*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng khi Đàm Lỗi đi làm chưa được hai năm thì cơ thể mẹ cậu ta bắt đầu bị bệnh suy yếu dần, Đàm Lỗi đưa bà đi khám ở bệnh viện huyện, nhưng bác sĩ tuyến huyện lại giới thiệu họ lên bệnh viện tỉnh để kiểm tra thêm, Lúc đó, Đàm Lỗi biết mẹ mình bị bệnh nặng, thế nên cậu ta đưa mẹ mình đến một trong ba bệnh viện hàng đầu..
cuối cùng bệnh viện đó chuẩn đoán, mẹ cậu ta bị ung thư phổi giai đoạn cuối
Lúc đó, Đàm Lỗi chỉ là một thanh niên nghèo, nhà ở nông thôn cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, cậu ta vì chữa bệnh cho mẹ gần như đã vay mượn hết những người thân quen
Nhưng chuyện xưa vẫn thường2nói, “Cấp cứu không cứu nghèo”, tình trạng bệnh của mẹ Đàm Lỗi lúc ấy, không có hai ba trăm nghìn đồng thì không chữa nổi, mà bệnh đó thường đến cuối cùng sẽ là mất người mất của! Cuối cùng mặc dù Đàm Lỗi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không giữ được mạng sống cho mẹ mình
Chính vì tình cảm của Đàm Lỗi dành cho mẹ mình, cộng thêm việc Đàm Lỗi có thể nhìn thấy một số thứ, nên khi cậu ta đến xem mấy chỗ để chuyển mộ, vẫn luôn cảm thấy không có chỗ nào tốt..
Lần này chúng tôi đến giúp Đàm Lỗi hoàn toàn là làm phúc! Bây giờ ở quê cậu ta cũng không có nhà, mấy người chúng tôi phải thuê khách sạn8trong thành phố
Có điều nghe Đàm Lỗi nói, sau khi nhà cậu ta bị chính phủ thu hồi, được bồi thường tổng cộng bốn trăm nghìn
Nhưng cậu ta cảm thấy, mình chỉ làm công việc sửa xe, cho nên cũng không mù quáng dùng số tiền đó vào việc linh tinh, mà tiếp tục quay lại nhà máy phụ tùng làm việc..
Lòng hiếu thảo khiến cậu ta luôn tâm niệm tìm được cho mẹ mình một mộ phận thật tốt mới là quan trọng nhất
Buổi tối chúng tôi đến khách sạn nhận phòng, có xảy ra chút chuyện, một đôi nam nữ trẻ tuổi luôn mồm nói phòng 108 mà chú Lê chuẩn bị vào ở đã được bọn họ đặt trước rồi, mặc dù nhân viên khách sạn đã giải thích9nhiều lần rằng đó là do lỗi hệ thống mạng, nhưng bọn họ nhất định không chịu đổi sang phòng khác.
Chủ Lê thấy ấn đường của đôi nam nữ này xám xanh, nên cũng không muốn tranh giành với họ, để bọn họ ở căn phòng đó, chuyển sang phòng khác
Sau đó chúng tôi về phòng nói chuyện, quyết định sáng sớm ngày mai sẽ đến mấy nghĩa trang xem xét, biết đâu lại đãi được vàng trong cát, có thể tìm thấy một chỗ tốt
Vì định dậy sớm, nên chúng tôi cũng đi ngủ sớm..
Không ngờ, ngủ đến nửa đêm, tôi đột nhiên cảm thấy có người dùng sức đẩy mình
Tay người kia đây rất mạnh, hơn nữa còn có chút lành lạnh, tôi bị lạnh nên giật mình tỉnh dậy.
Lúc2đầu tôi còn tưởng là Đinh Nhất đẩy tôi? Nhưng khi tôi mở mắt ra nhìn, thấy Đinh Nhất vẫn đang ngủ yên bên cạnh..
Lúc đó trong lòng tôi càng lạnh hơn, nhanh chóng nhìn về phía tay phải của mình, một khuôn mặt xanh xám to như cái đĩa trừng trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.
