*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mao Khả Ngọc lệnh cho tất cả mọi người ở nguyên chờ lệnh, sau đó hắn đưa theo tôi và Đinh Nhất đi về khu vực kia..
Lúc tôi đến khu vực tuyết phủ rộng lớn kia, phát hiện chỗ này đúng là khác biệt hoàn toàn với những chỗ khác, ngoại trừ tuyết đọng đến thắt lưng thì không có gì khác, ngay cả chân chúng tôi cũng không giẫm lên bất cứ thứ gì, chứng tỏ tuyết nơi này đọng rất dày…
Đi như thế này rất tốn sức, được hai bước tôi đã thở hổn hển, Mao Khả Ngọc thấy cứ đi tiếp cũng không phải là cách, thế là hắn quay lại chỗ thuộc hạ lấy từ trong ba lô ra một thứ trông giống vợt tennis đưa cho tôi, hắn nói: “Đeo cái này vào có thể đi xa hơn.” Tôi đến gần nhìn, hóa ra là2một đôi giày đi tuyết”
Sau khi đi vào giẫm trên tuyết sẽ không bị lún sâu xuống dưới.
Tối đoán bọn Mao Khả Ngọc chỉ mang theo một đôi, cho nên mới đưa cho một mình tôi đeo
Sau khi đeo vào đúng là đi đường dễ hơn khá nhiều, thật ra nguyên lý của nó rất đơn giản, chính là tăng diện tích tiếp xúc bề mặt, khiến lực phân bố rộng hơn, sẽ giúp hai chân không bị lún sâu vào trong tuyết.
Có đôi giày này, tôi bỏ xa Đinh Nhất và Mao Khả Ngọc, rất đáng tiếc là tôi đã đi quanh khu vực này một lượt nhưng vẫn không cảm nhận được tàn hồn nào.
Khi tôi định từ bỏ, quay lại chỗ Đinh Nhất và Mao Khả Ngọc, thì đột nhiên tôi nghe được có tiếng than thở như có như không truyền đến từ phía sau..
Lúc đó9tôi sững sờ ngay tại chỗ, đến khi kịp phản ứng quay lại nhìn thì chỉ thấy
cuối khu đất trống có một khoảng rừng thông lùn
Trực giác nói cho tôi biết, trong rừng thông đó có cái gì đó, còn âm thanh than thở như có như không kia cũng rất kỳ lạ, mặc dù tiếng gió ở đây khá lớn, nhưng tôi chắc chắn khi nãy mình không nghe nhẩm.
Nghĩ tới đây, tôi lập tức quay đầu đi về phía rừng thông, Đinh Nhất thấy tôi đi càng ngày càng xa, vội chật vật chạy theo hướng tới đi
Mao Khả Ngọc thấy tôi hình như đã phát hiện ra thứ gì đó, cũng chạy theo sau Đinh Nhất.
Họ không đi giày đặc chế đi trên tuyết nên tốc độ tất nhiên chậm hơn nhiều, đến khi bọn họ đến được rừng thông thì tôi đã đứng ở đó một6lúc…
Tôi đứng ở mảnh rừng thông lùn, nhìn chằm chằm vào đống tuyết động dưới chân, nơi này an táng tất cả bảy chuyên gia sinh học đến từ nhiều quốc gia khác nhau từ thế chiến thứ hai, trong bọn họ có người tự nguyện đến đây tham gia nghiên cứu, cũng có người bị ép buộc.
Nhưng cho dù mục đích ban đầu của họ là gì, kết cục của những người này đều giống nhau
Bọn họ không thể tồn tại ở cõi trần này, hoàn toàn bị xóa khỏi lịch sử thế chiến thứ hai
Có lẽ ngoại trừ người thân của bọn họ, sẽ không ai hỏi đến chuyện họ đã đi đâu…
Lúc này Đinh Nhất và Mao Khả Ngọc đã đi đến bên cạnh tôi, Mao Khả Ngọc thở hồng hộc, hỏi tôi: “Có phải phát hiện được gì rồi không?” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, sau0đó thương cảm nói cho hắn biết: “Dưới này có bảy bộ thi thể, là những nhà sinh vật học trong căn cứ thí nghiệm bí mật đó.” Nhìn vẻ mặt vui mừng của Mao Khả Ngọc, tôi cảm thấy sự cố chấp với nhiệm vụ của hắn còn vượt xa cả Hàn Cẩn trước đây, chẳng lẽ hắn thật sự chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ tập đoàn giao cho thôi sao?
