*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi nhìn thấy trong trí nhớ của Giang Tử Sơn, khách hàng của hắn đều là tầng lớp tinh anh của xã hội, bọn họ được giáo dục tốt và có một cuộc sống hoàn mỹ, thế nhưng sâu trong lòng họ vẫn giấu một dục vọng xấu xa không muốn người khác biết.
Giang Tử Sơn đều gặp những khách hàng này tại các diễn đàn ở nước ngoài, hắn thông qua những cuộc chuyện trò từ từ biến họ thành khách hàng của mình.
Những năm vừa qua, việc buôn bán của hắn luôn ẩn giấu và làm lặng lẽ. Nhưng cho dù là thế, Giang Tử Sơn cũng chậm rãi tích lũy được một khối tài sản kếch xù. Nhưng trong thời gian này, hắn chưa từng đi Nhật Bản thăm đứa con gái của mình, mà con của hắn là Huyền Huyên đến giờ vẫn2coi vợ chồng Liễu Tuấn là cha mẹ ruột, không hề biết mình còn có hai người thân ở tận bên Trung Quốc.
Thật ra Giang Tử Sơn cũng biết những năm qua trên người mình đã tích lũy quá nhiều tội ác, sớm muộn sẽ có một ngày gặp quả báo, cho nên hắn đã nhanh chóng chuyển một nửa tài sản của mình thông qua các ngân hàng ngầm, thành lập một quỹ trưởng thành cho con gái Huyền Huyên, sau khi cô bé đủ 18 tuổi, có thể lĩnh một số tiền hàng tháng từ quỹ này.
Giang Tử Sơn đã tính toán qua, số tiền hắn để lại đủ cho con gái cả đời không phải lo cơm ăn áo mặc. Mà một nửa tài sản còn lại của hắn đều mua bất động sản, sau đó để cha của Nguyễn Như đứng tên, chờ8đến khi ông ấy qua đời, cháu gái của ông ấy sẽ là người thừa kế hợp pháp những bất động sản này.
Điều này không khác nhiều với những suy đoán của chúng tôi trước đó, cho nên Giang Tử Sơn thà rằng tự sát mà chết, cũng không muốn thừa nhận mình phạm vào những tội ác kia…
May mà thông qua trí nhớ, tôi biết được toàn bộ mối liên hệ bí mật của hắn, bởi vậy có thể dễ dàng chặt đứt toàn bộ đường dây này.
Nhưng cho dù là vậy, cũng không có bằng chứng nào để chứng minh Lion King, kẻ cầm đầu đường dây lại chính là Giang Tử Sơn, dù sao tôi không thể nói rõ cách đạt được những đầu mối này, cũng không thể nói trước tòa án rằng tôi nhìn thấy ký ức tàn hồn của hắn?
Cho nên6quanh đi quẩn lại đến cuối cùng, mặc dù cảnh sát thành công triệt hạ tất cả băng nhóm trong tay Giang Tử Sơn, thế nhưng tất cả những người này không hề biết được người cầm đầu của mình là ai! Đây chính là chỗ lợi hại nhất của Giang Tử Sơn, những cấp dưới chỉ có thể biết hắn dưới cái tên “Lion King”.
Trong khi Bạch Kiện ra sức triệt hạ băng nhóm tội phạm của Lion King, bền viện dưỡng lão truyền đến tin tức, cha của Nguyễn Như qua đời vì tụ huyết não, chuyện sau đó cũng được hoàn thành theo ủy thác của Giang Tử Sơn khi còn sống.
Sau đó, một luật sư làm thủ tục thừa kế cầm một đống giấy trao quyền, chuyển toàn bộ bất động sản cho con gái ruột của Nguyễn Như là Giang Tử Huyên,3bây giờ có tên là Liễu Tử Huyên.
Mặc dù Bạch Kiện đã hốt gọn toàn bộ băng nhóm buôn bán trẻ em, nhưng về mặt luật pháp lại không thể thu hồi những tài sản phạm tội mà Giang Tử Sơn kiếm được những năm qua, chỉ có thể trơ mắt nhìn những tài sản phi pháp này được Liễu Tử Huyên thừa kế một cách hợp pháp. Đến thời điểm này của vụ án, chúng tôi đã cố gắng hết sức, mặc dù cuối cùng vẫn bị Giang Tử Sơn dùng tính mạng tính kế, nhưng may mắn là, những tội ác ẩn sâu dưới ánh mặt trời này rốt cuộc có thể dừng lại.
