Người Tìm Xác

Chương 137: Khách sạn snow mountain



Điểm đến của chuyến đi lần này là một khách sạn đã có lịch sử hơn 100 năm, nghe nói nhìn từ đó ra xa là mênh mông núi tuyết.

Vừa xuống sân bay, gió lạnh đã đập vào mặt, khí hậu nơi này khá giống vùng Đông Bắc, hướng dẫn viên du lịch đã cầm sẵn biển tên đứng chờ chúng tôi.

Nghe giọng thì có vẻ là người Đài Loan, anh ta nhiệt tình giới thiệu các cảnh đẹp ở đây. Nhưng khi nghe chúng tôi nói muốn đến khách sạn Snow Mountain, anh ta hoảng sợ nói: “Khách sạn đó mới xảy ra chuyện, bây giờ không có du khách nào đến đó ngắm núi tuyết cả!”

“Xảy ra chuyện? Chuyện gì thế?” Tôi tò mò hỏi.

Hướng dẫn viên nói khẽ với chúng tôi: “Ở đó bị ma ám, có một cô bé mất tích từ hai tuần trước, đến giờ vẫn sống không thấy người chết không thấy xác, thật không hiểu sao mọi người lại muốn đến đó làm gì?”

Chú Lê nghe xong thì vui vẻ nói: “Chúng tôi muốn đến đó cũng là vì thế!” Nói rồi chú ấy kín đáo đưa cho hướng dẫn viên tờ 100 franc: “Nhiệm vụ của cậu là đưa chúng tôi đến đó, sau khi kết thúc chuyến đi thì đến đó đón chúng tôi…”

Hướng dẫn viên du lịch kinh ngạc, nhưng khi thấy tiền boa thì hớn hở đồng ý. Sau đó chúng tôi nhanh chóng yên vị trên tàu đi đến khách sạn, may mà Thụy Sĩ cũng không quá rộng, trước khi trời tối chúng tôi đã đến nơi.

Vừa xuống tàu, tôi đã thấy nơi này lạnh hơn Zürich rất nhiều. Nhìn những dãy núi phủ tuyết trắng xa xa, mang lại cảm giác oai nghiêm hùng vĩ, thần bí mà con người không dám tùy tiện xâm phạm.

Em họ của Liễu Như là Tôn Đào đã chờ sẵn ở đại sảnh, anh ta thấy chúng tôi thì mỉm cười đi đến. Chắc thời gian này không có nhiều khách du lịch Trung Quốc đến đây, nên rất dễ nhận ra chúng tôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 794: Mục đích của nhà họ Tiết

Tôn Đào là một thanh niên tầm 30 tuổi, thuộc dạng tuấn tú, lịch sự, mặc âu phục đen vừa vặn, rất tôn dáng người. Nhìn biển tên trên ngực áo, có thể nhận ra anh ta là quản lý ca đêm của khách sạn, thảo nào người nhà Liễu Như lại là khách quen ở đây!

Liễu Như đặt một phòng cho chúng tôi, đây là yêu cầu của chú Lê, khi đến nơi xa lạ, chú ấy luôn yêu cầu như thế.

Vừa vào khách sạn đã trông thấy cách bài trí đậm phong cách châu Âu cổ điển, đủ để biết giá phòng không thấp chút nào. Trong khách sạn có hai thang máy, Tôn Đào đưa chúng tôi tới thang máy xuất hiện trong đoạn video Liễu Tuệ mất tích.

Phòng chúng tôi ở tầng 6, khi vào thang máy, Tôn Đào bấm số, thang máy vận hành bình thường, ngoại trừ thỉnh thoảng có âm thanh kẹt kẹt. Nơi này đã có lịch sử hơn trăm năm, dù gây tiếng động thì cũng là bình thường, giống như một cái máy cũ, dù cũ những vẫn có thể sử dụng được.

Tôn Đào nói vợ chồng chị họ đang không ở khách sạn, vì bận xử lý một số chuyện của Liễu Tuệ, nên sáng mai mới đến được. Anh ta còn bảo chúng tôi yên tâm, mọi chuyện ở đây đã được sắp xếp ổn thỏa, tối nay chúng tôi cứ nghỉ ngơi cho tốt.

Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu sắp xếp ổn thỏa của Tôn Đào là gì. Ăn cơm tối xong, Tôn Đào mời ba người chúng tôi đến ban công lộ thiên ở tầng 4. Lúc đó tôi còn nghĩ, trời lạnh như thế, lại còn đêm hôm khuya khoắt, đi ra ban công làm cái quỷ gì chứ!