Sau đó ba chúng tôi nhanh chóng quay trở lại sườn đất bên dưới, mặc dù bây giờ tôi chưa thể khẳng định di tích căn cứ kia có phải ở trong khu vực tuyết phủ dày này không, nhưng phía trước có trạm gác, phía sau lại có thi thể của bảy nhà sinh vật học, vậy cái di tích kia sẽ còn xa sao?
Xem ra đêm hôm nay chúng tôi phải dựng lều trại ở dưới7sườn đất này rồi và chúng tôi vẫn phải đối mặt với một vấn đề cũ, đó chính là ăn và ở.
Sau đó Mao Khả Ngọc cử mấy tên tay chân đi đến trạm tiếp tế gần nhất để lấy lều và đồ tiếp tế, những người khác nhân lúc mặt trời còn chưa lặn nghĩ cách làm sao xác định vị trí cụ thể của căn cứ kia
Hiện tại Mao Khả Ngọc không đặt sự chú ý lên ba chúng tôi nữa, cũng là lúc ba chúng tôi rơi vào tình thế nguy hiểm nhất, vì bây giờ chúng tôi đã không còn giá trị lợi dụng
Bởi vậy ba chúng tôi cố gắng không tiến lên phía trước quá nhiều, tránh để bọn họ để ý đến mình
Chúng tôi đứng sau lưng mấy nhân viên nghiên cứu, xem bước tiếp theo Mao Khả Ngọc sẽ làm gì
Đầu tiên hắn cho cấp dưới điều khiển flycam chụp lại toàn cảnh khu vực, sau đó hắn lấy từ trong ba lô ra một tờ bản đồ phác thảo lại toàn cảnh đối chiếu với ảnh chụp, tìm vị trí đại khái của căn cứ thí nghiệm
Tôi rất tò mò họ làm thế nào nên lén lút đến xem sơ đồ phác thảo trong tay Mao Khả Ngọc, sau đó nín cười vội vàng chạy về nói với Đinh Nhất: “Tôi còn tưởng sơ đồ phác thảo vẽ tay thần kỳ thế nào, hóa ra như trẻ con vẽ bậy! Chắc do một người không hề có năng khiếu hội họa nào vẽ.”
Đinh Nhất nghe xong trầm giọng nói: “Bản đồ kia đúng là sẽ không chuyên nghiệp, nhưng tuyệt đối không phải tùy tiện vẽ ra, nếu tôi đoán không lầm, bản đồ đó do người đã từng đến căn cứ thí nghiệm vẽ ra.” Tôi thấy cũng đúng, nếu không Mao Khả Ngọc sẽ không giữ nó như bảo bối, đến giờ mới lấy ra
Những ký ức tàn hồn của bảy nhà sinh vật học kia vẫn luẩn quẩn trong đầu tôi, tôi cũng không biết nên giải quyết cục diện trước mắt như thế nào?
Bởi vì những ký ức kia không phải một hai câu có thể nói rõ được, hơn nữa tôi cũng không có cơ hội nào để kể cho Đinh Nhất và lão Triệu nghe, nên đành chờ đến lúc trời tối đi ngủ rồi “tùy cơ hành sự”
Đến lúc này tôi mới biết thiết bị nặng nề mà mấy gã đội viên kia vác theo để làm gì, trong đó có thiết bị thăm dò kim loại dưới tuyết, dùng để xác định vị trí chính xác của căn cứ.
Chỉ có điều tôi vẫn tò mò, nếu nơi này thực sự bị trận tuyết lở vùi lấp như lời đồn đại, thì tại sao tôi lại chỉ cảm nhận được bày bộ thi thể ở trong rừng? Chẳng lẽ, những người khác trong căn cứ thí nghiệm đều kịp thời chạy thoát trước khi thảm kịch diễn ra? Nhưng tôi cảm thấy khả năng này không cao, vì trong ký ức tàn hồn của bảy nhà sinh vật học, lúc đó chiến tranh thế giới lần thứ hai đã kết thúc…