Chỉ đáng thương những đứa trẻ bị làm hại trước đó, nếu như cảnh sát có thể điều tra vụ án sớm hơn, có lẽ những sinh mạng nhỏ bé đó không5đến mức phải bỏ xác dưới giếng sâu.
Khi hồ sơ vụ án khép lại, Chú Lê vì những đứa trẻ đáng thương này làm phán sự siêu độ, hi vọng âm hồn chúng sớm ngày siêu thoát, kết thúc một kiếp sống đau khổ này.
Sau đó Bạch Kiện căn cứ vào manh mối trong trí nhớ của Giang Tử Sơn đã tìm được Ngô Đông Mai năm đó, đồng thời lấy được mẫu ADN, sau khi so sánh với những mẫu hài cốt trong giếng đã phát hiện, một bộ xương bé gái bảy tuổi trong số chúng chính là đứa con của Ngô Đông Mai bị bắt cóc năm đó…
Sau khi biết được sự thật, Ngô Đông Mai gào khóc thê thảm, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, bởi vì con người sẽ phải trả giá cho những sai lầm mà mình từng mắc phải, có lẽ trả giá có thể sớm có thể muộn, nhưng cuối cùng… nhất định sẽ đến.
Vụ án xương trắng trong giếng của khu công nghiệp đã hoàn toàn kết thúc. Trong lúc này tôi nhờ Bạch Kiện tiếp tục để ý hộ, gần đây có thông báo nào liên quan đến thuyền đánh cá bị chìm hay không, nhưng tiếc là câu trả lời luôn khiến người ta thất vọng.
Bây giờ nghĩ lại thật buồn cười, tôi luôn đi giúp người khác tìm thi thể, nhưng đến lượt tôi muốn tìm người, lại không có cách nào, không chỗ nào để tìm… Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tôi không thể mãi sống trong quá khứ đau đớn mà không thể thoát ra.
Vào một buổi sáng, Chú Lê gọi điện thoại cho tôi, nói rằng chú đã nhận một vụ án, để hai người chúng tôi tối nay đi cùng với chú. Tôi nghe thể lo lắng hỏi: “Thân thể của chủ được không đó?”
Chú Lê nghe thể tức giận đáp lại: “Có gì mà không được! Dù sao không chết được, chú cũng không giống cháu, bây giờ đang là triệu phú! Đâu cần lo lắng cuộc sống… Tôi nghe lão già này nói kháy với giọng tị nạnh, bèn cười nói: “Giữa hai chúng ta đều có phân biệt của ai với ai chứ? Của cháu chính là của chú, của chú không phải của cháu hay sao?” Chú Lê nghe thể cười mắng: “Thằng nhóc khốn kiếp này, cháu đang ngấp nghé chút tài sản ít ỏi của chú sau khi chết hả?”
Tôi nghe thể thì cười xấu xa: “Làm gì có chuyện đó!”.
Tối hôm đó chúng tôi đi cùng Chú Lê đến một trung tâm thương mại lớn vừa khai trương, ông chủ chỗ này tên Tần Trắn, là một người bạn cũ của Chú Lê. Lúc trước ông ta đã nói chuyện với Chú Lê, bố trí phong thủy trong trung tâm đều giao cho Chú Lê, nhưng vừa lúc đó chú bị bệnh, cho nên ông chủ Tần đành tìm người khác, dù sao việc xây dựng không thể bị chậm.
Nhưng ông chủ Tẩn không ngờ được, vừa xây xong chưa được vài ngày, trong trung tâm lần lượt xuất hiện vài chuyện ma quái. Đầu tiên là bảo vệ trực đêm lúc tuần tra thường phát hiện, thang máy trong trung tâm chỉ cần qua 12 giờ sẽ xuất hiện trục trặc. Thang máy trục trặc cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng vấn đề là thang máy này không di chuyển được, chỉ cần bảo vệ bước vào, thang máy sẽ vang lên cảnh cáo, nhắc nhở đã quá tải.