắn cảnh sát sẽ không liên kết hai vụ án này với nhau. Kể cả bây giờ chúng tôi cung cấp manh mối đó cho cảnh sát, muốn tìm được gã này há có dễ dàng? Tuy tôi biết mặt mũi gã này, nhưng6thể thì sao? Thượng Hải lớn như vậy, tôi thật sự không biết chỉ bằng gương mặt trong trí nhớ của Tiểu Ngải thì có thể đi tìm ở chỗ nào được đây?!
Cuối cùng thật sự không còn cách nào, chú Lê quyết định vẫn nên ra tay từ chỗ của Nhiếp Tiểu Vũ, gọi hồn Tiểu Ngải lên và hỏi cô ta xem có biết mình bị giấu ở chỗ nào không… Sau đó tôi liên hệ Nhiếp Tiêu Vũ qua WeChat, cậu ta nghe xong thì nói vừa hay bây giờ mình cũng đang quay một quảng cáo ở Thượng Hải, chờ đến tối cậu ta kết thúc công việc sẽ liên hệ với chúng tôi. Kết quả chúng tôi chờ một hơi đến tận hơn ba giờ sáng, xem ra làm nghệ sĩ cũng không dễ dàng gì, đừng thấy mặt ngoài người ta sáng sủa, kiếm nhiều tiền, nhưng chẳng ai biết sự vất vả sau lưng họ cả. Lúc này chắc chắn sẽ có người nói, có vất vả nữa liệu có thể vất vả bằng phu khuân vác không?! Nhưng mỗi người đều có số mệnh riêng, nếu tất cả mọi người đều cảm thấy số mình không tốt, lại không chịu cố gắng thay đổi, chỉ biết ngày ngày hâm mộ tại sao người khác sống tốt hơn mình, vậy thì anh mãi mãi cũng không sống tốt lên được đâu.
Một người dù nghèo cũng được, giàu cũng thế, thật ra đều sẽ có một con đường đời phải đi của riêng mình. Hơn nữa tôi cũng tin không ai có thể đi hết con đường này thuận buồm xuôi gió, cho dù là hoàng đế thời xưa, không phải mỗi ngày cũng có chuyện phải sầu lo hay sao?
Cứ nói Nhiếp Tiểu Vũ đi, có ai biết hiện giờ mỗi ngày cậu ta đều bị chuyện bóng đè mà lo âu đâu!? Với cái tính cách thẹn thùng này của cậu ta, nếu không phải tới nỗi thật sự bất đắc dĩ, sao cậu ta lại không biết xấu hổ nhờ chúng tôi giúp đỡ chứ? Khi chúng tôi tới khách sạn mà Nhiếp Tiêu Vũ ở thì trời đã sắp sáng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Bởi vì trưa hôm ấy cậu ta còn phải tham gia một hoạt động công ích, không những không thể không đi, ngay cả đến trễ cũng không được, nếu không nhất định sẽ bị người ta bôi đen, nói là có thói ngôi sao.
Vì thế ngay khi chúng tôi gặp được Nhiếp Tiểu Vũ, chủ Lê lập tức bày một bàn làm phép nhỏ trong phòng khách sạn, bởi vì không biết ngày sinh tháng đẻ của Tiểu Ngải, cho nên không thể gọi hồn bằng cách truyền thống, cách duy nhất có thể làm chính là cho Nhiếp Tiểu Vũ uống chút rượu, dụ con ma nữ háo sắc này ra. Chỉ không biết lần trước cô ta bị chúng tôi dọa, lần này có còn dám ra nữa hay không. Sự thật chứng minh, quả nhiên trên đầu chữ sắc có một cây đao mà! Trình độ si mê của Tiểu Ngải đối với Nhiếp Tiểu Vũ khá là cao! Lần này chú Lê và Đinh Nhất che đi dương khí trên người mình trước, cho nên linh hồn của Tiểu Ngải hiện ra rất nhanh.
Nhưng mà cô ta cũng không biết lần này chú Lê đã bày trận pháp xung quanh Nhiếp Tiểu Vũ, chỉ cần cô ta xuất hiện là sẽ không chạy được… Rất nhanh, chúng tôi nhìn thấy áo của Nhiếp Tiểu Vũ bị cởi ra từng nút một, tiếp theo một bóng dáng mơ hồ chậm rãi hóa thành hình người.
“Tiểu Ngải?” Chú Lệ đột nhiên gọi tên cô ta. Tiếng gọi này của chú Lê thực sự dọa cô ta sợ chết khiếp, cô ta vẫn muốn xoay người bỏ chạy như lần trước, nhưng rồi mau chóng phát hiện mình không chạy ra được, bị nhốt chặt trên chiếc giường trong phòng khách sạn.
Tôi dịu dàng nói: “Tiểu Ngải, cô đừng sợ, chúng tôi tới để giúp cô…” Dường như Tiểu Ngải không tin, cô ta nhìn tôi đầy e sợ: “Anh là người anh ấy mời đến để đuổi tôi đi phải không?”