Không ngờ sau khi đến nơi, tôi ngạc nhiên phát hiện ban công này là một bể bơi dẫn từ suối nước nóng về. Chúng tôi có thể ở đây vừa ngắm núi tuyết về đêm, vừa được ngâm mình trong nước nóng… Cảm giác đó, nghĩ lại vẫn thấy đúng là sa đọa…

Tham Khảo Thêm:  Chương 787: Mộc vực nguy hiểm (2)

Tôi đã đi khá nhiều suối nước nóng, nhưng vừa tắm vừa ngắm núi tuyết thì lại là lần đầu. Tôi cầm tờ giới thiệu vắn tắt về khách sạn, ở đây đúng là đã có lịch sử hơn một trăm năm rồi!

Tôi lướt nhìn sang giá dịch vụ, phòng chúng tôi đang ở bình thường cũng hơn 1000 đồng franc.

Tôi lẩm bẩm: “Ngắm cảnh đẹp như thế này mà chỉ mất 1000, cũng không đắt lắm nhỉ!”

Đinh Nhất trợn mắt nhìn tôi: “Cậu có biết tính ra nhân dân tệ là bao nhiêu không?”

Tôi lắc đầu: “Không biết, tôi không nhớ tỉ giá, bao nhiêu thế?”

“Không nhiều, chỉ khoảng sáu bảy nghìn tệ thôi!”

“Cái gì?! Một đêm mà sáu bảy nghìn tệ, đúng là cắt cổ mà!” Tôi xót ruột.

Không ngờ chú Lê lại nói: “Khách sạn cao cấp như này, đương nhiên giá cũng cao, đây còn đang là lúc vắng khách đấy, vào mùa du lịch giá còn lên nữa…”

Tôi thầm thấy may mắn, hên mà lần này có người khác trả tiền.

Vào phòng, tôi hắt hơi liên tục, không biết có phải do ngâm nước nóng lâu nên lên bờ gặp lạnh mới bị cảm không…

Đinh Nhất chế giễu: “Thể trạng của cậu đúng là kém thật, may đây là suối nước nóng đấy! Nếu là bể bơi mùa đông, xem cậu có chết cóng luôn không!”

Tôi lau mũi tức giận nói: “Tôi đâu có điên? Mùa đông còn đi bơi? Anh đừng tưởng tôi không biết, mấy người đi bơi mùa đông là cả mùa hè người ta đã bơi rồi, chỉ có đồ ngốc mới tự dưng nhảy xuống nước vào mùa đông thôi?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 61: C61: Chương 61

Đinh Nhất cười ha hả: “Thế à, không ngờ cậu cũng biết nhỉ?”

Tôi lườm anh ta rồi đi vào phòng tắm.

Sáng hôm sau, tôi bị cảm thật…

Chú Lê nhìn bộ dạng của tôi thì cười đến muốn cắn vào lưỡi: “Đúng là không thể đưa cháu đến những nơi đắt tiền mà, chẳng có số hưởng gì hết!”

Tôi cau mày cúi đầu, không thèm nhìn chú ấy nữa, không phải tôi không muốn nói, mà do thấy khó chịu trong người. Còn may, Đinh Nhất gọi điện cho Tôn Đào, anh ta nói tan làm sẽ mang thuốc cảm đến, còn dặn chúng tôi chờ trong phòng, chị họ của anh ta sẽ đến, bữa sáng cũng sẽ có người đưa tận phòng.

Sau khi ăn sáng, tôi uống thuốc Tôn Đào đưa đến, đầu bớt choáng váng hẳn. Trong lúc tôi đang nghiên cứu xem đây là thuốc gì, thì có tiếng gõ cửa…

Đinh Nhất mở cửa, là một đôi nam nữ, nữ là người Hoa, nam là người nước ngoài. Không cần nói cũng biết đây là vợ chồng Liễu Như, Đinh Nhất mời họ vào.

Liễu Như là một người phụ nữ thông minh, bà ấy nhìn qua có thể nhận ra ai là lão đại, nên rất khách sáo nói với chú Lê: “Chắc ngài đây là Lê đại sư rồi, tôi rất ngưỡng mộ đại danh của ngài. Lần này nếu không phải cùng đường, tôi cũng không dám phiền ngài đi xa như vậy.”

Chú Lê nghiêm túc nói: “Đâu có, đâu có, bà khách sáo quá rồi, nếu có thể giúp một tay, chúng tôi cũng coi như làm được việc tốt.”

Sau đó Liễu Như kể lại chi tiết tình huống Liễu Tuệ mất tích, cũng không khác với tư liệu chúng tôi đã xem mấy. Còn ông James vẫn không nói câu nào, chỉ mỉm cười ngồi đó, không biết là do không hiểu tiếng Trung hay vì chẳng muốn nói chuyện với chúng tôi đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.