*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn từng chiếc cửa sắt bị hàn chặt cứng, Mao Khả Ngọc có vẻ không giữ được bình tĩnh
Kế hoạch lúc trước của hắn là tiến vào từ cửa sổ tầng cao nhất, sau đó lục soát từ bên trong toàn bộ căn cứ thí nghiệm ngầm dưới tuyết một lần.
Nhưng bây giờ xem ra kế hoạch này của hắn khó mà thực hiện được, làm như thể còn không bằng đào thẳng xuống dưới cùng sau đó tiến vào từ tầng một, có khi còn có thể nhìn thấy cấu trúc của tòa nhà một cách trực tiếp hơn..
Ít nhất chúng tôi cũng biết ở đây có bao nhiêu tầng? Dù sao cũng tốt hơn so với việc đào từng tầng như bây giờ.
Trong lúc chúng tôi đều nghĩ Mao Khả Ngọc2muốn tiếp tục đào xuống dưới, hắn lại sai một đội viên cắt thử một cửa phòng bên cạnh
Trong lúc máy cắt đang xử lý lớp băng dày trên cửa, tôi nhìn thấy trên chiếc cửa sắt đó có một dòng chữ nhỏ màu trắng ghi “nr 17”
Đây cũng chính là số hiệu, chẳng lẽ đây là gian phòng số 17? Cho tới bây giờ, mặc dù chúng tôi đã tìm được căn cứ thí nghiệm năm đó, nhưng vẫn không tìm được đồ vật mà tập đoàn Thái Long vẫn luôn đau khổ tìm kiếm, không biết nếu tìm đến cuối cùng mà cái rắm cũng đều không có thì phải làm thế nào? Không ngờ, trong lúc mọi người đều tập trung chú ý vào gian phòng số 17 sắp được9mở ra, tôi bỗng nghe thấy dường như phía sau có tiếng gì đó? Nhưng bởi vì lúc ấy tiếng máy cắt kim loại quá lớn cho nên mấy người đứng trước không nghe được âm thanh này
Nhưng tôi là người đứng cuối cùng nên nghe thấy nó, thế là tôi chần chờ quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh…
Đinh Nhất thấy tôi đột nhiên quay người đi về phía gian phòng chúng tôi vào ban đầu thì cũng nhanh chóng theo sau
Thật ra lúc đó tôi chỉ nghĩ có phải ai đó trên mặt đất lại xuống chỗ này hay không? Nhưng khi tôi quay lại gian phòng ngủ trước đó thì lập tức giật mình bởi cảnh tượng trước mặt.
Sở dĩ nói là bị giật mình bởi vì tôi6căn bản không nghĩ đến trong phòng lại có “vật sống”; Chỉ thấy có thứ gì đó đang ngọ nguậy dưới tấm chăn trên chiếc giường đơn phủ đầy băng..
Lớp băng dày bị đồ vật phía dưới phá vỡ phát ra tiếng răng rắc, đây chính là âm thanh mà tôi vừa nghe được
Tôi thực sự không thể ngờ được phía dưới lớp chăn đệm đó vậy mà thật sự lại có “Người”!
Lúc ấy tôi vô cùng khẩn trương bởi vì không biết từ dưới chắn sẽ chui ra thứ gì? Đinh Nhất cũng đã phát hiện tình huống trên giường, anh ta lập tức kéo tôi ra cửa, sau đó quay lại hô to với Mao Khả Ngọc: “Đừng vội mở cửa, bên trong có cái gì đó!”
Bên kia nghe được tiếng0gọi của Đinh Nhất thì lập tức dừng động tác trên tay lại, sau đó đi về phía chúng tôi
Cùng lúc đó, thứ trên giường cũng chui ra khỏi tấm chăn đã phủ lên người mấy chục năm qua, làm cho chúng tôi thấy được diện mạo thật sự của nó.
Đó là một người đàn ông châu u có sắc mặt tái nhợt! Đương nhiên người châu u mặt vốn đã trắng sẵn rồi, thế nhưng tái nhợt khác biệt về bản chất so với da trắng..