Tôi lập tức nhận ra kẻ đó là ai, con mẹ nó, đây không phải là Bạch Vô Thường sao? Bình thường đều là “khi đi hai người, khi về một đôi” Hắc Bạch Vô Thường đây sao, sao hôm nay lại chỉ có mình lão Bạch “Đơn thân độc mã” thế này?
Lão Bạch thấy tôi đã tỉnh, tức giận nói: “Dậy mau..
phòng bên cạnh cậu có người đốt than tự sát! Nếu không phải đúng2lúc tôi đến câu hồn gặp được cậu, thì chúng ta đã phải gặp nhau ở dưới kia rồi!” Tôi lập tức bò từ trên giường xuống, nhưng không biết có phải do hít nhiều khí than quá hay không, mà chân tay tôi mềm nhũn, đầu óc quay cuồng..
Tôi cố gắng đi đến gần Đinh Nhất, dùng hết sức lay anh ta, thế nhưng anh ta không có chút phản ứng nào.
Lúc này tôi nhìn về phía lão Bạch cầu cứu, nhưng lão ấy cũng chỉ giơ hai tay lên, nói: “Cậu nhìn tôi làm gì, tôi có câu hồn cậu ta đâu, cậu ta bị hít nhiều khí than quá nên ngất đi thôi…” Tôi nghe vậy, cố gắng hết sức, nhanh chóng kéo Đinh Nhất ngồi dậy, sau đó lại cố kéo anh ta lên lưng, cõng anh ta chạy ra ngoài
Lão Bạch ở phía sau tối hô to: “Chạy sang phía bên trái, bên đó không có khí than.” Tôi theo hướng dẫn của lão Bạch, trước tiên đem Đinh Nhất ra một chỗ tương đối thông gió đặt xuống, sau đó vừa che miệng hố gọi người, vừa chạy đến phòng chú Lê
May mà phòng chú Lê cách gian phòng đốt than kia tương đối xa, nên tôi gõ cửa xong thì Đàm Lỗi đã ra mở cửa! Sau đó, cậu ta cũng vội vàng đỡ chú Lê chạy ra ngoài, tôi lập tức bấm điện thoại gọi 120
Đợi đến khi đội phòng cháy chữa cháy và cấp cứu 120 đến nơi, họ khiêng từ phòng cạnh phòng tôi và phòng cạnh phía bên kia phòng đó ra ba thi thể..
Trong đó, phòng 109 cạnh phòng tôi, là một thi thể đàn ông, cũng chính là người đã đốt than tự sát, kết quả liên lụy đến người vô tội ở phòng bên cạnh
Nếu chúng tôi không có lão Bạch đến đánh thức, chỉ sợ cũng sẽ giống đôi nam nữ ở phòng 108 kia, chết thảm trong khách sạn! Tôi không ngờ, chỉ đi giúp người ta tìm nghĩa trang thôi mà cũng gặp được chuyện này? Thật sự đúng là, chơi ưng để ưng mổ mắt, thiếu chút nữa thì thành người bị hại
Lúc đó, nếu không phải lão Bạch còn bận, vội vã đưa mấy sinh hồn kia đi, tôi phải hỏi anh ta xem cái gã đốt than tự sát kia sao không tìm một chỗ không người mà đốt? Cần gì phải chọn chỗ này để hại cả người khác chứ?
Nếu lần này không phải lão Bạch tự mình đến cầu hôn, thì tôi và Đinh Nhật khó mà toàn mạng! Lúc lão Bạch đi ra còn chào tôi một tiếng, tôi thấy đôi nam nữ anh ta dắt ra mặt mũi đầy oán khí, thể này mà không phải anh ta trực tiếp đến bắt, chỉ sợ hai âm hồn đó sẽ gây phiền toái lớn!
Sau đó tôi và Đinh Nhất được đưa lên xe cứu thương đến bệnh viện, tôi không có vấn đề gì, chỉ có Đinh Nhất thì nặng hơn một chút, nhưng vào viện không lâu thì cũng tỉnh lại
Vì thấy hai chúng tôi đều bị thiếu dưỡng khí nhiều, nên bác sĩ chuyển chúng tôi vào phòng cấp cứu điều trị
Tôi thì không hít phải nhiều khí than, còn Đinh Nhất thì thể chất tốt, cho nên đến sáng hôm sau đã không còn vấn đề gì nữa.