Người nước ngoài này giống như thi thể vừa được rã đông mang từ trong tủ lạnh ra.
Mặc dù gã trợn tròn mắt, nhưng lại có một lớp bụi màu trắng che phủ phía trên đôi mắt, giống như đang đeo một đối kính sát tròng
Mao Khả7Ngọc nhìn thấy tên này ngồi bật dậy trên giường cũng giật mình, vội nhỏ giọng hỏi tôi: “Tại sao mày không cảm giác được hắn?”
Tôi lúc đó còn đang khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần, nghe hắn hỏi thể bèn nói thẳng ý nghĩ trong lòng: “Bởi vì gã căn bản không phải là một thi thể…” Câu nói không trải qua suy nghĩ cũng làm chính tôi kinh ngạc
Hoàn toàn chính xác! Người đàn ông này không phải là thi thể: Gã còn sống! Cho nên tôi mới không cảm giác được tàn hồn!! Dưới cái nhìn chăm chú của toàn bộ chúng tôi, tên kia lắc la lắc lư ngồi dậy từ trên giường..
Tình trạng của gã còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hoặc có thể nói gã giống một người vẫn luôn ngủ say, bị chúng tôi bất ngờ xông vào đánh thức.
Vẫn là Mao Khả Ngọc phản ứng rất nhanh, hắn lập tức lấy một khẩu súng bắn lưới đặc biệt từ chiếc ba lô phía sau ra, rồi bắn một tấm lưới đen cực kì chắc dẻo vào người gã đàn ông vừa mới “rời giường”
Chắc có thể gã này có tính “dễ bực mình khi mới tỉnh dậy”, lại thêm lúc đầu đang ngủ ngon, không những bị chúng tôi đánh thức mà vừa ngủ dậy đã bị chụp lưới vào người…
Chỉ thấy gã đàn ông vừa rồi còn đang mê man, sau khi bị lưới trùm vào lập tức mở lớp mí mắt màu trắng xám, một đối con ngươi màu đen rất dọa người lộ ra
Cặp mắt đó rất khó nhìn vào, hai con ngươi màu đen ma quái dường như có thể nhìn thấu lòng người khiến toàn bộ những người ở đây cảm thấy rùng mình.
Người ở chỗ này đều không phải loại có linh hồn thuần khiết gì, cho nên sau khi nhìn thấy ánh mắt của gã đàn ông đều chấn động trong lòng, không tự chủ được mà lùi về phía sau
Chỉ có Mao Khả Ngọc còn giữ được bình tĩnh, hắn lập tức chỉ huy mấy đội viên khỏe mạnh cùng tiến lên giữ chặt lưới, muốn hoàn toàn khống chế người đàn ông đó.
Tôi vừa nhìn là biết tên đó không phải loại dễ chọc, quả nhiên mấy người của bọn Mao Khả Ngọc vừa tiến lên đã bị người trong lưới vung mạnh tay đánh văng sang một bên
Sao sức lực tên này lại lớn đến vậy? Mấy người Mao Khả Ngọc mang đến tối không dám nói, nhưng sức lực chắc chắn không yếu, bọn họ cũng thiết bị nặng như thể mà vẫn leo sống bằng không có vấn đề gì, nếu so với người bình thường chắc chắn phải một chọi ba!
Vậy mà tất cả lại bị tên ở trong lưới tùy tiện vung tay đánh bay vào tường! Nhìn thấy mấy người bên đội Mao Khả Ngọc chật vật bò dậy từ dưới đất, tôi không nhịn được nghĩ thầm trong lòng, chắc chắn rất đau.
Nhưng bây giờ chúng tôi không thể không đối mặt với một vấn đề, đó là cái tên vừa rời giường này vừa vặn chắn ngay trước lối đi duy nhất lên phía trên, mặc dù hiện giờ tôi cũng không biết gã có cắn người hay không, nhưng chắc chắn sẽ không thân thiện với mấy người quấy rầy giấc ngủ của gã.